"Tôi không sao đâu, cảm ơn ông."
Bạch Tô nói cảm ơn, rồi cùng tài xế ngồi ở trong sân ăn sáng, tài xế chậm rãi mở miệng, "Vì để tránh làm phu nhân sợ hãi lần nữa, tôi đã vào trong thôn nghe ngóng, có một vài người cao tuổi biết đến cái tên Bạch Tuyết này, đó là mẹ của phu nhân đúng không, tôi còn nghe nói ba của phu nhân tên là Bạch Tiên Dũng. Bởi vì ba mẹ phu nhân đã rời khỏi thôn Lâm từ lâu, cho nên tin tức nghe được không nhiều cho lắm."
Bạch Tô ăn quẩy, nghe được tin này trong lòng liền trầm xuống.
"Vậy có ai biết bố tôi trông như thế nào không?"
Tài xế lắc đầu một cái.
"Thôn này rất lạc hậu, nghe nói vị bác sĩ duy nhất ở đây mấy năm trước còn bị điên, sinh viên đi học không có ai muốn trở về, cho nên người già trong thôn còn nhiều hơn người trẻ."
Điều này có nghĩa là không có manh mối nào cả.
Chỉ có thể biết ba Bạch Tô tên là Bạch Tiên Dũng.
Cùng với một số chuyện nghe có vẻ hợp lý.
Dù vậy, Bạch Tô cảm thấy nó rất hữu dụng.
Hôm sau, thời điểm hai người chuẩn bị ra khỏi thôn, lại đi ngang qua nhà mẹ cô, lúc này người đàn ông nhìn không bình thường đó từ trong sân đi ra cầm một thùng sơn màu đỏ tươi, sắc đỏ nhìn vô cùng đáng sợ.
Mấu chốt là một cánh cửa đã được sơn xong, còn dùng sơn màu trắng viết một chữ: Chết!
Càng làm cho người ta sợ hãi!
Bạch Tô do dự một chút, cũng không dám tiến lên cùng người này nói lời nào.
Chỉ có thể nhìn tài xế một cái, từ từ hướng về phía xe của bọn họ đi ra ngoài.
Tài xế cũng đi theo đi ra ngoài.
Bởi vì ánh sáng ban ngày chói chang, thời gian rời khỏi thôn bị rút ngắn lại, buổi chiều họ vội vàng trở về thành phố A, Bạch Tô vừa tới thành phố A lại nhận được một cuộc điện thoại.
Là ba cô - Bạch Tiên Dũng gọi đến.
Vừa mở miệng liền hỏi Bạch Tô, "Con trở về thôn của chúng ta rồi sao?"
Bạch Tô nghe xong sửng sốt một chút, "Sao ông lại biết?"
"Lúc con ra khỏi thôn có họ hàng thấy con, nhận nhầm con thành mẹ con, liền gọi điện thoại cho ba."
"Ba đoán chắc là con."
Bạch Tiên Dũng nói rõ ràng như vậy, Bạch Tô đương nhiên cũng không giấu giếm nữa.
Trực tiếp cùng Bạch Tiên Dũng nói một câu, " Đúng."
Không nghĩ tới Bạch Tiên Dũng ở đầu điện thoại kia nói rất thẳng thắn, "Ba biết con trở về điều tra ba cũng là chuyện rất bình thường, dù sao thì tự nhiên xuất hiện từ đâu ra một người ba như vậy sẽ không khỏi nghi ngờ. Bất kể con có chấp nhận ba hay không cũng không sao, ba biết con đang sống vui vẻ là tốt rồi."
Mấy câu nói này, giọng nói rất thẳng thừng cũng rất ôn hòa làm cho Bạch Tô trong lúc nhất thời không biết phải trả lời như thế nào.
Cho nên Bạch Tô cắn cắn môi nói, "Khi mẹ tôi còn sống, bà chưa bao giờ cho phép tôi nói điều gì liên quan đến chữ ba cả.”
"Ba biết, bà ấy nhất định là rất hận ba."
Bạch Tiên Dũng ở đầu điện thoại kia hơi trầm lại nói, "Tính cách của mẹ con cũng thật mạnh mẽ, lại còn xinh đẹp, đối với chuyện gì cũng tràn đầy hứng thú, nhưng những năm đó hết lần này tới lần khác ba đã làm những việc có lỗi, làm mẹ con khổ cực. Năm đó ba có quá nhiều tham vọng trong việc gây dựng sự nghiệp, nhưng lần nào cũng thất bại, sau đó ba đã rời đi trong đêm, bỏ lại mẹ con, cho nên... Bà ấy hận ba là phải."
Nói xong những lời này Bạch Tiên Dũng khẽ trầm ngâm, giống như đang đau khổ vậy.
Bạch Tô cũng không nói gì thêm.
Chỉ có thể nói một câu, "Nếu như mẹ tôi còn sống, có thể gặp được ông chắc chắn sẽ rất vui vẻ, nếu như vẫn hận nhất định là bởi vì yêu quá nhiều."
Lời cần nói đã nói xong hết rồi.
Bạch Tiên Dũng ở đầu điện thoại bên kia dường như rất quan tâm đến trạng thái lúc này của Bạch Tô, cho nên cùng Bạch Tô nói một câu, "Con vừa từ thôn về nhất định là rất mệt đúng không, nghỉ ngơi cho khỏe trước đi, nghỉ ngơi xong, buổi tối ba hẹn con đi ăn cơm được không?"
Bạch Tô sửng sốt một chút, theo bản năng muốn từ chối.
Đối phương lại bổ sung thêm một câu, "Hôm nay là ngày ba và mẹ con gặp nhau, ngày này đối với ba mà nói là một ngày đầy hoài niệm, ba đã đặt chỗ ở nhà hàng Ngân Lâm rồi."
Nhà hàng Ngân Lâm ở khu đô thị phồn hoa nhất thành phố A.
Bạch Tô cảm thấy ở nơi sầm uất như vậy mình đi sẽ không có vấn đề gì cả.
Hơn nữa, Bạch Tiên Dũng nói như vậy, cô đột nhiên cảm thấy có chút không đành lòng.
Liền đồng ý, " Được."
Giọng nói đầu điện thoại bên kia lập tức cao lên vài độ, "Tốt quá rồi! Vậy con nghỉ ngơi cho khỏe đi!"
Nói xong, Bạch Tiên Dũng liền cúp máy.
Sau khi cúp máy, Bạch Tô liền nhắm mắt ngủ một lúc.
Chờ đến khi cô tỉnh lại, trên điện thoại đều là cuộc gọi nhỡ đến từ Phó Vân Tiêu.
Cô vội vàng gọi lại cho Phó Vân Tiêu.
Chỗ Phó Vân Tiêu giờ này chắc đã là đêm khuya rồi, nhưng không nghĩ đến Phó Vân Tiêu rất nhanh liền nhận điện thoai của Bạch Tô.
"Sao anh còn chưa ngủ?"
Giọng Bạch Tô có chút ngạc nhiên mừng rỡ.
Giọng Phó Vân Tiêu ở đầu điện thoại bên kia trầm trầm khàn khàn, "Tài xế lái xe đã kể cho anh những chuyện em đã trải qua, cho nên anh muốn cùng em nói chuyện một chút."
" Ừ, em về quê là vì hôm đó bỗng nhiên có một người đàn ông liên lạc với em, tự xưng là ba em."
Bạch Tô không giấu Phó Vân Tiêu.
Mặc dù hôm đó Phó Vân Tiêu không hỏi cô tại sao phải trở về quê, nhưng cô tin Phó Vân Tiêu khẳng định cũng hy vọng cô sẽ kể những chuyện xảy ra gần đây cho hắn biết.
Điểm chính là, cô cũng muốn nghe ý kiến của Phó Vân Tiêu một chút.
"Đối phương là người như thế nào?"
Bạch Tô dựa theo cảm giác miêu tả lại Bạch Tiên Dũng, Phó Vân Tiêu suy nghĩ hồi lâu, mới lên tiếng, "Cho nên, thật ra trong lòng em cũng có chút chấp nhận người này đúng không."
Thật ra Bạch Tô cũng chưa cùng Phó Vân Tiêu nói rõ ràng dự định của cô.
Nhưng Phó Vân Tiêu liền đoán được rồi.
Cô cắn cắn môi, trả lời Phó Vân Tiêu một câu, "Đúng vậy."
Cũng không hề giấu giếm.
"Bạch Tô, anh sẽ cho người đi điều tra quá khứ của người này một chút, sau đó thông báo em, nhưng đoạn thời gian này em có thể ở trong vòng an toàn của mình cùng ông ta tiếp xúc một chút."
Bạch Tô cho là Phó Vân Tiêu sẽ khuyên cô.
Dù sao cô cũng đã ở cái độ tuổi này rồi, trong quá trình mình lớn lên đã thiếu đi nhân vật người cha rồi, cô cũng đã trưởng thành, thiếu thì cũng đã thiếu rồi, không cần vì sự trở lại của ông ta mà đón nhận ông ta.
Trẻ con trong quá trình lớn lên mới quan tâm đến việc có ba hay không, bây giờ cô đã trưởng thành, vai trò của người cha đối với cô mà nói không nặng cũng không nhẹ.
Bạch Tô cũng tự khuyên mình nên nghĩ như vậy, nhưng cô không nghĩ tới, Phó Vân Tiêu lại khuyên cô nên tiếp xúc với Bạch Tiên Dũng một chút.
"Tại sao?"
"Phó Vân Tiêu, em đã là người lớn rồi, cho dù bây giờ em có thêm một người ba hay mất đi một người ba thì cuộc sống của em cũng không có ảnh hưởng gì."
Bạch Tô đem nghi ngờ của mình vứt cho Phó Vân Tiêu, cô muốn chứng minh với Phó Vân Tiêu, bây giờ có lẽ cô đã không cần một người cha nữa rồi.
Không nghĩ đến Phó Vân Tiêu ở đầu điện thoại bên kia lại nói, "Trên nguyên tắc là như vậy, nhưng anh càng hy vọng ông ta là cha ruột của em, như vậy trên thế giới thì sẽ có thêm một người yêu em."
"Bạch Tô, anh hy vọng em có thể vui vẻ, cũng hy vọng em có thể được nhiều tình yêu hơn."