Nghĩ đến chuyện Phó Vân Tiêu mua nơi này là vì tìm sân thể dục nhiệt độ ổn định cho mình, Bạch Tô không khỏi dở khóc dở cười. Cô kinh ngạc nhìn Phó Vân Tiêu hồi lâu mới bất đắc dĩ nói: “Cho nên đây là chuẩn bị để tôi chạy bộ hả?”
Phó Vân Tiêu nghiêm túc gật đầu.
“Xây sân thể dục giữ ấm ở gần nhà chúng ta mất quá nhiều thời gian, cho nên phương pháp đơn giản nhất là cho em sống ở gần sân thể dục nhiệt độ ổn định này, vừa đơn giản vừa tiện lợi.”
Ừm, đúng là rất đơn giản tiện lợi. Bạch Tô nghiêm túc gật đầu, sau đó nhìn chung quanh một lượt, cuối cùng mới nhìn Phó Vân Tiêu nói: “Nhưng tôi thích chạy bộ trong trời lạnh. Tôi thích cảm giác đông lạnh trong băng tuyết.”
Nói xong, Bạch Tô xoay người muốn ra ngoài. Phó Vân Tiêu cau mày nhìn cô, hiển nhiên là không vui. Rốt cuộc cô có ý gì? Sao gần đây lại quái dị như thế? Hơn nữa thật là khó đoán. Cô thích chạy bộ, mình tìm sân thể dục giữ ấm cho cô ấy, chẳng lẽ là mình làm sai? Phó Vân Tiêu cau mày, mặc dù không hiểu Bạch Tô, nhưng vẫn mau chóng đi theo cô. Khi đi đến bên cạnh cô, Bạch Tô đã đến cửa sân thể dục, không biết khi nào tuyết đã rơi trên bầu trời.
Trận tuyết thứ hai của thành phố A đã đến.
Bạch Tô phản xạ giữ chặt áo len rồi ra ngoài, Phó Vân Tiêu lại chặn trước mặt Bạch Tô: “Vậy thì tôi chạy bộ với em. Không phải em thích cảm giác đóng băng sao? Bây giờ chúng ta chạy về đi!”
Bạch Tô kinh ngạc nhìn Phó Vân Tiêu. Anh điên rồi à?
“Anh chắc không?” Bạch Tô kinh ngạc hỏi.
Phó Vân Tiêu cũng nhìn cô: “Sao vậy? Thấy quần áo trên người dày quá, chạy sẽ không có cảm giác hả? Cởi áo len ra!”
Nói xong, Phó Vân Tiêu chủ động cởi áo len của mình, sau đó nhìn Bạch Tô. Bạch Tô sửng sốt. Phải biết rằng khi một người đang tức sôi máu, khí huyết dâng lên thì sẽ không cảm nhận được nhiệt độ chung quanh, cho nên khi đó Bạch Tô mới chạy bộ như tự ngược. Nhưng bây giờ thì khác. Mặc dù cô đang ngạo kiều, nhưng cũng hơi vui vì Phó Vân Tiêu trả giá, thế mà bây giờ lại kêu cô cởi áo len chạy bộ? Thế thì lạnh lắm… Bạch Tô không muốn chạy.
“Tôi không chạy, anh thích thì chạy đi. Tôi có thể lái xe đi theo cổ vũ anh.” Bạch Tô nhăn mũi, khó chịu nói.
Thấy Bạch Tô phản kháng, Phó Vân Tiêu nở nụ cười. Anh vốn không hiểu Bạch Tô có ý gì, tại sao gần đây bỗng dưng lại thích chạy bộ, còn chạy trong mùa đông, bây giờ ngẫm lại, hình như anh đã hiểu. Lần đầu tiên chạy bộ trong trời lạnh là vì lý do gì, lần thứ hai chạy bộ trong trời lạnh là vì lý do gì, không phải là thích chạy bộ, mà là vì ghen tỵ. Phó Vân Tiêu còn cảm thấy lý do Bạch Tô ghen tỵ rất đáng yêu.
“Em xem phát sóng trực tiếp tiệc từ thiện tối qua, giận tôi không dẫn em đi cùng hả? Em thấy tôi có cơ hội dâng hiến tình thương mà không đưa em đi cùng chứ gì?” Phó Vân Tiêu thử thăm dò Bạch Tô
Thông minh như Phó Vân Tiêu, lúc này đã đoán được lý do Bạch Tô tức giận là vì bữa tiệc tối quan, Mộ Vãn Vãn trao giải cho mình. Nhưng anh lại cố ý muốn trêu ghẹo Bạch Tô.
Bạch Tô trừng Phó Vân Tiêu, đoán đúng một nửa, đương nhiên phần trọng điểm thì lại không đoán đúng.
“Tôi muốn dâng hiến tình thương thì sao lại không được? Bên kia có xe hiến máu với phòng hiến máu, lát nữa tôi sẽ đi hiến 1000cc.”
Bạch Tô quả thực bị Phó Vân Tiêu tức chết. Tại sao Phó Vân Tiêu lại ngờ nghệch như thế?
Phó Vân Tiêu nhìn khuôn mặt ghen tuông của Bạch Tô đỏ bừng, đôi mắt trong suốt.
“Chiều cao cân nặng của em mà hiến 1000cc thì sẽ ngất xỉu trên xe.”
“Dù vậy tôi vẫn muốn hiến.”
Bạch Tô càng tức giận. Cô cảm thấy Phó Vân Tiêu muốn đối nghịch với mình.
“Vậy em biết trước khi hiến máu sẽ khám sức khỏe không? Dựa theo chiều cao cân nặng của em thì chắc bác sĩ sẽ đề nghị em ăn cho mập lên rồi hẵng hiến máu.”
Bạch Tô sắp tức chết. Cô cảm thấy mình không biết trả lời thế nào thì mới chiếm ưu thế. Cô trừng Phó Vân Tiêu, một lát sau mới nói: “Phó Vân Tiêu, cởi áo len đi, tôi cũng cởi, chúng ta chạy về nhà cho rồi.” Chết cóng luôn đi!
Phó Vân Tiêu nhìn Bạch Tô, cho dù trợn trắng mắt cũng trông vô cùng đáng yêu. Anh lập tức kéo cô vào lòng, nghiêm túc nói: “Lễ trao giải hôm qua không xảy ra chuyện gì, em cứ yên tâm đi.”
Nghe vậy, Bạch Tô hơi ngẩn người. Cho nên anh đã sớm đoán được tại sao mình giận, còn cố ý chọc giận mình? Bạch Tô đẩy Phó Vân Tiêu ra, nói một câu: “Tôi không quan tâm. Tại sao tôi phải quan tâm vấn đề này?”
Nói rồi, Bạch Tô đi vào trong tuyết, chẳng qua khóe miệng lại cong lên.
Phó Vân Tiêu cũng đi theo Bạch Tô, đến bên cạnh cô, anh đã không còn rối rắm vấn đề vừa rồi, chỉ nói: “Bây giờ quá lạnh, em vào sân thể dục chờ tôi trước, tôi lái xe tới đây đón em.”
Bạch Tô nhìn thoáng qua Phó Vân Tiêu, lại nhìn thoáng qua bông tuyết bay lả tả rồi mới nói: “Chúng ta đi trong tuyết đi.”
Bạch Tô muốn đi, Phó Vân Tiêu đương nhiên phải đi theo. Anh không nói gì nữa mà cùng Bạch Tô đi vào trong tuyết. Bạch Tô vừa đi vừa lẩm bẩm: “Phó Vân Tiêu, anh đã từng nghe câu một nam một nữ không thể cùng nhau đi dưới trời tuyết chưa?”
Phó Vân Tiêu khẽ nhíu mày. Trời tối mà sao Bạch Tô lại nói chuyện này?
“Em muốn kể chuyện ma hay truyền thuyết gì hả?” Ví dụ như mấy truyền thuyết vớ vẩn, người yêu không thể cùng nhau đi Đà Lạt gì đó, đi thì chắc chắn sẽ chia tay.
Bạch Tô liếc nhìn Phó Vân Tiêu, hừ lạnh: “Anh chẳng có tư tưởng gì cả, truyện ma gì chứ?”
“Thế thì tại sao?”
“Bởi vì sẽ bất cẩn cùng nhau đi đến đầu bạc.”
Thật ngây thơ. Truyền thuyết quái quỷ gì vậy? Phó Vân Tiêu không nhịn được nhíu mày nhìn Bạch Tô: “Em còn tin thứ ngốc nghếch như thế à?”
Bạch Tô trừng Phó Vân Tiêu. Mặc dù nói vậy, nhưng Phó Vân Tiêu vẫn mỉm cười. Bất cẩn cùng nhau đi đến đầu bạc, vậy thì đi trong tuyết lâu một lát đi.