Điều duy nhất có thể thấy là Phó Cảnh Hoài là một bác sĩ rất giỏi, người đã từng chữa trị cho Bạch Tô trước đây, vì vậy Tư Bắc Triệt chỉ có thể liên lạc với Phó Cảnh Hoài.
"Không không không!"
Khi Tư Bắc Triệt nói hãy liên lạc với Phó Cảnh Hoài, Bạch Tô vội vàng từ chối.
Không ngờ phản ứng của Bạch Tô sẽ gay gắt như vậy, Tư Bắc Triệt nghi ngờ quay đầu lại, nhìn Bạch Tô một cách thú vị.
"Tự em đưa ra lý do hợp lí đi."
Quăng ra những lời này, Tư Bắc Triệt hai tay ôm ngực, trên mặt tỏ vẻ đang rảnh rỗi nhìn Bạch Tô trình bày.
"À thì."
Thở dài, Bạch Tô vẫn lắc đầu.
"Chuyện này không liên quan gì đến Phó Cảnh Hoài."
Cô hơi dừng lại, có vẻ như đã sắp xếp được suy nghĩ của mình, rồi sau đó cô tiếp tục nói, "Lý do tại sao tôi không cho phép anh liên lạc với Phó Cảnh Hoài là vì tôi không muốn bất cứ ai biết tôi biết về căn bệnh này. Tôi muốn giấu tất cả mọi người."
Bạch Tô ánh mắt cầu xin chân thành nhìn Tư Bắc Triệt.
Không cần giải thích rõ ràng, Tư Bắc Triệt cũng đã hiểu suy nghĩ của Bạch Tô.
Sau một hồi im lặng, Tư Bắc Triệt cuối cùng cũng thỏa hiệp, nhìn Bạch Tô bất lực lắc đầu.
"Phó Vân Tiêu có gì tốt như vậy, có đáng để em đau lòng vì anh ta không chứ?"
Tư Bắc Triệt hơi cau mày.
"Không có chuyện gì, tôi tin tưởng nếu là anh ấy, anh ấy nhất định cũng sẽ như vậy."
Bạch Tô không giải thích quá nhiều, chỉ tùy tiện đưa ra một câu kết luận, cũng không muốn nói sâu về vấn đề này.
"Để tôi giấu giếm cho em cũng được, em phải đáp ứng tôi một điều kiện."
Trong khi nói chuyện, Tư Bắc Triệt vẫy tay và ra hiệu cho thư ký nới lỏng dây trói cho Bạch Tô.
"Tôi vẫn còn đường lùi để mặc cả với anh ư?"
Nhìn thấy Tư Bắc Triệt cuối cùng cũng đồng ý giúp cô che giấu chuyện đó, cô thở phào nhẹ nhõm và giọng điệu trở nên thoải mái.
"Nói tiếp đi, điều kiện gì?"
Trầm ngâm một chút, Bạch Tô lại nói thêm một câu.
"Thành thật ở trong viện, không được phép phản kháng."
Tư Bắc Triệt ra lệnh bằng một giọng điệu chắc chắn.
"Được rồi, tôi hứa với anh."
Không chút do dự, Bạch Tô gật đầu, đồng ý với các điều kiện của Tư Bắc Triệt.
Đêm đó, Tư Bắc Triệt đưa Bạch Tô đến bệnh viện, sợ Bạch Tô bỏ trốn giữa chừng, còn đặc biệt bố trí vài y tá, ngoài mặt thì chăm sóc Bạch Tô, nhưng thật ra, họ lén theo dõi Bạch Tô.để ngăn cô đột nhiên bỏ trốn.
Nhìn thấy Tư Bắc Triệt đang phân phó công việc cho y tá cùng thuộc hạ, Bạch Tô nằm trên giường bệnh không nói nên lời.
"Tôi đã nói rồi, không cần như vậy, hiện tại lại không có chuyện gì."
Bạch Tô không thể không trách cứ Tư Bắc Triệt một câu.
"Nó có ích."
Tư Bắc Triệt nhìn Bạch Tô một cách nghiêm túc và đáp lại, sau đó lại bắt đầu huấn luyện các y tá.
Cho đến khi kết thúc khóa huấn luyện, Bạch Tô vẫn nhớ rõ lời cuối cùng Tư Bắc Triệt nói, "Hãy canh chừng cô ấy, các cô không thể để cô ấy rời đi mà không có lệnh của tôi."
Sau khi nói điều này, Tư Bắc Triệt để lại một vài y tá trước khi rời khỏi đây.
Chắc chắn tối hôm đó Bạch Tô được phục vụ rất thoải mái, mấy cô y tá thay nhau chăm sóc Bạch Tô, từ cắt hoa quả đến rót nước cho Bạch Tô, điều chỉnh nhiệt độ nước, họ đều rất ân cần và chu đáo.
"Thôi, hai người cũng đi nghỉ ngơi đi."
Bạch Tô vẫn có chút không quen khi được phục vụ như vậy, lễ phép để y tá đi nghỉ ngơi.
"Đây là điều nên làm, thưa cô Bạch."
Các y tá mỉm cười gật đầu, nhưng họ không có ý rời đi, Bạch Tô nhớ tới trách nhiệm của họ, cũng không còn ép buộc nữa.
Cho đến khi Bạch Tô đi ngủ, những y tá này vẫn đứng ở nhiều vị trí khác nhau trong khu VIP, nếu ai nhìn thấy tình cảnh này, nhất định sẽ nghĩ Bạch Tô là người có bệnh đặc biệt nguy hiểm, nếu không sẽ không cử nhiều người đến trông như vậy.
Đêm đầu tiên ở bệnh viện, Bạch Tô có vẻ thật sự rất mệt, Bạch Tô đã ngủ một giấc dài rất lâu.
Cô thậm chí còn có rất nhiều giấc mơ kỳ quặc, mơ thấy mình bị kẻ xấu truy đuổi và chạy trốn đến một làng chài nhỏ, sau đó cô được những người tốt bụng cứu giúp, thậm chí còn nấu cho cô món cháo ngon lành.
Cô nhớ rõ cháo rất thơm, cô hôn mê còn ngửi thấy mùi cháo, sau đó rất mong chờ, nhưng cháo chưa nấu chín, Bạch Tô không kịp chờ đợi mà tỉnh lại. đứng dậy sau cơn ngủ mê. Kết quả là, cháo của cô biến mất rồi.
"Tỉnh lại đi, Bạch Tô."
Bạch Tô vẻ mặt lo lắng, vẫn đang tìm cháo ngon trong giấc mơ của mình, chợt thấy bả vai rung lên, liền tỉnh lại từ trong giấc ngủ.
"A, tôi đang mơ sao?"
Vừa mới tỉnh dậy, Bạch Tô vẫn có chút ngái ngủ, nhìn Tư Bắc Triệt đang ngồi một bên hỏi.
"Không có, em không có nằm mơ, chỉ là em mới chảy nước miếng thôi."
Tư Bắc Triệt cố tình chế nhạo Bạch Tô.
Kết quả, Bạch Tô nghĩ đó là sự thật, cô lấy khăn giấy ở bên cạnh có chút xấu hổ chuẩn bị lau miệng, đưa khăn giấy lên môi mới phát hiện mình đã bị lừa.
Thấy Bạch Tô buồn cười như vậy, Tư Bắc Triệt không nhịn được cười.
"Cười cái gì mà cười, không thấy nhạt nhẽo sao?"
Bạch Tô giả bộ trừng mắt rồi từ trên giường ngồi dậy.
"Nó không hề nhạt nhẽo gì cả, ngược lại, tôi nghĩ đây mới là ý nghĩa của cuộc sống ấy."
Về phương diện này, anh ta và Nghiêm Đình có chút giống, đều không thích nhìn cuộc sống quá là nghiêm túc.
Bạch Tô mặc kệ anh dựa vào giường, lúc này đột nhiên có mùi thơm của thức ăn bay tới, mùi vị giống hệt như cháo cô chưa kịp ăn trong mơ.
Mũi của Bạch Tô khẽ động đậy ngửi, vừa nhìn theo nơi có mùi hương, liền thấy trên bàn có hai bát cháo cùng vài gói điểm tâm, chỉ cần ngửi mùi thôi cũng đủ khơi dậy cảm giác thèm ăn của người ta rồi.
Hơn nữa, Bạch Tô đã bị dụ dỗ từ lâu trong mộng, ngay lúc này liền không khống chế được bữa sáng trên bàn, trong bụng vẫn đang kêu réo.
"À thì, anh mua đồ ăn sáng à?"
Bởi vì không quen thuộc với Tư Bắc Triệt, Bạch Tô cũng hơi xấu hổ khi trực tiếp dùng bữa sáng này, không nhịn được mà hỏi Tư Bắc Triệt.
"Ừ, đúng."
Nghe thấy tiếng bụng của Bạch Tô kêu, Tư Bắc Triệt cố tình giả vờ như không biết ý của Bạch Tô, còn đáp lại một cách thản nhiên.
Như vậy vẫn chưa đủ, sau đó anh đứng dậy, cố ý đi đến chỗ ăn sáng, mở hẳn túi đồ ăn sáng ra, hương thơm lập tức tràn ngập căn phòng.
Cổ họng động đậy, Bạch Tô không kìm được bắt đầu nuốt nước bọt.
Trong phòng chỉ có Bạch Tô và Tư Bắc Triệt, trời lại sáng, trong phòng có chút yên tĩnh nên động tác của Bạch Tô đặc biệt rõ rệt.
"Em đang đói à?"
Sau khi Bạch Tô vô tình phát ra âm thanh, Tư Bắc Triệt quay đầu lại và hỏi Bạch Tô với vẻ mặt cười nhạo cô.
Mặt Bạch Tô thoáng chốc đỏ bừng, đột nhiên không biết phải trả lời như thế nào để cô bớt ngượng ngùng.
"À... Không, tại sáng nào tôi cũng thấy bụng không khỏe thôi."
Bạch Tô bối rối giải thích.
"Nhưng những gì tôi vừa nghe thấy giống như một âm thanh từ cổ họng của em phát ra?"
Không muốn buông tha Bạch Tô, Tư Bắc Triệt cố ý hỏi Bạch Tô và dồn cô đến đường cùng bằng được.
"Thì cổ họng tôi cũng cảm thấy không được ổn thôi mà."