Thiên Tuệ vội vàng trả lời một câu: “Thế nào rồi?”
Tiểu Âu lập tức gõ chữ: “Trong công ty chúng ta, có ai mà không biết bình thường đều là những người nhàn rỗi không có việc gì làm. Chỉ có Bạch Tô là còn làm được vài chuyện, kết quả là... Kết quả là, vừa rồi phải thay tôi vào phòng họp thì phải, con ngốc Mộ Tình kia vẫn nói xấu Bạch Tô. Nói rằng, nhân phẩm Bạch Tô của chúng ta không tốt, đề nghị công ty kiểm điểm lại những nhân viên kỳ cựu như chúng ta, nên sa thải.”
Vương Doanh Doanh lập tức đứng ngồi không yên, viết thẳng một câu: “What? Đây là nói vớ vẩn cái gì vậy? Có ai mà không biết nhân phẩm của Bạch Tô chứ?”
Bạch Tô nhìn một chuỗi các tin nhắn dài bên trên, cuối cùng đánh một dòng chữ: “Mặc kệ phản ứng của Mộ Tình đi. Trước kia, chúng tôi cũng là đồng nghiệp trong công ty, vốn cũng có chút xích mích với nhau.”
Sau khi cô giải thích sau, dường như là cái nhóm nhỏ vốn đã ngập tràn mùi thuốc súng cũng phải dịu đi một chút.
Tiểu Âu trả lời: “Thảo nào lại nói những cái đó.”
Vương Doanh Doanh không nói gì, Thiên Tuệ trực tiếp an ủi Bạch Tô một câu: “Cô yên tâm đi, chúng tôi nhất định sẽ đứng về phía cô mà.”
Bạch Tô quay trở lại biểu cảm bình thường, sau đó liền bắt đầu khuyên nhủ mọi người làm việc chăm chỉ đi.
Bởi vì tính khí của Bạch Tô tương đối ổn định nên là tâm trạng của mọi người cũng tốt hơn theo Bạch Tô. Cả buổi chiều, mọi người liền bắt đầu nghiêm túc làm việc.
Bạch Tô không hề muốn rời khỏi công ty này. Cô muốn làm việc thật tốt ở đây. Cho dù là Mộ Tình từ trên trời rơi xuống công ty này thì cô cũng phải làm việc thật chăm chỉ ở đây, không bị thay đổi bởi điều gì cả.
Nhưng mà suy nghĩ của Bạch Tô vô cùng lạc quan, cho đến tận lúc tan làm, Mộ Tình đi ra từ trong phòng làm việc của cô ta, ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn Bạch Tô lấy một cái, liền trực tiếp giao việc: “Bạch Tô, cô đem những tài liệu này cắt xén bớt một chút, sau đó sắp xếp lại phòng họp.”
Bạch Tô nhìn đồng hồ, chỉ còn năm phút nữa là đến giờ tan làm rồi. Đây rõ ràng là muốn cô tăng ca mà?
Bạch Tô đứng dậy, vừa nghiêm túc lại vừa nhẹ nhàng nói với Mộ Tình một câu: “Hoạt động này chắc hẳn là hoạt động mà chúng ta phải làm vào Thất tịch nhỉ? Ba thiên tài chịu trách nhiệm tiến hành hoạt động này mà. Thế nên, những thứ này để tám giờ sáng mai làm cũng không muộn. Bây giờ trời tối rồi, sợ là tôi sẽ không thể nào làm tốt những chi tiết tinh tế được.”
Bạch Tô giải thích hết sức có lý.
Nhưng lại càng làm cho Mộ Tình khó chịu hơn.
Cô ta trợn mắt nhìn Bạch Tô, khuôn mặt đầy vẻ không mấy vui vẻ nhìn Bạch Tô: “Cô đang chất vấn lại lời của tôi hay sao? Tôi nói cô không nghe à?”
Câu này vừa được nói ra, Thiên Tuệ ở bên cạnh cũng phải đứng bật dậy.
“Cô Mộ, công ty của chúng ta không có tiền lệ làm thêm ngoài giờ. Đây là truyền thống."
Từ trước đến nay, công ty này tuyển người hoàn toàn là dựa vào tình người.
Nghiệp vụ của công ty là vậy, nhưng bởi vì hoàn toàn có tình người nên mới có thể khiến cho những nhân viên lâu năm ở lại, đối xử tương đối hài hòa với mọi người.
Cho nên dù tiền lương có hơi ít ỏi nhưng mọi người vẫn làm việc vô cùng nghiêm túc.
Mộ Tình vừa nói như vậy, đương nhiên là khiến cho mọi người cảm thấy không vui.
Vốn dĩ cô ta chỉ muốn nhắm vào Bạch Tô. Bây giờ lại có nhiều người đứng lên nói giúp cô như vậy, khác nào tát vào mặt Mộ Tình. Điều này khiến cho Mộ Tình càng cảm thấy không vui.
Cô ta nói thẳng với Thiên Tuệ: “Cho nên mấy người mới khiến cho hiệu suất làm việc của công ty kém như vậy. Nếu như ai không muốn làm thêm ngoài giờ thì có thể lập tức từ chức cũng được.”
Cô ta ném thẳng một đống tài liệu vào người Bạch Tô, xoay người định rời đi.
Thiên Tuệ bị cách làm của Mộ Tình chọc tức. Cô ấy vội vàng tiến lên lần nữa, muốn tranh cãi với Mộ Tình thêm nữa.
Kết quả là, Mộ Tình vừa xoay người lại liền lườm Thiên Tuệ: “Nếu như các cô không muốn làm việc ở đây nữa thì có thể nghỉ việc cùng với cô ta.”
Một câu nói này khiến cho Thiên Tuệ không nói lên lời.
Tiểu Âu bất bình đứng dậy, nhanh chóng chạy đến bên cạnh người Bạch Tô, vừa đưa tay ngăn cản Thiên Tuệ lại vừa nói: “Vậy chúng ta cùng nhau giúp Bạch Tô làm nốt đi. Bốn người chúng ta cùng làm thì chắc là một chút là xong thôi.”
Mọi người vừa nói xong, liền chuẩn bị không thèm phản ứng lại Mộ Tình, mọi người cùng nhau làm việc.
Bạch Tô rất cảm kích mọi người, mọi người cũng mất nửa tiếng đồng hồ để giúp cô làm xong những giấy tờ kia.
Nhưng mà sau khi làm xong đống giấy tờ đó, Mộ Tình liền ôm một đống tài liệu khác tới, đặt bên cạnh Bạch Tô: “Không phải là mấy người đã có sự chuẩn bị tốt nhất rồi sao? Cô sửa lại dự trù của công ty trong năm năm gần đây cho tôi đi.”
Bạch Tô cau mày, có chút không vui: “Có cả loại giấy tờ này nữa sao?”
Cô vừa nói xong, trên mặt Mộ Tình liền mang theo biểu cảm đắc ý: “Có thì sao? Tôi thấy chúng cũ có rồi, rất khó xem nên bảo cô sắp xếp lại không được sao? Cấp trên nói thì cấp dưới phải nghe theo. Nghe theo cô có hiểu hay không?”
Một câu nói liền khiến cho Thiên Tuệ ở bên cạnh vô cùng tức giận.
“Đủ rồi. Tôi nói cho Mộ Tình cô biết, cô đừng có mà gây khó dễ cho người khác.”
Bạch Tô vội vàng ngăn cản Thiên Tuệ.
Mộ Tình mang theo dáng vẻ không chút sợ hãi, nhìn Bạch Tô: “Cô có thể đi tố cáo tôi. Chỉ cần cô không ưa tôi thì có thể đi tố cáo tôi mà. Thậm chí là cô có thể vứt bỏ hết công việc tôi giao cho. Tôi đợi cô đó.”
Nói xong cô ta lại đắc ý thêm lần nữa.
Nhưng những phương án kia đều là tài liệu của mấy năm về trước, căn bản là chẳng có tác dụng gì cả. Kết quả là... Mộ Tình lại giao cho người khác sửa lại, rõ ràng là đang muốn gây khó dễ cho Bạch Tô mà.
Ai cũng có thể nhìn ra được.
Thiên Tuệ kéo tay Bạch Tô nói: “Đi thôi, không làm nữa. Chúng ta mau về thôi.”
Tiểu Âu muốn khuyên giải.
Bạch Tô nhìn Thiên Tuệ một chút rồi cũng tiến lên khuyên nhủ: “Không sao đâu. Đúng lúc, tôi cũng có thể nhân cơ hội này mà học hỏi thêm. Mọi người không cần phải làm thêm ngoài giờ cùng tôi đâu, mau về nhà trước đi.”
Bạch Tô khuyên một câu.
Đúng lúc đó, ngoài cửa bỗng truyền đến một loạt tiếng bước chân, ngay sau đó liền truyền đến tiếng cười của một người phụ nữ.
“Tớ bảo về nhà chờ cậu, kết quả là cậu lại ở đây làm việc. Không phải cậu bảo là công ty của cậu không làm thêm ngoài giờ bao giờ mà? Hại tớ phải đến tận công ty tìm cậu.”
Âm thanh ung dung vui vẻ nhưng lại mang theo nét chế nhạo.
Bạch Tô nghe thấy, vội vàng xoay người lại liền nhìn thấy Vương Tiểu Đồng và Từ Sắt đang đi vào.
Bụng của Vương Tiểu Đồng hơi nhô lên, có thể thấy rõ là đang mang thai.
Bạch Tô chuyển đến thành phố, địa chỉ là gì cũng đều nói cho Vương Tiểu Đồng biết. Chỉ là khoảng thời gian đó, công việc của Vương Tiểu Đồng quá bận rộn nên không qua thăm Bạch Tô được.
“Sao cậu lại tới đây vậy?”
Bạch Tô nhìn thấy Vương Tiểu Đồng liền tươi cười, vội vàng hỏi Vương Tiểu Đồng một câu.
Từ Sắt ở bên cạnh nhìn Bạch Tô, giải thích: “Gần đây, tính khí của cô ấy không tốt. Lúc nào cũng muốn ra ngoài giải sầu một chút. Nhưng mà trước khi đi giải sầu thì chuyện đầu tiên mà cô ấy làm chính là đến khảo sát bệnh viện, rồi sau đó đến tìm em để chơi đùa.”
Vừa cầm tay Vương Tiểu Đồng vừa cười đùa.
Vương Tiểu Đồng lườm Từ Sắt một cái.
Vừa mới xoay người lại đã nhìn thấy những đồng nghiệp đứng bên cạnh Bạch Tô.
Chào hỏi với những người đồng nghiệp: “Chào mọi người nha. Tôi là Vương Tiểu Đồng, là bạn thân của Bạch Tô. Cái đó... Mọi người vẫn còn đang làm việc sao? Tôi có thể mượn Bạch Tô đi ăn cơm một lát rồi quay lại không?”
Vương Tiểu Đồng hỏi dò những người này.
Thiên Tuệ vội vàng nói: “Đương nhiên là có thể rồi. Chỉ là cô có biết Mộ Tình không? Đó chính là người đồng nghiệp cũ rất đáng ghét của Bạch Tô. Bây giờ, cô ta trở thành cấp trên của chúng tôi, chỉ biết hành hạ Bạch Tô. Chẳng hiểu sao lại bắt cô ấy sắp xếp lại tài liệu của năm năm về trước. Bây giờ, cô đưa cô ấy đi ăn cơm thì e rằng...”
Thiên Tuệ là cố ý nói điều này.
Lúc Vương Tiểu Đồng và Từ Sắt bước vào cửa, cô ấy đã bắt đầu đánh giá cách ăn mặc của hai người.
Tất cả những chi tiết ấy đều hiện lên một điều rằng, bọn họ không giàu thì cũng sang.