“Nói đi, hôm nay con tới tìm tôi có chuyện gì?” Caesar hứng thú quan sát cậu bé.
“Phó Vân Tiêu đã về, tối nay sẽ tổ chức vũ hội mặt nạ để chào mừng chú ấy. Con muốn mời chú tham gia.” Erica cố gắng ngồi thẳng lưng, muốn đối diện với Caesar. Nhưng Erica vẫn quá nhỏ tuổi, cho dù ngồi thẳng thì cũng chỉ cao hơn mặt bàn một chút.
“Tôi không quen anh ta, tại sao lại phải tham gia?” Caesar khẽ nhíu mày, có thể nhận thấy anh không quá muốn đi.
Erica nghiêm túc nhìn Caesar: “Nếu vũ hội lần này có thể giúp chú thuận lợi nhận được dự án 200 tỷ thì sao?”
“Theo con biết thì bây giờ công ty của chú đang bàn hợp tác với Phó thị đúng không?” Erica khẳng định.
“Nói tiếp đi.” Caesar gõ tay lên bàn.
Erica cầm ly nước lên uống một ngụm, dừng một chút mới nói tiếp: “Lần này Phó Vân Tiêu trở về đã hứa nửa năm sau sẽ giao công ty cho con quản lý.”
Nghe vậy, Caesar lắc đầu tỏ vẻ không tin. Anh thừa nhận Erica thông minh hơn bạn cùng lứa tuổi rất nhiều, nhưng vẫn còn quá nhỏ. Anh không thể tin được một tập đoàn lớn sẽ giao cho một đứa bé kinh doanh.
Erica đã sớm đoán được anh không tin nên trực tiếp nói số liệu kinh doanh mấy năm gần đây. Những số liệu này là cơ mật cao cấp nhất, vừa nghe đến nhóm thứ ba, ánh mắt Caesar trở nên sâu thẳm, nhìn chằm chằm Erica, muốn nhìn thấu cậu bé. Dựa vào kinh nghiệm, anh lập tức phân biệt được đây không phải là số liệu giả. Mặc dù số liệu này không có tác dụng gì với những công ty khác, nhưng chắc chắn thuộc loại số liệu nội bộ cấp cao.
Thực ra hôm nay lúc Bạch Tô và Phó Vân Tiêu nói chuyện với nhau, Erica đã suy tính được số liệu này dựa vào khả năng ghi nhớ và năng lực phân tích xuất sắc.
Thật lâu sau, ánh mắt Caesar mới dịu đi. Đứa bé này có quá nhiều bí mật.
“Nếu chú tham dự vũ hội hôm nay thì không chỉ có thể tiến hành hợp tác vào lúc này mà sau khi con tiếp nhận công ty, con sẽ đồng ý hợp tác lâu dài với AC.” Erica nghiêm túc nói.
“Mục đích con muốn tôi tham gia vũ hội là gì?” Caesar nhìn chằm chằm cậu bé.
“Không có mục đích gì.” Erica không hề sợ hãi.
“Được, tôi đồng ý.” Caesar suy tư một lát rồi đáp.
“Được rồi.” Erica mỉm cười, sau đó nhảy xuống ghế, không tính ở lại lâu mà nhanh chóng rời đi.
Buổi tối, tại khách sạn Mollygalsang. Vũ hội còn chưa bắt đầu, bên ngoài đã có không ít siêu xe. Bước xuống xe đều là tổng giám đốc của các công ty, còn có một vài ngôi sao đang nổi cũng đến dự. Quy tắc của vũ hội mặt nạ là chỉ có đàn ông đeo mặt nạ, phụ nữ không cần.
Hôm nay Bạch Tô mặc một chiếc váy dài viền ren không tay, khoác áo choàng lụa trắng, dáng vẻ hào phóng, rất xinh đẹp. Một cậu bé mặc tây trang, đeo mặt nạ đi đến chỗ Bạch Tô.
“Mẹ, mẹ không định mời ba cùng khiêu vũ hả?”
Bạch Tô vốn tưởng Erica thần bí rời khỏi công ty tức là sẽ không tham gia vũ hội này, nhưng không ngờ vẫn thấy Erica, cho nên cô rất vui.
“Mẹ còn chưa tìm thấy ba con.” Cô trả lời, đồng thời nhìn chung quanh.
“Con thấy bóng dáng người kia rất giống ba.” Erica chỉ vào một người đàn ông ở cách đó không xa, mặc dù nói như phỏng đoán, nhưng lại rất chắc chắn.
Nghe vậy, Bạch Tô cũng nhìn theo hướng đó, ánh mắt cô sáng lên, vội vàng gật đầu. Cho dù có một đám người vây chung quanh, cho dù đeo mặt nạ, chỉ có bóng lưng, nhưng Bạch Tô vẫn có thể lập tức nhận ra đó là Phó Vân Tiêu.
“Chính là anh ấy.” Thấy Phó Vân Tiêu, Bạch Tô rất vui vẻ.
“Vậy thì mẹ đi tìm ba nhé.” Nói xong, Bạch Tô không nhiều lời mà đi thẳng đến hướng đó. Càng lại gần, người đàn ông đeo mặt nạ kia dường như cũng nhận thấy Bạch Tô đến gần mình nên đứng dậy. Thấy vậy, Bạch Tô lập tức nói: “Cùng nhau khiêu vũ một khúc đi.”
Người đàn ông đeo mặt nạ suy tư một hồi rồi gật đầu, cũng không từ chối.
Ánh đèn dịu nhẹ, tiếng nhạc êm ái, bước nhảy mạnh mẽ. Trước kia Bạch Tô từng khiêu vũ với Phó Vân Tiêu rất nhiều lần nên cô rất quen thuộc với bước nhảy của Phó Vân Tiêu, đồng thời cũng quen thuộc thân thể và trạng thái của anh. Thực ra tối qua khi thấy Phó Vân Tiêu, không hiểu sao Bạch Tô lại hơi chần chờ. Rõ ràng đó chính là Phó Vân Tiêu, rõ ràng Phó Vân Tiêu rất khỏe mạnh, không khác lúc trước là bao, thậm chí càng dịu dàng hơn, vẫn là người mà cô ngày nhớ đêm mong, nhưng cô lại không tìm thấy cảm giác quen thuộc này.
Mãi tới khi… Bạch Tô bắt đầu khiêu vũ với Phó Vân Tiêu, mỗi động tác, mỗi cử chỉ của người đàn ông này đều rất quen thuộc.
Hai người phối hợp rất ăn ý. Ánh đèn lộng lẫy chiếu lên người Bạch Tô, làm tôn lên vóc dáng đẹp của cô, cùng người đàn ông trước mặt như một cặp trời sinh.
Khúc nhạc du dương, họ khẽ đong đưa, mỗi tiết tấu, Bạch Tô đều quen thuộc như một phần của người đàn ông này. Đến khúc nhạc kịch liệt, họ như cặp tình nhân rơi vào bể tình, triền miên mãnh liệt, Bạch Tô cũng dây dưa với người đàn ông này, tiết tấu phối hợp vô cùng ăn ý.
Khúc nhạc này hình như đã được nhạc sĩ cải tạo, cho nên có vẻ rất dài. Hơn nữa còn là một khúc nhạc tình yêu có đầy đủ bước ngoặt, từ ban đầu mới yêu cho đến sau này nồng cháy, lại đến dây dưa, sau này đau triệt nội tâm, lại quay về bên nhau, đều được thể hiện rõ ràng. Mọi người dần dần bị hấp dẫn, đắm chìm trong khúc nhạc.
Bạch Tô cũng vậy. Bởi vì khúc nhạc này giống như được chế tạo cho riêng cô, khiến cô đến cuối cùng đã hơi say cuồng.
Khi khúc nhạc kết thúc, cô đã sớm rơi nước mắt, thậm chí không kiềm chế được nhón chân chủ động ôm người đàn ông này, dâng lên một nụ hôn.