Bạch Tô suy nghĩ một chút rồi đáp: “Mặc dù anh ấy còn nhiều điểm không tốt, nhưng anh ấy chưa bao giờ muốn làm tổn thương tôi.”
“Còn Phó Cảnh Hoài?”
Lúc nhắc tới Phó Cảnh Hoài, mặc dù vẻ mặt Phó Vân Tiêu không có quá nhiều cảm xúc, nhưng Bạch Tô vẫn nhận thấy dường như Phó Vân Tiêu hơi né tránh cái tên này. Bạch Tô suy tư một chút rồi nói: “Ừm… Tôi không biết nhiều lắm về Phó Cảnh Hoài. Định vị của anh ta chắc là bạn trai cũ của tôi.”
Trừ thân phận này, Bạch Tô thật sự không biết nên định vị Phó Cảnh Hoài như thế nào. Bởi vì cô nhận thấy Phó Cảnh Hoài có tình cảm với mình, cô cũng cảm nhận được sự trả giá của anh ta. Nhưng cô không biết đáp lại như thế nào. Bởi vì không có ký ức nên rất nhiều người đều không tồn tại.
Phó Vân Tiêu suy nghĩ một chút rồi nói: “Nếu em muốn tìm lại hồi ức thì tôi sẽ cố gắng giúp em.”
Nói xong, Phó Vân Tiêu bèn đứng dậy. Bạch Tô cũng đi theo anh. Cô biết không phải anh đang giận vì chuyện này.
Sau khi mặc quần áo xong, Bạch Tô mới cùng Phó Vân Tiêu chậm rãi vào nhà ăn khuya. Dường như mọi chuyện đều trở nên chậm lại. Hai người ăn cơm xong rồi lại thong thả về phòng của mình.
Phó Vân Tiêu bắt đầu liên tục gọi điện thoại, Bạch Tô ở bên cạnh im lặng chơi di động, nghe Phó Vân Tiêu liên tục bắt máy, cô cảm thấy anh thật vất vả. Anh bận rộn rất lâu, thậm chí có thể nhận thấy bên kia có rất nhiều vấn đề lớn xuất hiện. Bởi vì bình thường Phó Vân Tiêu cũng sẽ bận, sẽ phải nghe rất nhiều điện thoại, nhưng lần này lại khác, rõ ràng trông anh có vẻ khó chịu.
Bạch Tô đứng dậy đi về phía Phó Vân Tiêu, có thể nghe rõ anh đang nói gì. Giám đốc kinh doanh báo cáo với Phó Vân Tiêu: “Tổng giám đốc, những hộ khách này đều là khách cũ của chúng ta, nhưng lần này Lâm thị… Thực sự không biết dùng chiêu gì nữa!”
Lại là Lâm Lập. Bạch Tô còn muốn ghé lại gần nghe thêm, ai dè còn chưa kề sát thi đã bị Phó Vân Tiêu phát hiện. Anh nghiêng người nhìn Bạch Tô: “Em muốn nghe cái gì?”
Bạch Tô xấu hổ cười. Anh không để ý tới cô mà dặn người trong điện thoại: “Chờ ngày mai tôi về sẽ giải quyết.”
Bạch Tô nhíu mày nhìn anh, sau đó bắt đầu đi thay đồ, mặc áo khoác. Phó Vân Tiêu nghe điện thoại xong quay lại thì thấy Bạch Tô đã ăn mặc xong, anh khẽ cau mày hỏi: “Em định làm gì vậy?”
“Cùng anh về công ty tăng ca.” Bạch Tô nghiêm túc nói.
“Tôi có thể chờ ngày mai hẵng về.”
Bạch Tô biết vì gần đây mình không vui nên Phó Vân Tiêu mới làm vậy, điều đó khiến cô rất vui vẻ. Cho nên cô muốn ở bên Phó Vân Tiêu thêm một lát, để thời gian vui vẻ lâu dài hơn.
“Anh phải về xử lý công việc, vậy thì không cần chờ đến ngày mai. Tôi biết có nhiều chuyện nếu không giải quyết ngay khi chuyện vừa xảy ra thì sẽ diễn biến theo chiều hướng xấu. Cho nên anh về đi.” Bạch Tô nghiêm túc nói, sau đó kiên định bổ sung thêm: “Tôi sẽ cùng anh trở về.”
Phó Vân Tiêu nhìn Bạch Tô thật lâu, sau đó mới trịnh trọng gật đầu, đáp: “Được.”
Anh cũng thay quần áo, cầm áo khoác lên. Hai người chào hỏi vợ chồng Vương Tiểu Đồng, Từ Sắt rồi nhanh chóng lên đường. Phó Vân Tiêu lái xe hai tiếng, chạy thẳng tới công ty. Các lãnh đạo cấp cao đã chờ Phó Vân Tiêu ở trong công ty, anh vừa tới nơi thì cuộc họp bắt đầu. Bạch Tô chờ trong văn phòng, sau này mệt mỏi, bèn vào phòng nghỉ ngủ một giấc. Chỉ khi nghỉ giải lao giữa chừng, Phó Vân Tiêu mới rảnh rỗi vào phòng xem Bạch Tô. Chỉ cần thấy cô, mệt mỏi trên mặt anh sẽ biến mất, tâm trạng trở nên bình thản hơn nhiều.
Chuyện này thực sự rất khó giải quyết. Không phải vì công ty của Lâm Lập cạnh tranh kinh doanh chính quy, thoạt nhìn như công ty của Lâm Lập điều chỉnh lại rồi cướp đoạt khách hàng của Phó Vân Tiêu, nhưng tất cả đều là vì dữ liệu bị thay đổi, có thể thấy được là dùng thủ đoạn phi pháp.
Phó Vân Tiêu không sợ Lâm Lập sẽ làm gì mình. Anh tin tưởng bản thân. Song anh cũng cần thời gian. Anh có thể một thân một mình đi đối đầu với Lâm Lập, nhưng bây giờ bên cạnh anh còn Bạch Tô. Bạch Tô và anh đã chia lìa năm năm vì chuyện quá khứ, hơn nữa chịu rất nhiều đau khổ. Bây giờ Phó Vân Tiêu không nỡ.
Anh họp xong đã là sáng sớm hôm sau. Khi Bạch Tô thức dậy, Phó Vân Tiêu còn đang họp về kế hoạch đối phó với các lãnh đạo cấp cao. Bạch Tô bèn tự xuống lầu, mua café và bữa sáng gõ cửa vào văn phòng, đưa bữa sáng cho người trong công ty anh. Ngay cả ăn sáng, mọi người cũng tranh thủ thời gian. Sau khi ăn xong, Phó Vân Tiêu mới kết thúc cuộc họp. Anh cần đi công tác ở nước Pháp mấy ngày, thời gian gấp rút nên đương nhiên không thể dẫn Bạch Tô đi cùng.
Sau khi anh nói với cô chuyện này xong, Bạch Tô bày tỏ thông cảm. Cô nói: “Tôi có thể tự chăm sóc bản thân. Anh đừng lo.”
Cô cùng Phó Vân Tiêu về nhà thu dọn đồ đạc, lại nhìn Phó Vân Tiêu rời đi. Sau đó, Bạch Tô mới suy nghĩ mình nên làm gì. Điều duy nhất mà cô có thể làm lúc này là tìm lại ký ức của mình. Nếu có thể tìm lại ký ức thì cô sẽ tự có phán đoán về người nào đó, chuyện nào đó. Cô vốn định nhờ Phó Vân Tiêu giúp mình tìm ký ức, nhưng bây giờ không được. Người duy nhất có thể giúp cô chính là Vương Tiểu Đồng. Cô ấy là bạn thân trước kia của cô, chắc chắn rất hiểu biết quá khứ của cô.