“Tiểu Đồng, giúp tớ kiểm tra một chút lịch trình của Caesar gần đây.”
Bạch Tô có chút kích động, giọng nói có chút run rẩy.
“Hiện giờ ở Pháp có lẽ đã là hai, ba giờ sáng rồi nhỉ. Sao cậu vẫn còn chưa ngủ?”
Trong điện thoại, Vương Tiểu Đồng gần như có chút không vui khi Bạch Tô muộn thế này vẫn còn chưa ngủ.
“Chuyện này tớ sẽ giải thích với cậu sau, cậu giúp tớ kiểm tra một chút, chuyện này vô cùng cấp bách.”
Vương Tiểu Đồng cũng không chút chần chừ, trong chốc lát liền gửi lịch trình gần đây của Caesar qua điện thoại cho Bạch Tô.
“Theo như thời gian ở Pháp, ngày hôm nay bảy giờ sáng anh ta có một chuyến bay đến họp ở cảng C, sẽ ra sân bay để lên máy bay.”
Vương Tiểu Đồng nói thêm.
Bạch Tô có chút sửng sốt: “Không có sắp xếp máy bay riêng sao? Cậu chắc chắn rằng anh ấy đến sân bay chứ?”
“Chắc chắn.”
Vương Tiểu Đồng nói chắc nịch qua điện thoại.
Bạch Tô trầm ngâm, gật đầu, cũng không chú ý đến, dù sao thì dựa trên kinh nghiệm của Vương Tiểu Đồng, những điều này có lẽ là chính xác!
“Muộn thế này rồi cậu vẫn còn chưa đi ngủ là vì chuyện của Caesar đúng không?”
Qua điện thoại, Bạch Tô có thể cảm nhận được sự lo lắng của Vương Tiểu Đồng.
“Ừm…không phải.”
Bạch Tô do dự một hồi nói.
“Yêu cậu, Tiểu Đồng, moah moah, tớ đi ngủ đây.”
Cô không muốn để cho Tiểu Đồng tiếp tục lo lắng thêm nữa, vội vàng cúp điện thoại.”
Sáng sớm, sân bay nước Pháp.
Bạch Tô đứng bên ngoài phòng chờ máy bay, nghĩ mãi không ra cách gì.
Phòng chờ sân bay tư nhân nơi Caesar đi là phòng VIP, mỗi người một phòng, chỉ có tiếp viên hàng không hàng không phục vụ và nhân viên mới được phép mới được vào.
Cô nhanh chóng lấy điện thoại ra, lên mạng kiểm tra chuyến bay tương tự trên mạng Internet, suy nghĩ đến việc tiếp xúc với Caesar trên máy bay.
Kết quả là tất cả các vé cùng chuyến bay đã được bán sạch.
Nhìn thấy máy bay chỉ còn một tiếng nữa là sẽ cất cánh, Bạch Tô đứng bên ngoài phòng chờ máy bay, nóng lòng giậm chân, nhưng cũng chẳng còn cách nào.
Trong khi Bạch Tô đang sốt ruột, lo lắng, đột nhiên cô nhìn thấy một nữ tiếp viên hàng không hàng không mang đồng phục xinh đẹp đang đi về phía của Caesar để ăn sáng.
Bạch Tô thông minh lanh lợi, đột nhiên có một chủ ý.
Tìm tiếp viên hàng không để mượn quần áo.
Bạch Tô lấy khăn giấy ướt ra, nhanh chóng lau đi một nửa vết son trên môi, sau đó làm rối tung bộ quần áo đang mặc trên người làm ra vẻ vội vã ra khỏi của vào buổi sáng nên không kịp để thu dọn.
Nhìn thấy tiếp viên hàng không chuẩn bị rời đi, cô nhanh chóng bước qua, Bạch Tô nhanh chóng nắm lấy quần áo trên người mình, để nhìn trông có vẻ xộc xệch một chút.
Tiếp viên hàng không đã đến gần, Bạch Tô liền nhanh chóng chạy về phía tiếp viên hàng không hàng không.
“Đợi một chút.”
Bạch Tô vừa lo lắng vừa hét lớn lên.
Nữ tiếp viên hàng không nghi hoặc quay đầu lại, thậm chí có chút ngờ vực không biết liệu có phải Bạch Tô muốn tìm mình hay không.
Bạch Tô càng lúc càng chạy nhanh, lúc này quần áo trên người cô đã nhăn nhúm lại, son trên môi chỉ mới tô được một nửa.
Biểu cảm trên gương mặt vô cùng lo lắng, trông có vẻ vô cùng hoảng loạn, bối rối.
Cô thầm khen ngợi bản thân trong lòng, vô cùng hài lòng với khả năng diễn xuất của mình.
Đến khi cách người tiếp viên hàng không càng lúc càng gần, Bạch Tô la ối lên một tiếng, rồi ngã xuống đất cách tiếp viên hàng không ở đó không xa.
Tạo ra cảnh vì bối rối, hoảng sợ nên cô mới ngã xuống đất.
Nữ tiếp viên hàng không nhanh chóng đặt hộp cơm sáng sang một bên, bước đến đỡ Bạch Tô, có chút nghi hoặc nhìn Bạch Tô hỏi: “Cô gái này, cô có chuyện gì sao?”
Vừa dìu Bạch Tô, gương mặt của cô tiếp viên hàng không có chút nghi hoặc khi nhìn thấy vẻ hoảng loạn của Bạch Tô.
Bởi vì giả vờ bị ngã nên Bạch Tô không hề cảm thấy đau.
Nhưng ngay giây phút cô ngẩng đàu lên, gương mặt cô lại hiện len một biểu cảm vô cùng khó chịu.
“Tôi hi vọng cô có thể giúp tôi, tôi muốn gặp chồng của mình lần cuối.”
Vừa nói, Bạch Tô vừa khóc nhìn cô tiếp viên hàng không, nói một cách đáng thương.
Còn chưa kịp để cô tiếp viên hàng không kịp nói gì, Bạch Tô tiếp tục nói: “Vợ chồng chúng tôi vô cùng tình cảm, hai chúng tôi cũng đã có hai đứa nhóc rất dễ thương. Công việc của anh ấy rất bận nhưng mỗi ngày anh ấy đều dành ra nhiều thời gian để bên cạnh chúng tôi. Tôi cứ nghĩ rằng cả đời này sẽ cùng anh ấy hạnh phúc như thế mãi cho đến một ngày có tin dữ ập đến..”
Bạch Tô nghẹn ngào nơi cổ họng, nước mắt thì lưng tròng.
Cô tiếp viên hàng không hàng cũng bị tình cảm của Bạch Tô làm cho cảm động, nhanh chóng lấy ra khăn giấy đưa cho Bạch Tô.
Ngừng một chút, Bạch Tô tiếp tục nói: “Anh ấy được chẩn đoán mắc phải bệnh ung thư, cần phải liên tục hóa trị. Sau đợt hóa trị lần trước, bác sĩ nói với chúng tôi, anh ấy cần phải tiến hành phẫu thuật, và chỉ có ba mươi phần trăm cơ hội để chữa khỏi ung thư. Nhưng nếu một khi thất bại, sẽ không giữ được mạng.”
Bạch Tô càng nói càng buồn bã, nước mắt lưng tròng.
“Vì vậy… anh ấy không muốn tôi lo lắng, đã giấu tôi mua vé máy bay đến cảng C, anh ấy hiện đang ở bên trong phòng chờ máy bay, tôi gọi điện thoại cho anh ấy nhưng anh ấy không chịu nghe, nhưng tôi chỉ muốn đi vào trong nhìn anh ấy một lần cuối…”
Bạch Tô nhìn nữ tiếp viên hàng không mà nước mắt rơm rớm.
Đều là phụ nữ với nhau, sau khi nữ tiếp viên hàng không hàng không nghe được câu chuyện của Bạch Tô, cộng thêm với sự bùng nổ về khả năng diễn xuất hôm nay của Bạch Tô đã khiến cho mắt của nữ tiếp viên hàng không cũng dần đỏ hoe, thậm chí đến ngay cả Bạch Tô cũng có chút tin rằng câu chuyện này thật sự có thật.
“Tôi vào trong thay cô nói một tiếng nhé? Để anh ấy ra đây gặp cô.”
Nữ tiếp viên hàng không quan tâm nói, chuẩn bị đi đến hướng của Caesar.
“Không được! Nếu như anh ấy biết là tôi đến thì sẽ càng không muốn gặp tôi.”
Bạch Tô kéo lấy tay của nữ tiếp viên hàng không, càng nói càng kích động.
Với một giọng nói đầy cầu khẩn, van nài đến ngay cả giọng điệu cũng trở nên lạc giọng hẳn đi.
“Vậy tôi làm sao để giúp cô đây chứ?”
Nữ tiếp viên hàng không không còn nghĩ được cách nào khác, cô ấy nhìn Bạch Tô, trên nét mặt hiện ra vẻ khó xử.
“Dáng người của hai chúng ta gần giống như nhau, cô có thể đổi đồ với tôi không? Tôi vào trong đó đưa bữa sáng cho anh ấy….
Bạch Tô để lộ ra ánh mắt cầu xin, đáng thương nhìn tiếp viên hàng không.
“Chuyện này…”
Cô tiếp viên hàng không ngập ngừng.
“Cô nhất định phải giúp tôi, tôi bảo đảm sẽ nhanh chóng quay trở ra.”
Bạch Tô tiếp tục van nài.
“Được rồi.”
Cô tiếp viên hàng không cắn răng, cùng Bạch Tô đi vào nhà vệ sinh thay đồ.
Từ nhà vệ sinh bước ra, trên khóe miệng Bạch Tô nở ra một nụ cười vì đã thành công trót lọt.
Cô tự cảm thấy rằng bản thân không đi làm diễn viên thật sự là quá đáng tiếc rồi!
Ngay lập tức bị kinh ngạc bởi khả năng diễn xuất của bản thân và sự thông minh tài trí của mình.
Bạch Tô ngoảnh đầu đem bữa sáng vào phòng chờ máy bay.
Bạch Tô cúi thấp đầu, đặt bữa sáng lên bàn của Caesar, không nói một câu, bắt đầu rót nước cho anh.
Caesar đang dặn dò công việc với trợ lí, ánh mắt liếc nhìn Bạch Tô trong trang phục tiếp viên hàng không đang rót nước, khẽ nhíu mày.
“Cô Bạch, cô đuổi sao đuổi nhầm vào trong phòng này rồi hay sao?”
Caesar nhìn Bạch Tô, trầm giọng nói
Bạch Tô tay đang rót nước chợt khựng lại giây lát, rồi từ từ ngẩng đầu lên nhìn Caesar, cố nặn ra một nụ cười thật tươi.
“Tôi có thể nói chuyện riêng với anh vài ba câu không?”
Bạch Tô nhìn Caesar nói, giọng điệu có chút thoải mái, yêu cầu.
“Tôi không phải đã nói với cô rồi hay sao? Hi vọng cô Bạch đây sẽ không xuất hiện trước mặt tôi, cô không hiểu hay sao?”
Caesar càng chau mày, không có ý định để tâm đến mong muốn của Bạch Tô.
Thái độ này khiến Bạch Tô có chút thất vọng.