“Dạ, mẹ à, mọi chuyện đã qua rồi, chúng ta không cần phải nghĩ thêm về nó nữa.”
Bạch Tiểu Bạch bắt đầu an ủi Bạch Tô.
“Hơn nữa, chuyện này cũng không hẳn là chuyện xấu. Mẹ xem bây giờ con chẳng may ngã xuống, đúng lúc con có thể nghỉ ngơi một chút, mẹ cũng có thể chăm sóc cho con, lâu lắm rồi mẹ chưa có thời gian dành cho con.”
Vì không muốn Bạch Tô lo lắng, Bạch Tiểu Bạch cố ý nói tới những mặt tốt, giọng điệu vô cùng chân thành.
Đối với việc xoa dịu Bạch Tô, Bạch Tiểu Bạch vẫn luôn có cách của riêng mình.
Nghe Bạch Tiểu Bạch nói xong, sắc mặt Bạch Tô trở lại bình thường.
“Vậy buổi tối con muốn ăn cái gì? Mẹ sẽ nấu súp cho con, sau đó ra ngoài mua cho con vài loại trái cây mà con thích."
Bạch Tô xoa xoa đầu Bạch Tiểu Bạch, cô cười dịu dàng.
“Con thích ăn nhất là súp của mẹ nấu!”
Bạch Tiểu Bạch lập tức lộ ra vẻ mặt chờ mong.
Nhìn thấy Bạch Tiểu Bạch là cố ý lấy lòng cô, nhưng trong lòng Bạch Tô vẫn cảm thấy rất vui vẻ.
Hai người nói thêm vài câu, Bạch Tiểu Bạch quá mệt mỏi, liền thiếp đi.
Buổi tối, Bạch Tô từ bệnh viện trở về, đi ở trên đường, vẫn luôn cúi đầu suy nghĩ.
Lông mày của cô càng ngày càng nhíu chặt, vẻ mặt cũng trở nên nghiêm trọng, cho đến khi trở về nhà, lông mày vẫn không hề giãn ra.
“Haiz.”
Suy nghĩ miên man, cuối cùng Bạch Tô cũng thở dài, lấy điện thoại di động ra gọi điện.
Những việc này, cô cảm thấy chắc chắn không bình thường, nhưng cụ thể là cái gì thì Bạch Tô cũng không rõ.
Cho nên, cô chỉ có thể xin giúp đỡ.
Điện thoại đổ chuông một vài lần trước khi được kết nối.
“Bạch Tô? Cô chờ một lát, tôi đưa điện thoại cho Phó Cảnh Hoài.”
Không đợi Bạch Tô nói chuyện, Chu Sa chủ động đem điện thoại đưa cho Phó Cảnh Hoài, không hề chần chờ.
“Có chuyện gì vậy?”
Trong điện thoại, giọng của Phó Cảnh Hoài có chút nghi hoặc, bởi vì Bạch Tô rất ít sẽ chủ động gọi điện thoại cho anh ấy.
Im lặng một lát, Bạch Tô mới chậm rãi mở miệng.
“Mở loa ngoài đi, tôi có chuyện quan trọng muốn nói với anh.”
Sợ Chu Sa hiểu lầm, Bạch Tô nghiêm túc nói một câu.
“Được.”
Sau đó, Bạch Tô hít sâu một hơi, giống như đang sắp xếp lại mọi chuyện.
“Tôi đang gặp rắc rối, và có chuyện phải làm phiền anh một chút.”
Do dự một chút, lúc này Bạch Tô mới nói ra chuyện này, trong giọng nói còn có một chút thẹn thùng.
“Có gì khó khăn, đừng lo lắng, chúng tôi sẽ giúp cô.”
Bạch Tô vừa mới nói xong, ngay sau đó, Chu Sa liền giành trước trả lời, có thể cảm giác được, Chu Sa vô cùng để tâm tới cô.
“Cảm ơn hai người.”
Bạch Tô cảm ơn chân thành, sau đó đem chuyện xảy ra với Phó Vân Tiêu, Nghiêm Đình và Bạch Tiểu Bạch, cô nghiêm túc thuật lại tất cả đều thêm một lần.
“Vì vậy, tôi rất sợ khi bác sĩ nói rằng chân của Bạch Tiểu Bạch sẽ mất khả năng đi lại nếu chỉ cần vết thương dịch thêm một centimet nữa. Ước mơ của Bạch Tiểu Bạch là được nhảy. Nếu chân của con bé thực sự bị như vậy, tôi sợ...”
Nói đến này, Bạch Tô không đành lòng nói tiếp.
"Bọn họ đều nói đó là một tai nạn, nhưng tôi không thể cho phép Bạch Tiểu Thuần xảy ra bất kỳ tai nạn nào nữa.”
Bạch Tô vô cùng thành khẩn.
“Yên tâm, bây giờ em cần tôi giúp gì?”
Nghe Bạch Tô nói xong, giọng điệu của Phó Cảnh Hoài vô cùng nghiêm túc.
“Tôi muốn anh và Chu Sa tới đây.”
Bạch Tô khẩn cầu hai người họ.
“Tôi thật sự không có cách nào khác, Phó Vân Tiêu hiện tại cũng đang trong tình trạng nước sôi lửa bỏng, với lại anh ấy cũng không biết gì về y học, tôi cũng không có cách nào khác, cho nên chỉ có thể làm phiền hai người.”
Sợ Phó Cảnh Hoài và Chu Sa không đồng ý, Bạch Tô vội vàng bổ sung thêm hai lý do, rồi hồi hộp chờ đợi câu trả lời của Phó Cảnh Hoài.
“Được.”
Không có một chút do dự, Phó Cảnh Hoài liền đồng ý với cô.
“Trước tiên em đừng quá lo lắng, bây giờ chúng tôi sẽ đặt vé máy bay sớm nhất có thể.”
Sau đó anh ta nói thêm một câu.
“Cảm ơn hai người, cảm ơn hai người.”
Bạch Tô liên tục cảm hơn họ.
Trong lĩnh vực y học, Bạch Tô không quen biết ai lợi hại hơn, ưu tú hơn hai người họ, những người duy nhất cô biết và có thể giao phó cho họ là Phó Cảnh Hoài và Chu Sa.
Tuy nhiên, mối quan hệ trước đây rất nhạy cảm, mặc dù bây giờ cô ấy không liên quan gì đến Phó Cảnh Hoài, cô hy vọng Chu Sa không hiểu lầm.
“Không có gì, vậy đi, đêm nay cô cố gắng nghỉ ngơi, chúng tôi đi thu dọn hành lý.”
Sau đó, Chu Sa an ủi Bạch Tô một câu, rồi tắt điện thoại.
Trong căn phòng trống không, Bạch Tô nhìn Bạch Tiểu Bạch nằm trong phòng, tay phải cô nắm chặt điện thoại, không ngừng run lên.
Cuộc điện thoại này, Bạch Tô đã suy nghĩ rất lâu mới dám gọi.
Cô vẫn luôn không tin cái gọi là ngoài ý muốn xảy ra với Bạch Tiểu Bạch, nhưng cô lo lắng rằng mình sẽ không thể bảo vệ Bạch Tiểu Bạch, đành phải gọi cho Phó Cảnh Hoài xin giúp đỡ.
Vốn dĩ cô muốn gọi cho Phó Vân Tiêu để nói chuyện này, nhưng tình hình hiện tại của Phó Vân Tiêu không mấy lạc quan, Bạch Tô không thể để anh phân tâm được nữa.
Sau đó Bạch Tô lại gọi điện cho Nghiêm Đình, nhưng bây giờ Nghiêm Đình cũng đang ở ẩn, kiên nhẫn chờ đợi thời cơ phản kích, đương nhiên cũng không đến giúp Bạch Tô.
Cuối cùng, Bạch Tô chỉ có thể gọi cho vợ chồng Phó Cảnh Hoài xin giúp đỡ, hai người đó có thể tin được, đồng thời lại là bác sĩ, vô cùng phù hợp để chăm sóc Bạch Tiểu Bạch.
Bạch Tô cầm di động trong tay, cô không thể bình tĩnh.
Tuy rằng Phó Cảnh Hoài đồng ý với Bạch Tô, nhưng là Bạch Tô vẫn cảm thấy áp lực, và những người xung quanh cô ấy dường như có thể gặp nguy hiểm bất cứ lúc nào.
Nghĩ đến đây, Bạch Tô cuối cùng lại căng thẳng trở lại.
Trong phút chốc, cô cắn chặt môi dưới, nước mắt chảy dài trên khuôn mặt.
Cô ấy không thể chấp nhận một tai nạn với bất cứ ai thân cận với cô ấy nữa, cô ấy thà để mình trở thành người gặp nguy hiểm.
Tuy nhiên, tất cả những điều này cô ấy không thể kiểm soát được, như thể luôn có một nhân vật quyền lực lên kế hoạch, ẩn mình trong bóng tối.
Có vẻ như những tai nạn có vẻ là hợp lý, nhưng sau khi cẩn thận tìm hiểu, mọi thứ thực sự liên quan đến Bạch Tô.
Không thể đoán ra kẻ đứng sau, Bạch Tô cố gắng kìm nén bản thân không để mình bật khóc.
Nhưng mà lúc này, điện thoại di động của Bạch Tô lại vang lên.
Trên màn hình điện thoại, Phó Vân Tiêu đang gọi video cho Bạch Tô.
Hít một hơi thật sâu, Bạch Tô đặt điện thoại qua một bên, chạy nhanh vào nhà vệ sinh để rửa mặt.
Nhưng mắt của cô đã sưng đỏ rồi, dù thế nào cũng không có cách để che đi.
Sau khi suy nghĩ một chút, Bạch Tô nhìn xung quanh rồi bật TV trong phòng khách lên.
Cô chuyển kênh sang một bộ phim truyền hình Hàn Quốc, sau đó lấy một ít giấy vệ sinh và đặt nó trên tay, cô bấm kết nối video với Phó Vân Tiêu.
“Alo.”
Bạch Tô cố gắng hết sức để nở một nụ cười bình thường
“Sao vậy? Em vừa mới khóc sao?”
Phó Vân Tiêu rất tinh tế, sau khi video được kết nối, ngay lập tức anh ấy nhận ra mắt của Bạch Tô đỏ hoe.
“Ừm, thật là cảm động.”
Vừa nói, Bạch Tô vừa dùng một miếng khăn giấy, giả vờ lau mắt.
“Cái gì cảm động?”
Phó Vân Tiêu nhíu mày, hỏi cô.
“Phim truyền hình Hàn Quốc cảm động.”
Bạch Tô nói.
“Em xem phim truyền hình Hàn Quốc sao?”