Nghe vậy, Bạch Tô càng ngượng ngùng. Cô thả tay Phó Vân Tiêu ra, chậm rãi đi về phía trước, đây là đường về nhà, nhưng vì bài học vừa rồi nên Bạch Tô không dám đi quá nhanh, chỉ có thể chậm rãi vừa đi vừa chờ Phó Vân Tiêu đi cùng mình.
Mất mặt quá, sao mình lại thảm đến thế? Cô thậm chí nghi ngờ có phải ông trời cố ý hành mình hay không. Rõ ràng mình chiếm ưu thế, Phó Vân Tiêu là nhược thế, chuyện này có thể dựa theo ý mình, mình chậm rãi đi trên bờ biển, sau đó Phó Vân Tiêu đuổi theo xin lỗi mình, mình tha thứ cho anh ấy, mọi người đều vui vẻ.
Bây giờ thì sao? Cuối cùng biến thành cô bị kẻ say rượu quấy rối, sau đó Phó Vân Tiêu lại đây anh hùng cứu mỹ nhân, vì thế bây giờ cô không có cách nào trách móc Phó Vân Tiêu, còn phải cảm ơn anh ấy. Bạch Tô thật sự cảm thấy mình nghẹn uất chết mất.
Phó Vân Tiêu đi theo sau Bạch Tô, nói với cô: “Chúng ta lên mái nhà ngắm sao đi.” Mặc dù là trưng cầu ý kiến, nhưng Phó Vân Tiêu lại nói rất khẳng định, giống như không phải đang thương lượng với Bạch Tô.
Cô cau mày nhìn theo hướng tay chỉ của Phó Vân Tiêu, sau đó nói: “Anh muốn trèo lên nóc nhà đó để ngắm sao là trèo được à?”
Phó Vân Tiêu biết trong lòng Bạch Tô khó chịu, bèn nói: “Vậy nếu tôi có thể dẫn em lên đó ngắm sao thì em đừng giận tôi nữa, được không?”
Nghe vậy, ngay cả Bạch Tô cũng cảm thấy mình không có lý do nổi giận. Đây là Phó Vân Tiêu tìm cớ cho mình, mình còn không thuận theo sao? Thế là Bạch Tô giả vờ giả vịt gật đầu, Phó Vân Tiêu mỉm cười, dẫn Bạch Tô đến nơi đó.
Hòn đảo này vốn không quá lớn, cho nên dù muốn tới nơi xa thì khoảng cách cũng sẽ không quá xa. Hai người vốn định nắm tay, nhưng Bạch Tô cố ý không cho Phó Vân Tiêu nắm được tay mình, giữ khoảng cách nhất định với anh. Phó Vân Tiêu cũng không giận mà bao dung Bạch Tô.
Bạch Tô được Phó Vân Tiêu đưa đến trước căn nhà đó. Bạch Tô ra hiệu cho Phó Vân Tiêu gõ cửa nhờ chủ nhà mở cửa, muốn xem trò hay của Phó Vân Tiêu. Không ngờ Phó Vân Tiêu chỉ nhẹ nhàng đi đến trước căn nhà, sau đó bấm mật khẩu, cửa lập tức mở ra.
Bạch Tô kinh ngạc nhìn Phó Vân Tiêu, anh mỉm cười nói: “Đây cũng là nhà của tôi.”
Nghe vậy, Bạch Tô càng kinh ngạc. Cô cảm thấy mình thua quá triệt để. Cô phẫn nộ đi theo Phó Vân Tiêu vào nhà. Cô cho rằng căn nhà nơi này cũng sẽ giống ngôi nhà trước kia của Phó Vân Tiêu, tràn đầy ấm áp, nhưng không ngờ tất cả căn phòng dưới lầu chỉ trang hoàng thô sơ, hơn nữa Bạch Tô đi theo Phó Vân Tiêu vào nhà, nơi này không giống như từng có người ở.
“Anh không sống ở đây à?” Bạch Tô hơi kinh ngạc. Cũng rất kỳ lạ, bởi vì nơi này rất sạch sẽ, ngay cả mùi tro bụi cũng không có, nói cách khác thực tế Phó Vân Tiêu có phái người tới nơi này quét dọn. Nếu không có người ở thì tại sao còn thuê người quét dọn? Dù gì nơi này cũng đâu cần quét tước?
Phó Vân Tiêu đáp: “Anh chỉ sống trên gác mái.”
Bạch Tô sửng sốt, sau đó cùng Phó Vân Tiêu đi lên trên. Cô cho rằng gác mái mà Phó Vân Tiêu nói là nhà thủy tinh các thứ. Nhưng sau khi lên lầu, Bạch Tô mới phát hiện gác mái… Thực sự chỉ là gác mái. Gác mái bằng phẳng, mái nhà kề sát, có tủ lạnh cùng với một cái giường, ngoài ra không còn gì khác.
Bạch Tô hơi sửng sốt. Phó Vân Tiêu dẫn Bạch Tô đi vào, sau đó thản nhiên nằm lên giường. Bạch Tô đi đến trước tủ lạnh vừa nhìn anh vừa hỏi: “Anh tới đây để trở về tự nhiên hả? Sống giản dị vậy.”
Sau đó, cô mở tủ lạnh. Chỉ thấy trong tủ lạnh chất đầy bia, không có chút thức ăn, chỉ có bia. Bạch Tô thoáng sững sờ, cô cho rằng căn nhà này được xây rất lãng mạn, thậm chí ngắm sao ở đây cũng rất lãng mạn, nhưng Phó Vân Tiêu và căn nhà này thì có lẽ là không lãng mạn. Cô chậm rãi đi đến bên cạnh Phó Vân Tiêu, sau đó tự nhiên nằm xuống bên cạnh anh, ngẩng đầu nhìn sao trên trời. Cô nói: “Anh đến nơi này chỉ để uống rượu thôi hả?”
Phó Vân Tiêu đáp: “Ừ.”
Bạch Tô lại sửng sốt: “Tại sao uống rượu?”
“Vì em.”
Hai chữ này khiến Bạch Tô khẽ run lên. Cô kinh ngạc khó tin nhìn Phó Vân Tiêu, nghi hoặc hỏi: “Vì tôi ư?”
Phó Vân Tiêu chỉ đáp ừ.
“Tại vì trước kia tôi biến mất sao?” Bạch Tô nghi hoặc nhìn Phó Vân Tiêu, không khỏi phỏng đoán.
Phó Vân Tiêu lại ừ.
“Tại sao lại trốn xa như thế?”
Bạch Tô không biết nên hỏi Phó Vân Tiêu cái gì. Lúc này cô vô cùng khiếp sợ, không biết tại sao Phó Vân Tiêu lại làm vậy, đồng thời trong lòng hơi đau nhói. Bạch Tô cau mày nhìn Phó Vân Tiêu, anh thản nhiên nói:
“Bởi vì… Trước kia sự mất tích của em làm ảnh hưởng rất nhiều đến tôi, tôi không biết tôi sống để làm gì, cho dù em đã để lại đứa con cho tôi, nhưng không cho tôi hy vọng. Nhưng tôi biết tôi phải có trách nhiệm với Tiểu Bạch, có trách nhiệm với công ty của mình, cùng với rất nhiều người liên quan đến mìn. Trách nhiệm trên vai khó có thể trốn tránh, hơn nữa công việc của tôi không cho phép tôi thể hiện sự yếu đuối.”
Cho nên đây là bến cảng trốn tránh của Phó Vân Tiêu.
Phó Vân Tiêu bất đắc dĩ cười: “Nơi này là nơi tôi nhớ em mỗi năm.”
Nghe vậy, trong lòng Bạch Tô dâng lên cảm xúc áy náy, chủ động nắm tay Phó Vân Tiêu.