Từ động tác này của cô có thể nhìn ra được, EQ cua Văn không hề thấp.
“Không quấy rầy không quấy rầy, công việc quan trọng.”
Bạch Tô cũng lễ phép mà trả lời một câu.
Cùng Bạch Tô chào hỏi qua, tiếp theo Văn lấy từ trong túi xách ra một cái USB đưa cho phó vân tiêu, “Trong này có tài liệu chi tiết của vấn đề mấu chốt, phần cần anh thêm vào đã giúp anh đánh dấu đỏ hết rồi.”
Phó vân tiêu gật gật đầu nhận lấy cái USB, cắm ở trên máy tính mình bắt đầu chuẩn bị làm việc.
Cũng không biết Văn là thật sự thích phong cảnh của nơi này hay là cố ý, sau khi đưa USB cho phó Vân Tiêu xong cô chủ động rời khỏi Phó Vân Tiêu và Bạch Tô, đi về phía trước vài bước, bắt đầu đi xem đom đóm.
Bạch Tô nhìn Phó Vân Tiêu nghiêm túc làm việc, sợ quấy rầy công việc của anh, cũng yên lặng mà rời đi, đi theo hướng mà Văn đi.
Một con lại một con đom đóm từ đồng ruộng bay ra, như thể những ngôi sao mọc lên từ mặt đất.
Văn đứng ở giữa đám đom đóm, mặc dù trên người cô còn đang mặc bộ đồ phong cách công sở, nhưng mà nếu nhìn từ phía sau, không hề có cảm giác không hòa nhập với phong cảnh ở đây.
“Cô thật sự là một người vợ tốt.”
Khi Bạch Tô đi gần bên người Văn, Văn thậm chí không có quay đầu lại, bình đạm mà nói ra một câu.
“Tạo sao lại nói như vậy?”
Bạch Tô có chút nghi hoặc, đứng song song với Văn, nhưng lại vẫn duy trì một khoảng cách nhất định.
“Cô rất giỏi trong việc điều tiết cảm xúc của Phó Vân Tiêu, biết khi nào giải quyết áp lực cho anh ấy, khi nào làm cho anh ấy lo lắng, cho nên cô thông minh hơn so với tưởng tượng của tôi.”
Khóe miệng Văn lộ ra một nụ cười, cô nói ra những lời này cũng không biết là đang khen hay là đang khiêu khích.
“Tôi cũng không hề giỏi những chuyện này, tôi chỉ đang biểu lộ tất cả những tình cảm chân thật nhất của tôi với anh ấy.”
Bạch Tô nghiêm túc giải thích với Văn một câu.
Nói xong câu này, hai người đều không nói chuyện nữa, mỗi người tự nhìn về phía nơi xa, không biết đang nghĩ gì.
Trong không khí có chút an tĩnh, Bạch Tô vài lần trộm nhìn Văn, muốn nói lại thôi.
Lại qua một lúc lâu, Bạch Tô do dự một chút, vẫn là chậm rãi mở miệng, “Có thể hỏi về tình trạng mối quan hệ tình cảm bây giờ của cô một chút được không?”
“Cô muốn hỏi cái gì?”
Văn quay đầu nhìn về phía Bạch Tô, khóe miệng vẫn mỉm cười lễ phép như cũ.
“Cô ưu tú như vậy, tại sao lại không kết hôn? Là bởi vì người khác đều không xứng với cô sao?”
Mục đích Bạch Tô đi về phía Văn chính là hỏi về vấn đề này, tuy rằng trước mắt Văn chưa từng có bất kì hành động nào cụ thể theo đuổi Phó Vân Tiêu, nhưng là cô luôn có chút kiêng kị đối với văn, cho nên mới muốn cùng Văn tâm sự chuyện cảm tình.
“Trước kia tôi có ba mối quan hệ tình cảm.”
Văn quay đầu lại nhìn về phía nơi ngôi sao xa, nhẹ nhàng mở miệng.
“Lần yêu đương đầu tiên là khi đang học đại học, khi đó bạn trai lớn hơn tôi năm tuổi, là tổng giám đốc của một công ty niêm yết Châu Âu.”
“Điều này không tốt sao? Vậy về sau tại sao lại chia tay?”
Bạch Tô có chút nghi hoặc, nghĩ không ra nguyên nhân vì sao bọn họ lại chia tay.
“Lúc ấy được xem là khá tốt, anh ấy giỏi hơn tôi, có thể dạy tôi rất nhiều điều, nhưng mà tôi lại tiến bộ rất nhanh, chỉ dùng thời gian nửa năm, đã vượt qua anh ấy, lúc này tôi bắt đầu nhìn thấy rất nhiều hạn chế trên người anh ấy, sau đó lựa chọn chia tay.”
Văn nói nhẹ nhàng như mây bay gió thoảng, không hề có cảm xúc nào trong giọng nói của cô ấy khi kể về mối tình đầu của mình.
“Vậy còn hai người sau thì sao, tại sao lại chia tay?”
Bạch Tô hình như rất tò mò về chuyện tình cảm của Văn, tiếp tục hỏi.
“Người bạn trai thứ hai là con ngoài giá thú của một gia đình kinh doanh khá có tiếng, anh ấy vẫn luôn ở bên ngoài dốc sức làm việc, sau đó mới được đón về gia tộc kế thừa công ty.”
Văn dừng một chút, tiếp tục nói, “Khi mới ở bên anh ấy tôi đã học được rất nhiều kinh nghiệm thực tế, hắn có thể hết hợp giữa lý luận và thực tế bên ngoài rất tốt, nhưng mà nguyên nhân chia tay cùng người đầu tiên không sai biệt lắm, không bao lâu sau, anh ấy cũng bị tôi bở lại phía sau.”
Văn khóe miệng lộ ra một nụ cười trào phúng, hình như là đang cười sự vô tình của bản thân, cũng hình như đang cười người khác theo không kịp bước chân của mình.
Không đợi Bạch Tô nói tiếp, văn lại bắt đầu kể về người đàn ông thứ ba của mình.
“Người bạn trai thứ ba thì thời gian yêu đương lâu hơn một chút, là thế hệ đầu tiên, xây dựng sự nghiệp bằng hai bàn tay trắng thành lập lên một cao ốc tài chính, anh ấy rất nỗ lực, cũng rất liều lĩnh, chúng tôi tổng cộng yêu đương hai năm, nhưng mà xét cho cùng thì trình độ hiểu biết của anh ấy cũng không nhiều, cho dù anh ấy có nỗ lực them đi chăng nữa, vẫn như cũ có một khoảng cách rất xa với tôi.”
Khóe miệng Văn ý cười càng đậm, nói đến đây nhịn không được lắc lắc đầu.
“Rất nhiều người dung thời gian của cả cuộc đời cũng không thể thực hiện được ước mơ, chỉ có một bộ phận nhỏ có thể nhẹ nhàng đạt được những thành tựu mà cả đời này có những người không thể đạt đến, mới đầu cả ba người bạn trai của tôi đều giỏi hơn tôi, nhưng mà bọn họ không thông minh hơn tôi, càng về sau, sự chênh lệch giữa chúng tôi càng lớn.”
Khi Văn nói những lời này không có sự khinh thường, cũng không có sự trào phúng.
Trên mặt cô nở một nụ cười, cực kì bình tĩnh mà trần thuật một sự thật khách quan.
“Cho nên trên thế giới này đại đa số đều là người thô tục, rất ít có người có thể làm tôi khâm phục, ngưỡng mộ, tốn nhiều sức lực để đuổi theo.”
Khi nói những lời này, Văn chậm rãi quay đầu, nhìn về hướng có Phó Vân Tiêu, tiếp theo mới lại ánh mắt mới quay về nhìn Bạch Tô.
“Kỳ thật tôi cảm thấy thô tục chút cũng khá tốt.”
Những đoạn tình cảm mà Văn trải qua quả thực làm Bạch Tô có chút kinh ngạc, nhưng mà Bạch Tô vẫn là giả vờ bình tĩnh mà từ sự hiểu biết của mình mà khuyên Văn một câu.
“Thô tục cũng có cái tốt của sự thô tục, tôi cảm thấy thiên tài giống như cô thường rất cô độc, có thể thử phát hiện những điều tốt đẹp nhỏ nhặt trong cuộc sống.”
Bạch Tô nghiêm túc khuyên, trong lòng cô thật sự nghĩ như vậy, nhưng phần lớn, cô đang muốn ám chỉ văn, đừng tranh giành Phó Vân Tiêu.
Cô khá lo lắng về Văn, đặc biệt là mới vừa rồi Văn nói rất ít khi hâm mộ người khác, đôi mắt cố ý hoặc là vô tình nhìn phó Văn Tiêu một cái, ánh mắt này làm Bạch Tô càng thêm kinh hãi.
Cô biết rất rõ năng lực của chính bản thân mình, không cùng trên một đẳng cấp.
Cho nên cô chẳng có điều gì uu tú hơn Văn để lấy ra so sánh cả, cũng chỉ có thể ám chỉ văn phát hiện những điều tốt đẹp từ trong chính sự thô tục, vì tình yêu của chính mình, cũng là vì hạnh phúc của văn
Nhưng mà hình như Bạch Tô khuyên bảo Văn không hề có tác dụng, sau khi kể cho Bạch Tô về những cuộc tình của mình xong, văn đến trả lời cũng không trả lời Bạch Tô, xoay người đi ra ngoài.
Giữ đường đi ngang qua phó vân tiêu, văn lại khách khí mà cùng phó vân tiêu nói lời tạm biệt, sau đó mới đi lên trên xe.
Tất cả mọi thứ trong cuộc sống vẫn tiếp tục như cũ.
Bạch Tô vẫn dành hết tâm tư cho việc xây dựng bệnh viện, phó vân tiêu vẫn cả ngày tăng ca như trước, cố gắng đàm phán hợp đồng hợp tác với Lion.
Mãi cho đến năm sáu ngày sau, bệnh viên của Bạch Tô cuối cùng cũng hoàn thành, sắp chính thức đi vào hoạt động.
Ngày cắt băng khai trương, tất cả bạn bè của Bạch Tô đều đến tham dự, hơn nữa là tới để chúc mừng.
Bởi vì chủ ý này là do Phó Vân Tiêu đưa ra, Nghiêm Đình bỏ vốn giúp Bạch Tô thực hiện chuyện này, cho nên cắt băng đã để phó vân tiêu và Nghiêm Đình cùng nhau cắt.
Nhưng lại rất trùng hợp, ngày Bạch Tô khai trương lại rơi vào đúng này Phó Vân Tiêu cùng Lion ký hợp đồng, cho nên Phó Vân tiêu căn bản là không thể xuất hiện ở đây được, càng không thể tham gia cắt băng, Bạch Tô đành phải phải để Long Diễn thay thế.
Tuy rằng phó vân tiêu không có tới cắt băng, nhưng mà Bạch Tô vẫn rất vui.
Cô hiểu quyết định này này của Phó Vân Tiêu, cũng hiểu ý nghĩ của việc kí hợp đồng với Lion có ý nghĩ thế nào với Phó Vân Tiêu.
Sau khi cắt bang khánh thành Bạch Tô bắt đầu chữa bệnh từ thiện, bởi vì ngày đầu tiên khai trương khám bệnh đều miễn phí, người đến khám bệnh rất nhiều, Bạch Tô bận một mạch đến khuya, cho đến khám xong cho người cuối cùng kết thúc, Bạch Tô mới kéo lê thân xác mỏi mệt chuẩn bị về nhà.