Cô tức giận nói: “Con đã biết con sai ở đâu chưa?”
Bạch Tiểu Bạch ngước đôi mắt to tròn lên nhìn Bạch Tô, bày ra dáng vẻ hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Bạch Tô bất đắc dĩ thở dài một hơi, cô chỉ có thể nhẫn nại giải thích với Bạch Tiểu Bạch: “Về sau con đừng tự mình gọi điện thoại cho chú Phó Vân Tiêu nữa. Chú ấy chỉ là một người lạ nhưng lại đối xử tốt với con, chứ không phải là ba con.”
Nhưng mà sau khi Bạch Tô nói xong câu đó, Bạch Tiểu Bạch liền rưng rưng muốn khóc: “Mama, tại sao không thể để chú làm papa? Con không có papa.”
Thực ra trên đường đi Bạch Tô đã suy nghĩ xong sẽ phải dạy dỗ Bạch Tiểu Bạch như thế nào rồi.
Sau khi về nhà cô cũng sẽ làm theo cách đó. Thế nhưng Bạch Tiểu Bạch vừa lên tiếng cô lại cảm thấy không nỡ.
Bởi vì, Bạch Tiểu Bạch thiếu đi tình thương của ba chính là lỗi của cô.
Lúc cô quyết định sinh Bạch Tiểu Bạch ra, cô nghĩ mình sẽ dành cho con bé rất nhiều rất nhiều tình yêu thương. Cô cũng cho rằng tình thương của cô sẽ bù đắp lại được tình thương bị thiếu của người ba.
Thế nhưng… thực tế là cô đã sai rồi.
Bạch Tô thu lại sự chua xót trong lòng, lấy lại tinh thần sau đó mới bình tĩnh nói với Bạch Tiểu Bạch: “Ai nói Tiểu Bạch không có papa chứ? Tiểu Bạch có papa mà. Papa của Tiểu Bạch chính là vua của rừng xanh. Con thử nghĩ xem, vốn dĩ con đã có papa rồi thế nhưng lại muốn thêm một papa nữa, tới lúc đó ba ruột của con trở về sẽ rất đau lòng đó.”
“Vốn dĩ trong nhà papa Phó Vân Tiêu cũng đã có một em bé rồi, con cướp papa của em bé ấy thì em ấy cũng sẽ rất đau lòng.”
Bạch Tô nói xong sau đó nghiêm túc nhìn Bạch Tiểu Bạch. Cô sợ Bạch Tiểu Bạch không hiểu logic của những mối quan hệ phức tạp này nên cô lại kiên nhẫn giải thích lại theo một cách khác.
“Giả dụ con tới nhà Giản Ý chơi vài ngày, chỉ có một mình mẹ ở nhà nên mẹ đi tìm một bé gái khác để làm con gái của mẹ, làm vậy con có vui không?”
“Không vui.”
Vừa nói xong câu đó, Bạch Tiểu Bạch liền tỏ vẻ đã hiểu.
Con bé đứng ở trước mặt Bạch Tô, ngước đôi mắt vẫn còn long lanh nước lên nhìn mẹ. Bạch Tô biết, lúc này Bạch Tiểu Bạch đã hiểu hết những điều cô nói rồi, thế nhưng con bé rất buồn.
Mà khi thấy Bạch Tiểu Bạch như vậy, Bạch Tô lại càng buồn hơn.
Nhưng mà… cô bất lực.
Cô không thể ích kỷ đi quyến rũ Phó Vân Tiêu sau đó một mình chiếm hữu Phó Vân Tiêu. Cô cũng không thể kêu Phó Vân Tiêu chấp nhận một đứa bé không phải con của hắn được.
Vì thế, cô bất lực.
Cô cũng rất hận bản thân mình tại sao lại bất lực như thế.
Bạch Tô nhìn Bạch Tiểu Bạch rất lâu, cuối cùng cô không kìm nén được mà bế Bạch Tiểu Bạch lên sau đó để con bé ngồi trong lòng mình. Cô yên lặng ngồi xem hoạt hình và ăn đồ ăn vặt cùng con gái. Sau đó Bạch Tô đi nấu bữa tối cho Bạch Tiểu Bạch, ăn cơm xong thì cô dỗ con bé đi ngủ.
Nhưng mà khi Bạch Tô nghe thấy tiếng thở đều đều của Bạch Tiểu Bạch ở bên cạnh thì lại cảm thấy rất khó ngủ.
Cô không biết mình có thể làm gì?
Mà tình hình bây giờ lại đang rất hỗn loạn. Rõ ràng là khát vọng có ba của Bạch Tiểu Bạch đã đạt tới đỉnh điểm rồi, chuyện này đã trở nên vô cùng cấp bách.
Có phải cô nên tìm một người ba cho Bạch Tiểu Bạch? Như vậy tất cả mọi chuyện đều sẽ ổn?
Dường như Bạch Tô đã suy nghĩ hết cả một đêm. Đến tận sáng sớm hôm sau, khi ánh mắt trời đã ló rạng cô mới hạ quyết tâm!
Bây giờ chuyện quan trọng nhất thực ra không phải là chuyện tìm ba cho Bạch Tiểu Bạch. Cứ đợi thêm một thời gian đã, cô cần phải liên lạc lại với trung tâm bảo mẫu đáng tin trước kia, sau đó lại tìm một đồng nghiệp đáng tin ở bệnh viện để nhờ chăm sóc Bạch Tiểu Bạch, còn chuyện cấp bách trước mắt đó chính là ra nước ngoài chữa bệnh với mẹ.
Nhưng mà lúc Bạch Tô đã hạ quyết tâm sau đó thu dọn xong đồ đạc để ra ngoài thì mới phát hiện tất cả đều không nằm trong tính toán của cô.
Trước cửa có rất nhiều phóng viên. Lúc Bạch Tô vừa mới mở cửa bước ra thì đã bị bọn họ vây quanh.
Bạch Tô cau mày nhìn cảnh tượng trước mắt, cô không thể hiểu nổi.
Cô chưa biết đã xảy ra chuyện gì mà đám phóng viên trước mặt đã đưa micro về phía cô, hỏi lia lịa: “Cô Bạch, lần này đi tìm lại người đàn ông tình một đêm đó có phải là muốn nối lại tình xưa không?”
“Vì thế cô tin rằng tình một đêm cũng là tình yêu sao?”
“Trước kia Phó Cảnh Hoài đã thừa nhận người đàn ông đó là anh ấy, cô đăng dòng status này là muốn anh ấy mất mặt sao?”
Bạch Tô bị hỏi đến choáng váng. Cô hoàn toàn không biết phải nên trả lời như thế nào, vì thế Bạch Tô vội vàng lùi lại hai bước sau đó nhanh chóng khóa cửa lại.
Trong nháy mắt, đám phóng viên đã bị chặn ngoài cửa.
Cũng may… Nhà của Phó Vân Tiêu cách âm rất tốt, chỉ cần đóng cửa lại là không còn nghe thấy tiếng ồn ào bên ngoài nữa.
Bạch Tô thở phào nhẹ nhõm, cô vội vàng ngồi xuống ghế sô pha để lấy lại tinh thần thì lúc này tiếng chuông di động ở trong túi xách lại vang lên.
Là điện thoại của Phó Cảnh Hoài.
Bạch Tô nhìn cái tên Phó Cảnh Hoài nhấp nháy trên màn hình điện thoại, cô do dự xem có nên nghe hay không. Bạch Tô suy nghĩ hồi lâu. Khi Phó Cảnh Hoài gọi đến cuộc thứ hai thì cô mới bắt máy.
“Alo?”
Bạch Tô nhíu mày, cô nói với Phó Cảnh Hoài.
Trong điện thoại truyền đến giọng nói nghi ngờ và hơi tức giận của Phó Cảnh Hoài: “Tại sao em lại đăng đoạn video đó lên rồi? Lại còn muốn tìm kiếm người đàn ông tình một đêm đó nữa sao?”
“Video nào?”
Cuối cùng Bạch Tô cũng có cơ hội để hỏi.
“Đoạn video tình một đêm trước kia của em!”
Dường như Phó Cảnh Hoài nghiến răng nghiến lợi để nói ra những từ câu từng chữ, tràn ngập chất vấn: “Sự theo đuổi của tôi vẫn không làm em thỏa mãn sao?”
“Anh thấy nó ở đâu?”
“Weibo.”
Lúc này Bạch Tô đã chẳng còn tâm tư để quan tâm đến những lời lẽ sặc mùi chất vấn của Phó Cảnh Hoài nữa rồi, cô chỉ mau mau chóng chóng hỏi hắn xem rốt cuộc mọi chuyện là như thế nào.
Lúc nghe được câu trả lời, Bạch Tô vội vàng mở weibo của mình ra. Lúc này cô mới phát hiện, hóa ra… weibo của cô đã bị hack.
Sau khi Bạch Tô nói cho Phó Cảnh Hoài, Phó Cảnh Hoài lại nói cho cô biết trước kia cũng có một lần tin tức này xuất hiện trên mạng xã hội, hắn đã phải bỏ tiền ra tìm người xóa đoạn video đó đi.
Bây giờ nó lại xuất hiện, hơn nữa lại còn hack weibo của Bạch Tô để đăng lên nữa. Chắc chắn là do có mục đích gì đó.
“Tôi sẽ giúp em nghĩ cách giải quyết ngay lập tức.”
Sau khi Phó Cảnh Hoài biết được sự thật liền hứa hẹn với Bạch Tô.
Bạch Tô cau mày, cô suy nghĩ một lát sau đó mới từ chối Phó Cảnh Hoài: “Để tôi tự làm.”
“Tôi xóa weibo trước, cứ tạm xử lý vậy đã.”
Phó Cảnh Hoài vẫn muốn giúp Bạch Tô. Thế nhưng Bạch Tô vẫn kiên quyết từ chối.
Phó Cảnh Hoài cũng không miễn cưỡng nữa.
Tin tức này cứ xuất hiện lặp đi lặp lại chắc chắn là do phía sau có người giở trò.
Hơn nữa những bài cọ nhiệt lặp đi lặp lại như thế này rất nhanh bị trôi đi, điều này cũng khá có lợi cho Bạch Tô.
Phó Cảnh Hoài chờ đợi xem Bạch Tô sẽ tự giải quyết như thế nào. Thế nhưng đợi từ sáng sớm đến tận gần tối, Bạch Tô mất gần một ngày trời mới xóa bài weibo đó đi.