“Vậy anh có nhìn thấy là người nào không?”
Phó Vân Tiêu nhịn không được lại hỏi một câu.
“Không có.”
Cái người đàn ông xa lạ này lắc lắc đầu, tiếp theo liền đi ra ngoài.
Mở ra túi xách của Bạch Tô, bên trong không hề thiếu thứ gì cả, sau đó Phó Vân Tiêu lại thử gọi thêm một cuộc điện thoại nữa cho Bạch Tô, vẫn không thể kết nối được.
Suy nghĩ một chút, sắc mặt của anh trở nên cực kì khó coi.
Phía trước lại lần nữa truyền đến âm thanh nhắc nhở lên sân khấu của MC, nhưng mà Phó Vân Tiêu liền không hề do dự, trực tiếp ném người máy xuống đi ra ngoài.
Không có bất kỳ chuyện gì quan trọng hơn so với sự an toàn của Bạch Tô, hiện tại trong lòng anh chỉ quan tâm một chuyện, nhất định phải bảo đảm sự an toàn cho Bạch Tô.
Tìm khắp tất cả nhà vệ sinh của Bảo tàng Khoa học và Công nghệ Osmanlin, đều không có phát hiện tung tích của Bạch Tô đâu.
Giờ phút này, ánh mắt Phó Vân Tiêu đã trở nên cực kì lạnh lẽo, đánh giá bản đồ phân bố vị trí của cuộc triển lãm, đại não của anh đang nhanh chóng nghĩ đến khả năng vị trí mà Bạch Tô có thể ở đó.
Bỗng nhiên, một dãy hành lang khuất mắt hấp dẫn lực chú ý của Phó Vân Tiêu.
Suy nghĩ một chút, Phó Vân Tiêu đi thẳng đến hành lang đó.
Vị trí của dãy hành lang này cực kì hẻo lánh, bảng nhà vệ sinh ở xa trong bóng đêm lập lòe, hình như nhà vệ sinh này đã khá lâu không sử dụng đến.
Phó Vân Tiêu nhanh chóng bước vài bước đi qua đó.
Anh vừa mới đi đến, vừa lúc nhìn thấy Bạch Tô ngã trên mặt đất trong nhà vệ sinh hôn mê bất tỉnh.
“Bạch Tô?”
Vội vàng gọi tên Bạch Tô, nhưng mà Bạch Tô không hề có bất kỳ sự đáp lại nào.
Không quan đến thứ khác, sắc mặt Phó Vân Tiêu xanh mét, đi đến bế ngang Bạch Tô lên, đi về hướng bãi đậu xe của cuộc triển lãm.
“Liên hệ bác sĩ tốt nhất tới Bảo tàng Khoa học và Công nghệ Osmanlin, ngay lập tức, lập tức!”
Vừa lái xe, Phó Vân Tiêu vừa gọi điện thoại cho thư kí sốt ruột phân phó nói.
Bởi vì lo lắng cho sự an toàn của Bạch Tô, anh giẫm lên chân gas đến hết cỡ, phi thẳng một mạch trở về.
Chiếc xe Maybach màu đen ở trong thành phố nhanh chóng phi qua, Phó Vân Tiêu thường quay đầu xem Bạch Tô đang nằm một bên, trừ bỏ Bạch Tô, còn không có bất kì người nào khác có thể khiến cho Phó Vân Tiêu không bình tĩnh như vậy.
Cuối cùng anh đã gặp được xe cứu thương của thành phố A, Phó Vân Tiêu đem xe ném ở một bên chạy nhanh đi theo Bạch Tô lên xe cứu thương.
Tiến hành sơ cứu đơn giản cho Bạch Tô, nhưng mà bởi vì máy móc chữa bệnh thiếu thốn, không có cách nào có thể xác định chính xác được bệnh tình.
“Nhanh một chút, nhanh hơn một chút.”
Phó Vân Tiêu vừa thúc giục tài xế xe cứu thương lái xe nhanh hơn một chút, vừa lo lắng nhìn Bạch Tô, sợ có điều gì ngoài ý muốn xảy ra.
“Anh xuống đi, tôi lái xe cho.”
Rốt cuộc nhịn không được, anh trực tiếp kêu dừng lại, chính mình ngồi ở vị trí lái xe.
Giẫm chân gas hết cỡ, Phó Vân Tiêu lái xe cứu thương nhưng lại mang lại cảm giác lái xe thể thao, ở trong thành phố lái xe nhanh hết sức, vừa nhanh lại vừa ổn định.
Bệnh viện tốt nhất thành phố A, Phó Vân Tiêu đứng ở ngoài phòng cấp cứu, nhịn không được đi qua đi lại.
Ngẩng đầu nhìn đèn của phòng cấp cứu vẫn không có thay đổi, hai tay của anh gắt gao nắm chặt nắm tay, chỉ khớp xương chỗ gân xanh đã trở nên trắng bệch, có thể cảm giác được, anh hiện tại đã tức giận đến mức điên cuồng.
Đang ở ngoài cửa nôn nóng chờ đợi, điện thoại của Phó Vân Tiêu vang lên.
Cầm điện thoại đi ra một đoạn khá xa anh lúc này mới nhận điện thoại.
“Thế nào? Tra được chưa?”
Giọng nói của Phó Vân Tiêu lạnh băng, hỏi một câu.
“Tổng giám đốc Phó, người mà anh bảo điều tra đã đã điều tra xong, một giờ trước anh ta đã lên máy bay bay sang nước ngoài...”
Trong điện thoại, vang lên do dự của thư ký.
Sắc mặt Phó Vân Tiêu càng thêm khó coi.
“Bất luận ở đâu, bắt buộc đưa anh ta về đây cho tôi.”
Không có bất luận sự thương lượng đường sống nào, Phó Vân Tiêu trực tiếp ra mệnh lệnh.
Nói xong câu này, Phó Vân Tiêu liền chuẩn bị cúp điện thoại, ngay sau đó điện thoại bên kia lại truyền đến một tiếng “Con nữa.”
Thư kí ấp a ấp úng, hình như có chuyện chưa nói xong.
“Làm sao vậy?”
Phó Vân Tiêu nhíu mày, lại hỏi một câu.
“Lion vừa mới gọi điện thoại tới cho anh, đang hỏi chuyện vì sao lại không tham gia thi đấu, nghe ngữ khí, anh ta bây giờ cực kì tức giận, vẫn luôn muốn anh cho anh ta một lời giải thích...”
Thư ký vừa nói, một bên cảm nhận được biểu tình biến hóa của Phó Vân Tiêu.
“Đã biết, chuyện này anh không cần phải xen vào, tôi sẽ tự mình trả lời điện thoại anh ta.”
Một lúc sau, Phó Vân Tiêu không biểu cảm trả lời, sau đó liền cúp điện thoại.
Sự việc có chút phức tạp, cho dù Lion biết được anh không có tham gia thi đấu cũng không phải là hiện tại biết được thông tin, trừ phi có người mật báo.
Lại liên tưởng tình cảnh nhìn thấy Văn xuất hiện ở cuộc triển lãm, kết quả này gần như là nét vẽ sống động, không có bất kỳ sự hồi hộp gì.
Nghĩ vậy, ánh mắt Phó Vân Tiêu bắt đầu trở nên cực kì lạnh lẽo, trong không khí dường như đều có thể kết ra bang.
Anh có thể chấp nhận bất kỳ hành động nào của Văn, nhưng mà đề cập đến sự an toàn của Bạch Tô, chuyện này liền biến thành không còn sự thương lượng nào nữa.
Anh suy nghĩ một lúc, cuối cùng, Lion vẫn là gọi điện thoại sang.
“Phó Vân Tiêu, tôi không cần nghe sự giải thích của anh, tôi yêu cầu hiện tại chấm dứt hợp đồng, sự hợp tác giữa chúng ta dừng lại tại đây.”
Vừa mới nhận điện thoại, trong điện thoại liền truyền đến tiếng gầm gừ phẫn nộ của Lion.
Nhịn không được đưa điện thoại di động ra xa một chút, đợi Lion thét gào xong, Phó Vân Tiêu lúc này mới lại đưa điện thoại di động đặt lại bên tai.
Trong điện thoại, Lion tuy rằng đã không còn hét lên nữa, nhưng mà giọng nói của anh ra vẫn là lộ ra sự bất mãn vô cùng.
“Chuyện của anh tôi đã nghe thư kí giải thích qua, nhưng mà anh hẳn là biết sự quan trọng của hoạt động đối với anh, nếu mất đi cơ hội lần này, tôi không muốn đem tiền bạc đầu tư vào bên anh nữa.”
Giọng nói của Lion cực kỳ quyết liệt.
“Được, tôi liên hệ đội ngũ của tôi rút lui khỏi tổ hạng mục.”
Giờ phút này, Phó Vân Tiêu hiểu rõ bất luận nói gì đi chăng nữa cũng không thể cứu vãn lại mối quan hệ hợp tác này.
Nói xong câu này, Phó Vân Tiêu trực tiếp cúp điện thoại.
Nghe xong điện thoại, Phó Vân Tiêu vừa mới trở lại trước phòng cấp cứu, đèn của phòng cấp vừa tắt.
Ngay sau đó bác sĩ đầy mặt mỏi mệt từ trong phòng cấp cứu đi ra.
“Tồng giám đốc Phó, không có gì trở ngại, cô Bạch gần nhất có chút mệt mỏi, hơn nữa ngất xỉu ngoài ý muốn, cho nên thời gian hôn mê có lâu một chút.”
Bác sĩ một bên bỏ khẩu trang, một bên giải thích với Phó Vân Tiêu.
“Khi nào có thể tỉnh lại?”
Nghe xong lời giải thích của bác sĩ, biểu cảm trên mặt của Phó Vân Tiêu lúc này mới hơi chút hòa hoãn một ít.
“Vài phút là được, sau đó sẽ đưa Bạch tiểu thư đến phòng bệnh.”
Bác sĩ kiên nhẫn giải thích.
Một lát sau, Bạch Tô được đưa ra khỏi phòng cấp cứu, Phó Vân Tiêu đi theo Bạch Tô vào phòng bệnh VIP.
Bạch Tô nhắm mắt lại vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại, mấy sợi lông mi dài nhấp nháy, không biết đang nằm mơ thấy gì, miệng khi thì mỉm cười hình như đang rất vui vẻ, khi thì lại gắt gao nhắm chặt lại, hình như là đang rất khổ sở, toàn bộ biểu cảm của cô thay đổi cực kì nhanh.
Nhìn biểu cảm của Bạch Tô thay đổi nhanh chóng, Phó Vân Tiêu có chút bất đắc dĩ, lắc lắc đầu.
Đúng lúc này, điện thoại anh bỗng nhiên lại vang lên.
“Alo.”
Thấy Bạch Tô vẫn đang ngủ say, Phó Vân Tiêu không có đi ra ngoài nghe điện thoại.