Hắn chỉ bình thản khởi động xe sau đó lái xe đi.
Mộ Vãn Vãn dựa vào ngực Phó Vân Tiêu, sau một hồi vẫn không thấy hắn phản ứng thì cô ta ngồi dậy sau đó chăm chú nhìn đường phía trước.
…
Bạch Tô đang chuẩn bị đi ngủ. Lúc cô định bật chế độ máy bay cho điện thoại thì đột nhiên nhận được tin nhắn, là một đoạn video. Bạch Tô tiện tay mở tin nhắn ra.
Thế nhưng Bạch Tô vừa mở tin nhắn ra đã cảm thấy hối hận. Bởi vì trong đoạn video là hình ảnh Phó Vân Tiêu nắm tay Mộ Vãn Vãn bỏ đi, còn ông Phó thì đang đùng đùng nổi giận.
Mặc dù đoạn video này rất ngắn thế nhưng đã thể hiện được tất cả những cảm xúc và tình cảm của những người xuất hiện trong đó.
Phó Vân Tiêu che chở Mộ Vãn Vãn.
Sau khi xem xong Bạch Tô chỉ coi như mình chưa nhìn thấy, cô không trả lời lại tin nhắn của Phó Cảnh Hoài.
Thế nhưng chỉ vài giây sau Phó Cảnh Hoài đã gọi điện tới. Lúc này Bạch Tô đang thoát khỏi mục tin nhắn, không cẩn thận nên cô đã nhấn nhầm nút nghe máy.
“Em xem video rồi chứ.”
Ở đầu dây bên kia truyền tới giọng nói của Phó Cảnh Hoài, hắn nói thẳng vào vấn đề.
Bạch Tô giả ngốc: “Video nào?”
“Video tôi gửi cho em.”
“Tôi đang buồn ngủ lắm, vẫn chưa xem.”
Bạch Tô không muốn tiếp tục nói về chủ đề này với Phó Cảnh Hoài. Dạo gần đây cô cũng không thể hiểu nổi Phó Cảnh Hoài nữa. Bình thường hắn giúp đỡ cô rất nhiều thế nhưng trên phương diện tình cảm lại là một mối quan hệ rất dây dưa.
Lúc thì cứng ngắc lúc thì đem đến cho cô cảm giác dịu dàng khó tả, khiến cô sắp phát điên.
Cô cảm thấy mình không hiểu Phó Cảnh Hoài.
Thế nhưng Phó Cảnh Hoài và cô cứ dây dưa như thế này chỉ khiến cô cảm thấy cả hai người họ đều sẽ mệt mỏi và tổn thương.
Thế là khi Bạch Tô nói xong câu đó cô định cúp máy thế nhưng đầu dây bên kia lại tiếp tục truyền tới giọng nói của Phó Cảnh Hoài: “Đừng vội tắt máy. Em chưa xem video đó cũng không sao, dù sao đêm nay trăng cũng rất sáng, nhân dịp này tôi sẽ kể lại để cho em dễ hình dung.”
“Không cần đâu. Tôi đã xem rồi.”
Dưới sự thúc ép của Phó Cảnh Hoài, Bạch Tô chỉ có thể nhượng bộ. Đột nhiên cô cảm thấy không khí trong phòng trở nên rất ngột ngạt, cô chỉ có thể buồn bực cầm điện thoại đứng dậy đi đi lại lại.
“Phó Vân Tiêu công bố chuyện kết hôn em cũng biết rồi sao?
Giọng nói của Phó Cảnh Hoài lạnh lùng đến đáng sợ. Mặc dù nghe qua điện thoại thế nhưng Bạch Tô vẫn có thể cảm nhận được hơi lạnh truyền tới tai mình.
“Ừm.”
“Vậy, em hết hy vọng chưa?”
Lúc Phó Cảnh Hoài nói ra những lời này, giọng điệu của hắn có chút ngả ngớn.
Vì thế khi Bạch Tô nghe được cô có cảm giác hắn đang khiêu khích cô, chế giễu cô.
“Hết hy vọng rồi. Đáp án này đã khiến anh vừa lòng chưa? Nếu vừa lòng rồi thì tôi đi ngủ đây, tôi không thích nửa đêm nửa hôm bác sỹ Phó gọi tới nói với tôi những vấn đề này đâu.”
“Bạch Tô!”
Tút tút tút tút…
Phó Cảnh Hoài vẫn còn muốn nói thêm với Bạch Tô thế nhưng cô đã cúp máy.
Sau khi Bạch Tô cúp điện thoại, cả đêm cũng không ngủ được.
Dạo gần đây chất lượng giấc ngủ của Bạch Tô rất kém, mất ngủ triền miên khiến cô sợ hãi…
Bạch Tô tắt đèn, cả người chìm trong bóng tối.
Sáng sớm ngày hôm sau Bạch Tô đã rời giường. Cô quyết định sẽ đưa mẹ ra nước ngoài điều trị sớm một chút sau đó sẽ giải quyết chuyện của Bạch Tiểu Bạch sau.
Tránh xa Phó Vân Tiêu và Phó Cảnh Hoài mới là lựa chọn tốt nhất trong thời điểm này!
Vì thế Bạch Tô đã tới bệnh viện làm hết các loại thủ tục sau đó nói rõ cho Bạch Tiểu Bạch biết chuyện bọn họ phải ra nước ngoài. Thế lúc cô đã xong mọi chuyện với Bạch Tiểu Bạch, vé máy bay cũng đã đặt xong thì Lương Giản Ý cùng với Lương Vân Trạm lại xuất hiện trước cửa khách sạn.
Lúc đó Bạch Tô đang xách hành lý, thấy Lương Vân Trạm là Lương Giản Ý đột ngột xuất hiện thì cô không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Bạch Tô hỏi Lương Vân Trạm: “Anh Vân Trạm, sao anh lại tới đây?”
“Tiểu Bạch gọi điện thoại kêu anh tới đón con bé. Con bé nói muốn ở nhà anh vài ngày, không muốn trở thành gánh nặng của dì nó.”
“…”
Lương Vân Trạm nói năng rất nho nhã lễ độ, thế nhưng Bạch Tô nghe xong vẫn cảm thấy vô cùng kinh ngạc.
Cô cúi đầu nhìn Bạch Tiểu Bạch: “Con gọi điện thoại nói thế à?”
Thực ra trong lời nói đó có một điểm rất quan trọng, Bạch Tô cũng đã nghe ra vì thế cô mới cảm thấy khó tin.
Bởi vì IQ của Bạch Tiểu Bạch không đủ cao để có thể nói ra những lời nói đại loại như “trở thành gánh nặng của dì”.
Hơn nữa Bạch Tô cũng không biết khi Lương Vân Trạm kể lại cho mình hắn có cố ý thay đổi cách xưng hô, gọi cô là “dì” hay không. Vì từ trước tới nay Bạch Tiểu Bạch luôn gọi cô là mẹ.
Thế nhưng Tiểu Bạch lại ngước đôi mắt to tròn cùng với gương mặt ngây thơ lên nhìn Bạch Tô. Con bé buông tay Bạch Tô ra rồi chậm rãi đi tới bên cạnh Lương Vân Trạm sau đó mới nói với cô: “Dì ơi, dì đi chăm sóc cho mẹ của dì đi. Con có thể ở nhà chú Lương đợi mama con quay về!”
“!” Bạch Tô cứng đờ người.
Bạch Tiểu Bạch có thể gọi cô là dì một cách trơn tru như thế ư!
Mặc dù trước kia chỉ là diễn kịch trước mặt Phó Vân Tiêu mà kêu Bạch Tiểu Bạch gọi cô là dì, hơn nữa trước mặt mọi người cũng đều giới thiệu Bạch Tiểu Bạch là con gái của Vương Tiểu Đồng thế nhưng khi con bé đột nhiên gọi cô một tiếng “dì” khiến cô vẫn cảm thấy không quen.
Mà bây giờ còn đang ở trước mặt Lương Vân Trạm nên cô cũng không thể hỏi con bé được.
Cô chỉ có thể nén giận mà dỗ dành: “Không được, như vậy sẽ làm phiền chú Lương lắm. Con cứ đi với dì, khi nào mama con quay về thì chúng ta đi tìm mẹ con sau.”
“Không phiền đâu.”
Lương Vân Trạm dịu dàng lên tiếng: “Em qua bên Mỹ còn phải chăm sóc người bệnh nữa mà, sợ là không có thời gian chăm lo cho Tiểu Bạch đâu. Cứ giao cho anh đi, anh đã gọi điện thông báo cho Vương Tiểu Đồng, cô ấy đồng ý rồi!”
“Cô ấy đồng ý rồi?!”
Câu trả lời này càng khiến cô bất ngờ hơn.
Từ đầu tới cuối cô đều không hay biết gì cả, mọi người đều quyết định xong mới thông báo cho cô.
Bạch Tô sắp tới giờ lên máy bay rồi, cô cũng không ngờ tới sẽ xảy ra những chuyện này. Bạch Tô nén giận nhìn Lương Vân Trạm, còn Bạch Tiểu Bạch thì rụt rẻ đứng sau lưng hắn.
Bạch Tô không còn thời gian để mà kéo dài nữa, cô chỉ có thể nói với Lương Vân Trạm là đã làm phiền hắn rồi, cô sang Mỹ sắp xếp ổn thỏa mọi việc xong sẽ quay lại đón Bạch Tiểu Bạch. Nói xong cô liền vội vàng ra sân bay cho kịp giờ.
Bạch Tô nói những lời đó không phải chỉ là nói cho có. Cô thật sự muốn quay về đón Bạch Tiểu Bạch sang Mỹ khi đã sắp xếp ổn thỏa mọi việc bên đó. Thế nhưng sau khi qua Mỹ, ngày đầu tiên cô vô cùng bận rộn, không còn tâm trí để nghĩ tới chuyện quay về đón Bạch Tiểu Bạch.
Bệnh viện bên này có hai bác sỹ được cử tới Mỹ trao đổi học tập, nhưng không hề liên quan tới ca bệnh của mẹ cô. Một người là trưởng khoa đã có tuổi, người còn lại chính là Bạch Thiệu.
Bác sỹ giới thiệu của bệnh viện là một cô gái vô cùng trẻ trung và xinh đẹp nhưng lại là một người rất có kinh nghiệm trong nghề, tên là Chu Sa.
Lúc Chu Sa tự giới thiệu bản thân trước mặt Bạch Tô, Bạch Tô ngẩn người nhìn Chu Sa.