Cùng lúc đó, Phó Vân Tiêu thấy Caesar rời đi thì mới xoay người lại, nghiêm túc nhìn Bạch Tô nói: “Bạch Tô, sau này em bớt tiếp xúc với Caesar đi. Con người anh ta rất lắm mưu mô, tôi sợ anh ta sẽ xúc phạm em.”
Phó Vân Tiêu quan tâm nói, đồng thời tiến lên nắm tay Bạch Tô. Bạch Tô tức giận hất tay anh ta ra, trầm mặt nói: “Caesar không phải là người như vậy, anh ấy tốt bụng giúp em, không thì em sẽ không thể giải quyết Phó Lôi Minh!”
“Em đừng bị anh ta lừa bịp. Em quá đơn thuần, không thể nhìn thấu Caesar.” Phó Vân Tiêu ra vẻ tốt bụng nói.
“Em nghĩ anh đã hiểu nhầm rồi, Caesar tốt bụng giúp em, vừa rồi anh cả làm khó dễ với em.”
Dựa theo những gì Bạch Tô hiểu về Phó Vân Tiêu, mặc dù anh rất khó đoán, nhưng cũng không đến mức sẽ hiểu lầm như vậy. Cho nên Bạch Tô đoán có lẽ lúc lên lầu, Phó Vân Tiêu gặp Phó Lôi Minh, bị Phó Lôi Minh châm ngòi.
Phó Vân Tiêu ngẩng đầu, ẩn ý nhìn Bạch Tô. Lúc này Bạch Tô rất nghiêm túc bảo vệ Caesar. Anh ta chần chờ một chút rồi nói: “Bạch Tô, có lẽ là tôi nghĩ nhiều, hy vọng em hiểu tâm trạng của tôi. Trong lúc tôi mất tích đã bị lừa gạt quá nhiều, cho nên rất khó tin tưởng người khác trừ em. Tôi cũng muốn đa nghi như vậy, có thể cho tôi thời gian để điều chỉnh được không?” Phó Vân Tiêu thâm tình nhìn Bạch Tô.
Quả nhiên chiêu này rất hiệu quả. Tư thế chiến đấu của Bạch Tô lập tức thay đổi, giọng điệu cũng mềm nhẹ hơn: “Em biết mấy năm nay anh rất vất vả. Em cũng thông cảm cho anh.”
“Không sao, chỉ cần em hiểu tôi là được. Tôi nói về Caesar như vậy là vì tôi để ý em, tôi sợ lại mất em một lần nữa. Đây là sự chiếm hữu của một người đàn ông.” Phó Vân Tiêu như đang giải thích. Nói xong, anh ta đến gần Bạch Tô, Bạch Tô còn chưa kịp trốn thì vừa lúc thư ký đi tới.
“Tổng giám đốc Phó, tổng giám đốc Bạch, kế hoạch tài chính này ai sẽ ký tên ạ?”
Phó Vân Tiêu nhìn Bạch Tô: “Em ký đi.”
Bạch Tô cầm văn kiện, ký tên mình lên.
“Đúng rồi Bạch Tô, tôi còn có chuyện muốn nói với em.” Sau khi Bạch Tô ký xong, Phó Vân Tiêu bỗng thâm tình nhìn cô.
Bạch Tô khó hiểu: “Chuyện gì?”
“Cùng tôi lên sân thượng.” Phó Vân Tiêu cười đắc ý.
Bạch Tô gật đầu, sau đó đi theo Phó Vân Tiêu lên sân thượng. Lên đến nơi, Phó Vân Tiêu xoay người, hài lòng nhìn Bạch Tô: “Đây là sự lãng mạn chỉ dành cho riêng em.”
Những lời này như lời dạo đầu, sau đó Phó Vân Tiêu còn búng ngón tay. Bạch Tô nhíu mày, ban đầu còn không hiểu là chuyện gì, sau đó bốn năm chiếc máy bay trực thăng chậm rãi bay lên từ dưới lầu, trên thân máy bay đều phun dòng chữ “I Love You” nhiều màu. Dưới mỗi chiếc máy bay còn đều đeo một tờ giấy màu đỏ dài, viết dòng chữ mà Phó Vân Tiêu cho rằng là lời tỏ tình thâm tình.
“Bạch Tô, được gặp em là chuyện may mắn nhất trong đời anh.”
“Anh yêu em, Bạch Tô.”
“Anh muốn em trở thành người phụ nữ lãng mạn nhất thế giới.”
“Bạch Tô, ở bên cạnh em rất hạnh phúc.”
Sau đó, trên những tòa nhà chung quanh sân thượng bỗng dâng lên những quả bóng bay đủ màu sắc sặc sỡ. Bóng bay đầy trời biểu đạt Bạch Tô, anh yêu anh.
Phó Vân Tiêu quay lưng về phía Bạch Tô, đón gió mà đứng, hào hùng vạn trượng, cứ như lúc này anh ta chính là chủ nhân của thành phố A…
Sau khi bong bóng bay lên không trung, Phó Vân Tiêu quay đầu lại, thâm tình đến gần Bạch Tô. Anh ta đi rất chậm, vừa đi vừa chuẩn bị cảm xúc, đến trước mặt Bạch Tô, anh ta bỗng quỳ một gối xuống, nắm tay phải của Bạch Tô. Anh ta lấy một chiếc nhẫn được đóng gói tinh xảo, chậm rãi mở ra. Đó là chiếc hộp rất lớn, trông như đựng vòng cổ, nhưng lúc mở ra, Bạch Tô lại phát hiện bên trong chứa 12 chiếc nhẫn kim cương. Mỗi chiếc nhẫn đều được khảm nạm kim cương và dòng chữ cổ xưa, Bạch Tô nhận ra đó là Trái Tim Của Biển, được tìm thấy từ cung điện dưới đáy biển, gần đây rất hot trên mạng. Cô nhớ rõ giá đấu giá trên mạng, một cái một trăm triệu USD.
Bạch Tô kinh ngạc: “Trái Tim Của Biển?”
“Ừ.” Phó Vân Tiêu nghiêm túc đáp, sau đó cầm một cái nhẫn muốn đeo cho Bạch Tô. Nhưng Bạch Tô lại chần chờ lùi lại, nói: “Thôi khỏi cần đeo đi…”
“Tại sao?” Phó Vân Tiêu cau mày: “Em không thích? Hay là cảm thấy chưa đủ đặc biệt?”
Bạch Tô nhìn Phó Vân Tiêu. Nếu nói mấy thứ này không cần tâm huyết gì thì không thể nào. Những thứ này đã rất dụng tâm. Nhưng càng như vậy, cô càng cảm thấy gượng gạo. Có điều Bạch Tô không thể nói với Phó Vân Tiêu như vậy, cô chỉ có thể nói: “Không phải… chẳng qua, anh biết xưa nay em không thích đeo mấy món trang sức như vậy, em cứ thích làm mất đồ, anh có thể giữ lại cho em. Hôm khác chúng ta dọn sang nhà mới, chờ biệt thự trang hoàng xong, em sẽ đeo cho có nghi thức.”
Lúc này, di động của Bạch Tô reo lên. Cô vội bắt máy.
“Tổng giám đốc Bạch, hai phút sau có cuộc họp thường vụ cần chị tham dự.”
“Được.” Bạch Tô thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng có cơ hội kết thúc “lãng mạn kiểu Phó” này.
“Em cần đi xuống mở cuộc họp, anh đừng chờ em. Anh về nhà trước đi, nếu rảnh thì có thể đi xem biệt thự mới của chúng ta.”
Nói xong, Bạch Tô nhanh chóng xuống lầu. Trước khi đi, cô sợ biểu hiện của mình quá làm tổn thương người khác nên quay lại nói với Phó Vân Tiêu: “Cảm ơn tình yêu của anh.” Nói xong, cô mới vội đi họp.
Cuộc họp kéo dài tới tám giờ tối mới kết thúc. Họp xong, Bạch Tô cảm thấy rất mệt mỏi, lúc trước Phó Vân Tiêu còn chưa về, cô cảm thấy mình như bại tướng bị kẹt giữa chiến trường, nhìn mấy ông trùm kinh doanh kia chỉ trỏ mà không thể chống lại, chỉ có thể giả vờ vung vũ khí chống lại kẻ địch, mỗi buổi tối tự liếm láp vết thương, không thấy được hy vọng. Khi đó… cô cảm thấy nếu Phó Vân Tiêu trở về thì tốt biết mấy, cô sẽ được giải thoát, có cảm giác được dựa vào.
Nhưng Phó Vân Tiêu bây giờ không hiểu sao lại không cho cô cảm giác như trút được gánh nặng.
Khi Bạch Tô rời khỏi tòa nhà thì cả tòa nhà đã tắt đèn. Cô không muốn lái xe, muốn suy nghĩ một chút, vì thế chậm rãi đi bộ về nhà.