Mấy tên vệ sĩ liền nhanh chóng đi ra ngoài, đóng cửa lại, rất chuyên nghiệp đứng canh ở cửa.
Đến khi phòng bệnh chỉ còn lại hai người, Mộ Vãn Vãn mới từ trên giường bệnh ngồi dậy, đưa tay nũng nịu kéo Lâm Lập lại mép giường, một bên hờn dỗi nói, "Sao hôm nay anh lại đến thăm em vậy?"
Lâm Lập bình tĩnh gỡ tay Mộ Vãn Vãn ra, còn dùng tay phủi phủi lớp bụi vô hình trên đó, cầm ghế ngồi sang một bên.
Rõ ràng là muốn giữ khoảng cách với Mộ Vãn Vãn.
Hắn không nói gì, nhưng động tác này đã làm Mộ Vãn Vãn khó chịu, cô nũng nịu nhìn Lâm Lập, "Anh Lập, dù sao trước kia chúng ta cũng đã từng có quan hệ thân mật, sao anh đối xử với em không nhiệt tình chút nào vậy?"
Lâm Lập không chút hứng thú nhìn Mộ Vãn Vãn, chỉ nhẹ nhàng cười một tiếng.
"Tôi từ trước đến giờ không hề nhiệt tình với người phụ nữ. Phụ nữ và súng trong mắt tôi đều giống nhau."
"Tại sao?"
Mộ Vãn Vãn không hiểu.
Lâm Lập nhẹ nhàng cười một tiếng, giải thích, "Bởi vì, đều là công cụ, mà một cái là công cụ giải quyết dục vọng, một cái là công cụ giết người."
Lời giải thích này rất đơn giản.
Trực tiếp nói cho Mộ Vãn Vãn biết hắn chỉ coi cô là công cụ giải quyết dục vọng.
Mộ Vãn Vãn nghe vậy đương nhiên sẽ không thoải mái, cô há miệng ra, nhưng lại không thể nói gì.
Xuất thân của Lâm Lập, cô thật sự không chọc nổi.
"Ha ha ha, cách giải thích này thật thú vị."
Cô chỉ có thể làm cười vài tiếng, nói mấy câu trái lương tâm, lúc này mới vòng vo đi vào đề tài chính, "Vậy không biết hôm nay anh Lập đến tìm tôi, để làm gì?"
Lâm Lập nhướng mày, tràn đầy cao quý, "Không làm gì cả, sắp xếp thủ đoạn thấp kém như vậy, đừng có làm tổn hại đến Bạch Tô, có thể bôi nhọ, nhưng nếu cô ấy bị thương ở chỗ nào, tôi sẽ cho cô bị thương ở chỗ đó."
Những từ này, nói ra rất ung dung.
Nhưng càng ung dung, càng làm cho Mộ Vãn Vãn cảm thấy rợn cả tóc gáy.
Mộ Vãn Vãn trong nháy mắt có chút kinh ngạc không nói nên lời, cô ngước mắt nhìn dáng vẻ lúc này của Lâm Lập, há miệng, cuối cùng vẫn dùng động tác đùa cợt đến gần Lâm Lập nói, "Đừng như vậy mà, anh Lập, sau này, chúng ta vẫn còn cơ hội trao đổi sâu mà, tại sao phải đối xử lạnh lùng với tôi như vậy chứ."
Lâm Lập liếc nhìn Mộ Vãn Vãn một cái, trực tiếp cự tuyệt.
"Tôi không thích cùng phụ nữ có thai làm những chuyện đó, rất nhiều thứ không thích hợp."
Nói xong những lời này, Lâm Lập không có ý định ở lại nữa.
Hắn trực tiếp đứng dậy, đeo kính râm vào, từ từ mở cửa đi ra ngoài.
Lúc ra cửa vừa vặn đụng phải Thẩm Mạc Bá từ bên ngoài đi tới, hắn dĩ nhiên là thấy được Lâm Lập từ phòng bệnh của Mộ Vãn Vãn đi ra, hắn nghi ngờ nhìn Lâm Lập một cái, nhưng cũng không hỏi gì, chỉ nghi ngờ mở cửa phòng bệnh của Mộ Vãn Vãn ra.
Ngồi ở bên cạnh Mộ Vãn Vãn, bày bát cháo vừa mua ra, mới hỏi một câu, "Người đàn ông đó là ai?"
"Một người bạn tôi quen hồi ở Mỹ, vừa tới thành phố A liền đến thăm tôi một chút."
Mộ Vãn Vãn thản nhiên giải thích một câu.
Thẩm Mạc Bá nhìn Mộ Vãn Vãn, trong ánh mắt tràn đầy nghi ngờ, nhưng hắn cũng không nói thêm gì nữa, bởi vì Mộ Vãn Vãn chỉ cúi đầu ăn cháo, vẻ mặt nhìn rất bình tĩnh.
Khi Mộ Vãn Vãn ăn hết cháo xong, lúc này Thẩm Mạc Bá mới chăm chú nhìn Mộ Vãn Vãn hỏi một câu, "Tại sao gần đây em cứ nhắm vào Bạch Tô vậy? Em vẫn muốn gả cho Phó Vân Tiêu như vậy sao?"
Mộ Vãn Vãn ngáp một cái, cô nằm trở lại trên giường bệnh, mặt đầy lãnh đạm nói, "Đúng vậy."
"Mộ Vãn Vãn, tại sao em không chịu từ bỏ chứ? Hiện tại trong bụng em đang mang thai đứa con của tôi, đi theo tôi không tốt sao?"
Thẩm Mạc Bá có chút nóng nảy, lúc hắn cùng Mộ Vãn Vãn nói chuyện, liền nắm chặt lấy tay Mộ Vãn Vãn.
Mộ Vãn Vãn trong nháy mắt liền không vui, cô nhìn Thẩm Mạc Bá, ngồi thẳng người dậy, giống như đang biện luận vậy, "Tại sao tôi phải từ bỏ, tôi theo đuổi tình yêu của mình có gì sai sao? Đừng quên Thẩm Mạc Bá! Tôi cùng anh phát sinh quan hệ trong hoàn cảnh nào, tôi không muốn trở thành vợ của anh! Tôi và anh không có tình yêu!"
Cô một hơi đem tất cả mọi chuyện nói ra.
Thẩm Mạc Bá tức giận siết chặt nắm đấm.
"Nhưng, em đừng quên, Phó Vân Tiêu cũng không yêu em!"
Đây là lần đầu tiên, Thẩm Mạc Bá nói chuyện với Mộ Vãn Vãn bằng giọng điệu lo lắng như vậy.
Mộ Vãn Vãn sửng sốt vài giây, khó tin nhìn Thẩm Mạc Bá.
"Cho nên, anh không phải là đang nghĩ cách giúp tôi? Mà là đang chỉ trích tôi!"
Cô chất vấn Thẩm Mạc Bá.
Thẩm Mạc Bá chỉ nhìn chằm chằm Mộ Vãn Vãn, không hề mở miệng.
Mộ Vãn Vãn cũng tức giận nằm lại lên giường, nhắm hai mắt lại, chỉ để lại cho Thẩm Mạc Bá một câu, "Tôi mệt rồi, tôi muốn ngủ."
Thẩm Mạc Bá không rời đi, hắn chỉ đứng tại chỗ, nhìn Mộ Vãn Vãn thật lâu.
Sau đó hắn hít một hơi thật sâu, giống như là đang điều chỉnh lại cảm xúc của mình vậy, khi mở miệng lần nữa, cảm xúc đã phần nào nguôi ngoai lại.
Hắn kéo một chiếc ghế ngồi bên cạnh Mộ Vãn Vãn.
"Vãn Vãn, tôi vừa rồi vì lo lắng quá nên mới như vậy, xin lỗi em, nhưng tôi cũng hy vọng em có thể suy nghĩ một chút đến cảm nhận của tôi."
"Dù sao, tôi cũng là ba của đứa trẻ. Dù đứa bé này sinh ra trong hoàn cảnh nào, thì nó cũng là con của tôi."
Lúc này Mộ Vãn Vãn mới mở mắt ra, nhìn Thẩm Mạc Bá, "Anh yêu tôi không?"
Cô không trả lời Thẩm Mạc Bá, mà chỉ mở một đôi mắt trong suốt hỏi Thẩm Mạc Bá một câu.
Thẩm Mạc Bá gật đầu một cái, "Yêu."
"Anh yêu tôi tới mức nào?"
"Tình yêu của tôi đối với em, có trời đất chứng giám."
Thẩm Mạc Bá lại nói.
Nhưng Mộ Vãn Vãn lại giễu cợt cười một tiếng, cô nhìn chằm chằm Thẩm Mạc Bá, "Thật ra anh không yêu tôi, anh chỉ là ích kỷ, anh chỉ là muốn có được tôi, tình yêu thật sự, là có thể hy sinh vì đối phương."
"Em cảm thấy sự hy sinh của tôi vẫn chưa đủ sao?"
Thẩm Mạc Bá bị Mộ Vãn Vãn nói như vậy lại càng kích động.
Nhưng Mộ Vãn Vãn lúc này lại đưa tay ôm lấy Thẩm Mạc Bá, "Anh biết ban đầu Phó Vân Tiêu yêu tôi như thế nào mà, là vì tôi trong quá khứ đã chọn sai, nên, Phó Vân Tiêu có chút tức giận. Bây giờ tôi đang nghĩ cách để tìm lại cơ hội mà tôi đã từng có, tôi hy vọng anh có thể giúp tôi."
Mộ Vãn Vãn giải thích.
Thẩm Mạc Bá nhìn Mộ Vãn Vãn, không nói gì.
Cơ thể cô vô cùng mềm mại, bởi vì mang thai, không biết tại sao cơ thể lại càng nhũn ra, cho nên càng làm cho người khác có dục vọng muốn bảo vệ cô.
Thẩm Mạc Bá cuối cùng vẫn ôm lấy Mộ Vãn Vãn gật đầu một cái, đồng ý với cô.
Mộ Vãn Vãn nâng người lên, rất vui vẻ ôm lấy Thẩm Mạc Bá, đặt môi mình lên môi Thẩm Mạc Bá.
Nhất thời, khiến Thẩm Mạc Bá có phản ứng.
Thẩm Mạc Bá ôm chặt Mộ Vãn Vãn và hôn sâu hơn.
Mộ Vãn Vãn tựa như không thỏa mãn với nụ hôn này, cô liền bắt đầu cởi thắt lưng của Thẩm Mạc Bá ra.