Nhưng... Hắn gặp nhiều chuyện khó giải quyết như vậy, mà vẫn dành thời gian quan tâm mấy chuyện nhỏ nhặt này của cô.
Trong nháy mắt, Bạch Tô càng thêm cảm động.
Cô vội vàng cùng Phó Vân Tiêu nói, "Anh mau xử lý công việc đi, không cần quan tâm mấy chuyện bên này của em đâu, em có thể xử lý được."
"Nghỉ ngơi sớm một chút, yêu anh."
Nghe xong câu này, mặc dù Phó Vân Tiêu đang rất mệt mỏi, nhưng chân mày cũng đã giãn ra hơn.
Hắn lẳng lặng cúp điện thoại, sau đó chìm vào trong công việc.
Trong hộp thư, Phó Vân Tiêu cho người điều tra nguyên nhân cái chết của người phụ trách ban đầu của đối tác bên Châu Âu, kết quả phát hiện các phương diện nguyên nhân cái chết của người này nhìn rất bình thường.
Nhưng, loại bình thường này, càng làm cho người khác cảm thấy không bình thường!
Phó Vân Tiêu ở trước máy tính nghiêm túc tìm hiểu, tháng trước, người phụ trách vì đau ruột thừa mà nằm viện, nhưng sau khi mổ ruột thừa xong tình hình liền xấu đi, rồi sau đó liền qua đời.
Phó Vân Tiêu nhìn tài liệu trên đó, tất cả các số liệu cũng cực kỳ hợp lý, nhưng trong sự hợp lý đó, Phó Vân Tiêu bỗng nhiên chú ý tới, bên trong dường như... Đã đổi hai bác sĩ.
Bác sĩ chủ trì chính đã bị chuyển đi, đổi thành một bác sĩ giỏi hơn.
Mà vị bác sĩ giỏi hơn này sau khi điều trị bệnh cho người phụ trách này xong liền rời khỏi bệnh viện.
Nếu như vị bác sĩ đó giỏi như vậy, thì khả năng mắc sai lầm là rất nhỏ.
Phó Vân Tiêu đem một loạt số liệu nhìn lại một lần, sau đó liền gọi cho Bạch Tô.
Ở đầu điện thoại bên kia Bạch Tô vừa rửa mặt xong, đang suy nghĩ xem nên mặc gì để ra ngoài, thì nhận được điện thoại của Phó Vân Tiêu, Bạch Tô nhẹ nhàng bắt máy.
"Sao vậy?"
"Anh gửi cho em một bản tài liệu đến hộp thư của em, em giúp tôi xem một chút xem những số liệu trên đó có vấn đề không."
" Được."
Mặc dù Bạch Tô không biết Phó Vân Tiêu gửi cho cô cái gì, nhưng vẫn đồng ý trước đã.
Cô thu dọn đồ đạc rồi đi ra ngoài, gọi xe đi lên xe xong, mới mở tài liệu Phó Vân Tiêu gửi tới ra.
Phía trên đều là số liệu điều trị và số liệu về thuốc, tất cả những phân tích trong này đều rất đúng.
Bao gồm cả việc một thân thể khỏe mạnh phản ứng với vi khuẩn gây bệnh cũng rất đúng, không có vấn đề gì lớn.
"Anh muốn em nhìn thấy gì từ những số liệu này?"
Bạch Tô nhìn chằm chằm những số liệu này, nhìn hồi lâu cũng không nhìn ra có gì bất thường, không nhịn được hỏi Phó Vân Tiêu.
Phó Vân Tiêu chỉ ra mấy số liệu trong đó, rồi cùng Bạch Tô nói, "Em không cảm thấy ở hàng thứ ba có vấn đề sao, bác sĩ dùng thuốc sai cách thì em sẽ làm gì?"
Lúc Bạch Tô được Phó Vân Tiêu nhắc nhở, liền vội vàng nhìn số liệu ở hàng thứ ba rồi nhìn lên những số liệu trước, bỗng sửng sốt.
"Đây là một bác sĩ thực tập?"
Bạch Tô hỏi một câu.
Phó Vân Tiêu ở đầu điện thoại bên kia chỉ nói ra một cái tên, "Tom Hank."
"!"
Trong lòng Bạch Tô đột nhiên xuất hiện một dấu chấm than.
"Không thể nào."
Cô phủ nhận.
"Tại sao lại không thể?"
Trong lòng Phó Vân Tiêu đã có sẵn câu trả lời, nhưng hắn vẫn hỏi Bạch Tô, hắn chỉ muốn Bạch Tô chứng minh suy đoán của mình.
Quả nhiên, suy đoán của Bạch Tô giống với Phó Vân Tiêu.
Cô nói, "Bác sĩ thuộc tầm thế giới như Tom Hank, đừng nói ngay cả em cũng có thể nhìn ra cách dùng thuốc có vấn đề, thì hắn phải vừa nhìn một cái cũng đã phát hiện ra rồi."
"Nhưng hết lần này đến lần khác không phát hiện ra, chứng minh điều gì?"
"Mưu sát."
Bạch Tô cắn cắn môi.
Bác sĩ là nghề tôn trọng sinh mạng nhất, một bác sĩ hàng đầu không thể phạm sai lầm nào nhỏ như vây, bởi vì... Người như vậy có thể đạt tới trình độ này nhất định không phải người bình thường, hắn giống như thần y hơn! Nếu là thần y, không thể nào phạm sai lầm nhỏ như vậy, nếu như có sai, thì chắc chắn 50% là cố ý tạo ra.
Nói đến đây, Phó Vân Tiêu liền đi làm việc, trực tiếp cúp điện thoại.
Chiếc taxi đã đưa Bạch Tô đến nhà hàng mà cô không hề hay biết.
Bạch Tô vội vàng trả tiền xong liền xuống xe, sau đó nhanh chóng đi vào trong nhà hàng.
Nhưng khi đi vào trong nhà hàng, vấn đề vị bác sĩ kia dùng sai thuốc cứ quanh quẩn trong đầu cô, cái chết của mẹ cô dường như cũng có chút kỳ lạ!
Bạch Tô cắn cắn môi, quyết định sẽ điều tra chuyện này.
"Bạch Tô, cảm ơn vì con đã tới."
Bạch Tiên Dũng đã ngồi sẵn ở đấy, sau khi thấy Bạch Tô đến, trên mặt mang theo nụ cười vui vẻ, như một người cha hiền hậu vậy.
Sau đó ông ta đem một món quà nhỏ vội vàng đưa tới trước mặt Bạch Tô.
"Đây là có ý gì?"
Bạch Tô nhìn về phía món quà nhỏ, nghi ngờ hỏi một câu.
Trên mặt Bạch Tiên Dũng vẫn mang nụ cười, "Ba đã bỏ lỡ việc con lớn lên, cho nên ba hy vọng mỗi lần gặp con, sẽ đền bù cho con."
Bạch Tô dừng một chút, cô suy nghĩ, rồi hỏi một câu, "Cho nên đây là quà gì vậy, quá đắt tiền thì tôi sẽ không nhận."
"Con mở ra xem đi, không đắt đâu."
Bạch Tiên Dũng giải thích một câu.
Bạch Tô vẫn nghi hoặc nhìn về phía Bạch Tiên Dũng, nhưng cô vẫn mở cái hộp ra.
Chỉ là một hộp socola.
"Nghe nói khi còn bé con rất thích ăn socola, nhưng mẹ con không thể mua cho con được, ba biết bây giờ đã quá muộn để mua cho con, nhưng..."
"Cảm ơn."
Không chờ Bạch Tiên Dũng nói xong, Bạch Tô liền ngắt lời Bạch Tiên Dũng, nói một tiếng cảm ơn trước.
Trên mặt Bạch Tiên Dũng lại xuất hiện nụ cười thỏa mãn.
Bữa ăn trải qua rất thoải mái.
Bạch Tô rõ ràng không tiếp xúc nhiều với Bạch Tiên Dũng, nhưng Bạch Tiên Dũng giống như rất hiểu sở thích của Bạch Tô vậy, bao gồm cả cảm giác nói chuyện cũng làm cho Bạch Tô cảm thấy có chút thân thiết khó hiểu.
Bạch Tiên Dũng nói với Bạch Tô đây là vì liên hệ máu mủ cảm giác.
Thời gian dùng bữa trôi qua rất nhanh, rất nhanh màn đêm liền buông xuống, Bạch Tô cùng Bạch Tiên Dũng ăn xong bữa ăn tối rồi chậm rãi từ trong nhà hàng đi ra, cả thành phố đã lên ánh đèn.
Bạch Tô muốn đón xe về nhà, Bạch Tiên Dũng muốn đưa Bạch Tô về, nhưng, bị Bạch Tô từ chối.
Ông cũng không miễn cưỡng, liền trực tiếp để Bạch Tô tự đi về.
Bạch Tô ngồi ở trong xe taxi cũng không chú ý tới môi cô đang cong lên, trên đường đưa cô về nhà, tài xế đi được một nửa bỗng nhiên nói cần phải đổ xăng.
Bạch Tô lúc này mới thu lại suy nghĩ, chuyện đổ xăng, không thể không đồng ý.
Nhỡ hết xăng không về được nhà còn phiền toái hơn.
Nhưng, sau khi Bạch Tô đồng ý, liền phát hiện tài xế lái xe càng ngày càng lệch lộ trình ban đầu.
Bạch Tô nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ càng ngày càng không đúng, bỗng nhiên có chút cảnh giác.