Mục lục
Bố Tổng Tài Của Bé Dễ Thương Bạch Tô (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thế nhưng Bạch Tô lại tắt điện thoại của hắn.

Phó Vân Tiêu nhìn chằm chằm vào điện thoại của mình, sau khi màn hình hiển thị Bạch Tô không bắt máy hắn lại bực bội gọi thêm một lần nữa thế nhưng Bạch Tô vẫn không nghe.

Hắn tức giận, lại gọi thêm lần nữa!

Bạch Tô tắt nguồn.



Vương Tiểu Đồng đang lái xe. Cô ấy thật sự không yên tâm để Bạch Tô và Bạch Tiểu Bạch quay về thành phố A như thế vì vậy cô ấy đã mượn xe của đồng nghiệp để đưa hai mẹ con Bạch Tô trở về.

Vương Tiểu Đồng quay đầu lại nhìn Bạch Tô, không cần nghĩ cũng biết là điện thoại của ai gọi tới.

Vốn dĩ Vương Tiểu Đồng muốn khuyên Bạch Tô nghe điện thoại, cho Phó Vân Tiêu một cơ hội giải thích thế nhưng Bạch Tô vẫn tắt máy.

Vì thế Vương Tiểu Đồng không dám khuyên nhủ gì nữa, chỉ có thể thở dài nói với Bạch Tô: “Người đàn ông như Phó Vân Tiêu ấy mà, nếu như cậu không nắm giữ cơ hội thì từ trước tới nay anh ấy vẫn không thiếu phụ nữ bên cạnh.”

“Thậm chí có rất nhiều phụ nữ sẽ vồ vập vào.”

“Đương nhiên tôi biết.”


Bạch Tiểu Bạch đang ngủ ở ghế sau. Bởi vì con bé rất ham ngủ, cho dù người khác nói gì cũng không thể đánh thức được nó vì thế cuộc trò chuyện của Vương Tiểu Đồng và Bạch Tô cũng không có ảnh hưởng gì tới con bé.

Bạch Tô chỉ chú ý nói nhỏ hơn một chút, cô giải thích với Vương Tiểu Đồng.

Vương Tiểu Đồng bất lực lắn đầu: “Cậu không biết. Cậu thử nghĩ lại xem có phải cậu thật sự biết không? Nếu như cậu biết thì cậu đã không buông thả như thế rồi. Thử nhìn xem, vì để giữ Phó Vân Tiêu ở bên cạnh mà Mộ Vãn Vãn đã làm ra những chuyện gì, đã nhẫn nhục như thế nào?!”

Những lời nói này khiến Bạch Tô không biết phải trả lời ra sao. Nhẫn nhục… ngay cả lời này cũng đã được nói ra rồi.

Bạch Tô bất lực nhìn Vương Tiểu Đồng: “Từ Sắt cũng rất tốt đó, sao cậu không nắm lấy cơ hội mà thử xem thế nào.”

Bạch Tô đánh trống lảng.

Vương Tiểu Đồng kích động suýt nữa thì cắn phải lưỡi.

“Thôi thôi thôi chị ơi, chị thắng rồi. Em không khuyên chị chấp nhận Phó Vân Tiêu nữa, nếu như chị muốn bỏ lỡ tình yêu đích thực của mình thì chị cứ bỏ lỡ đi. Về sau em sẽ không ủng hộ chị đi tìm Phó Vân Tiêu nữa, được chưa.”

Bạch Tô buồn bực, cô và Vương Tiểu Đồng là bạn thân nên đương nhiên sẽ không để ý những lời đàm tiếu từ mọi người. Thế nhưng mọi người nhìn vào đều biết Bạch Tô nói thế là muốn tốt cho Vương Tiểu Đồng.

Vì thế Bạch Tô nói với cô ấy: “Từ Sắt thật sự là một người rất tốt đó, mặc dù trông có vẻ hơi phóng túng và không chịu bị trói buộc.”

“Chứ thực ra anh ta đúng là người đàn ông phóng túng và bất tài.”

Vương Tiểu Đồng nhận xét.

“Khi nào đàn ông trên thế giới này chết hết thì tôi sẽ nghiêm túc cân nhắc xem Từ Sắt có được hay không.”

Bạch Tô cười cười không nói.

Cô rất hiểu con người Vương Tiểu Đồng, chỉ là cô ấy không biết cách để nhìn nhận tình cảm của mình, đợi tới lúc có người đến khai phá ra thì có lẽ mọi chuyện sẽ tốt thôi.

Dù sao thì cô ấy cũng đã “yêu đương” với sự nghiệp bao nhiêu năm nay rồi.

“Cậu thật sự không cân nhắc Từ Sắt à?”

“Vậy cậu cân nhắc Phó Vân Tiêu đi, lúc đó tôi sẽ cân nhắc Từ Sắt.”

Vương Tiểu Đồng biết lúc này Bạch Tô không muốn nhắc tới Phó Vân Tiêu thế nhưng Vương Tiểu Đồng cũng không muốn nhắc tới Từ Sắt vì thế cô ấy mới nói vậy. Kết quả vừa mới dứt lời thì đột nhiên có một chiếc xe Bugatti màu đen bấm còi inh ỏi sau đó vượt lên xe Vương Tiểu Đồng.

Không chỉ như thế, người đàn ông trong chiếc xe thể thao đó còn giơ ngón tay giữa về phía Vương Tiểu Đồng.

Á à! Vương Tiểu Đồng đang lái xe thế nhưng vẫn rất tức giận. Cô ấy không thể kiềm chế được, hạ cửa kính xe xuống sau đó cũng giơ ngón tay giữa về phía chiếc xe đó.

Thế nhưng cửa kính xe vừa mới hạ xuống cô ấy mới thấy rõ gương mặt của đối phương.

Là Từ Sắt!

Tại sao lại là Từ Sắt!

Vương Tiểu Đồng kinh ngạc trừng mắt nhìn.

Mà Bạch Tô ngồi ở bên cạnh đã nhắm mắt nghỉ ngơi, Vương Tiểu Đồng cũng không nói cho cô biết chuyện Từ Sắt tới.

Từ Sắt không những lái xe vượt lên phía trước mà còn cố ý giảm tốc độ trước xe của Vương Tiểu Đồng.

Vương Tiểu Đồng vô cùng tức giận. Cô vội vàng gọi điện thoại cho Từ Sắt, điện thoại vừa mới kết nối cô đã lớn tiếng mắng anh ta: “Anh muốn chết à!”

Từ Sắt hừ lạnh một tiếng: “Đúng rồi đấy, vậy cô tới đâm chết tôi đi.”

Anh ta nói vô cùng châm chọc khiến Vương Tiểu Đồng tức muốn chết. Nếu như không phải Vương Tiểu Đồng không có tiền để bồi thường cộng thêm chiếc xe cô ấy đang lái không phải của mình thì chắc chắn cô sẽ nhấn ga đâm chết anh ta.

Nhưng mà Vương Tiểu Đồng lớn tiếng như vậy đã đánh thức Bạch Tô ở bên cạnh. Bạch Tô nhíu mày mở mắt ra.

Cô khó hiểu nhìn Vương Tiểu Đồng: “Sao thế?”

Vương Tiểu Đồng chỉ vào chiếc xe Bugatti phía trước, nói: “Tên khốn Từ Sắt.”

Vương Tiểu Đồng nói xong, Bạch Tô nhìn về phía trước mới phát hiện ra biển số xe đó là của Phó Vân Tiêu. Chiếc Bugatti mà Từ Sắt đang lái là xe của Phó Vân Tiêu.

Không chỉ như thế, vừa rồi Vương Tiểu Đồng chỉ mải trả treo với Từ Sắt mà không hề chú ý xe của mình đã bị bao vây từ lúc nào.

Bên trái là một chiếc Ferrari màu đỏ.

Bên phải là một chiếc xe Benz. Phía sau là một hàng dài những chiếc xe xa hoa đắt tiền!

“Mẹ nó, muốn làm cái gì đây?”

Vương Tiểu Đồng trợn tròn mắt.

“Có thể Từ Sắt đã nhận ra cậu là tình yêu đích thực của anh ta nên mới tới chặn cậu lại đấy.”

Khóe miệng Bạch Tô hơi cong lên, nói đùa một câu với Vương Tiểu Đồng.

Kết quả vừa mới nói dứt lời thì có một chiếc xe tiến lên đi song song bên phía Bạch Tô.

Bên đó hạ của kính xuống, muốn đến gần chỗ Bạch Tô.

Bạch Tô biết đối phương muốn ra oai vì thế cô cố ý không hạ cửa kính xe xuống.

“Phía trước có một trạm thu phí, chúng ta chỉ có thể dừng xe thôi, không thể lái tiếp được.

Vương Tiểu Đồng cảm thấy mình lái xe rất chật vật.

Đằng trước, đằng sau, bên phải, bên trái đều là những chiếc xe rất đắt tiền. Cô ấy chỉ cần đụng nhẹ vào thôi là số tiền dành dụm mấy năm trời sẽ bay đi hết.

Vương Tiểu Đồng chỉ có thể nói với Bạch Tô như vậy.

Những chiếc xe này giống như đang cố ý chặn xe của Vương Tiểu Đồng lại, ép hai người phải xuống xe.

Chiếc xe chậm rãi dừng lại, Vương Tiểu Đồng vội vàng xuống xe sau đó nói với Bạch Tô một câu: “Tôi đi tìm Từ Sắt để tính sổ với anh ta.”

Bạch Tô không xuống xe, cô chỉ nhắm mắt lại rồi ngồi chờ đợi.

Thế nhưng mười mấy phút trôi qua mà vẫn không thấy Vương Tiểu Đồng quay lại. Lúc này Bạch Tô mới cảm thấy có gì đó không ổn vì thế cô vội vàng xuống xe.

Bạch Tô vừa mới xuống xe liền nhìn thấy Phó Vân Tiêu đang đứng ở trước cửa.

Gương mặt hắn tối sầm, tỏa ra hơi lạnh giống như có thể khiến người khác bị đóng băng.

Bạch Tô liếc nhìn Phó Vân Tiêu một cái sau đó giả bộ như mình chưa hề nhìn thấy hắn mà đi tới chiếc xe Bugatti Từ Sắt vừa mới lái.

Lúc này cô mới phát hiện trên xe không có ai.

Mà trong mấy chiếc xe xung quanh cũng không còn ai cả.

“Người đâu?”

Lúc này Bạch Tô mới bất đắc dĩ nhìn về phía Phó Vân Tiêu, hỏi hắn một câu.

Phó Vân Tiêu lạnh lùng lên tiếng: “Tại sao chưa nói gì mà đã bỏ đi?”

Hắn không trả lời câu hỏi của Bạch Tô mà trực tiếp hỏi một câu.


Bạch Tô suy nghĩ một lát, cô cũng không trả lời câu hỏi của hắn mà chỉ đưa ra một câu hỏi tương tự: “Tại sao tôi phải nói với anh?’


Câu nói này làm cho Phó Vân Tiêu nổi giận!


Người phụ nữ này! Đúng là giỏi châm ngòi lửa mà.


Không những có thể châm lửa tình! Mà còn có thể châm lửa giận nữa!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK