Sau khi bị đẩy ra, Thời Hoan càng buồn hơn, cô ta đưa tay lau nước mắt trên mặt.
Rồi nói với Phó Vân Tiêu nó: “Em cảm thấy từ sau khi rời khỏi anh, thế giới của em đã thay đổi rồi. Em gặp rất nhiều chuyện khó khăn.”
“Anh Vân Tiêu, vì sao cuối cùng em lại không lấy anh?”
Thời Hoan ngẩng đầu lên, đôi mắt trong sạch và tinh khiết nhìn Phó Vân Tiêu nghiêm túc, trông cô ta có vẻ vô cùng yếu ớt.
Phó Vân Tiêu rũ mắt xuống suy nghĩ một lúc rồi mới nói với Thời Hoan: “Bởi vì anh đã gặp được người anh yêu.”
Nói xong, anh cũng không dừng lại nữa mà đi thẳng vào trong nhà của nhà họ Thời.
Anh đi thẳng lên lầu mà không quay lại nhìn Thời Hoan thêm một lần nào nữa. Anh bước nhanh lên lầu đi vào bên trong nói chuyện với bà cụ.
Mấy ngày này, sắc mặt của bà cụ tốt hơn bình thường rất nhiều. Nhìn thấy Phó Vân Tiêu đi vào, bà bảo dì Trương đang chăm sóc mình đi xuống. Bà ngẩng đầu lên nhìn Phó Vân Tiêu.
Nhưng bà lại thấy Phó Vân Tiêu đang cau mày.
Bà cụ thở dài một hơi rồi hỏi: “Cháu sao vậy?”
Phó Vân Tiêu lắc đầu rồi ngồi xuống bên cạnh bà cụ và nói: “Không sao ạ, hôm nay trông thấy sắc mặt bà rất tốt, bà có chuyện gì vui sao?”
Bà cụ cười: “Bà làm gì còn chuyện gì vui nữa? Chuyện bà vui chỉ có là được nhìn thấy cháu.”
“Mấy ngày nay bà nghe trên mạng đồn rằng cuộc hôn nhân của cháu có vấn đề à?”
“Cái gì mà… Cháu và cô gái họ Bạch kia đã chia tay nhau?”
Bà cụ nhìn vào người Phó Vân Tiêu ân cần, giọng điệu của bà từ tốn và chậm rãi.
Phó Vân Tiêu không biết làm gì ngoài mỉm cười, anh nhìn bà cụ: “Có phải bà rất vui không?”
“Thế cháu nghĩ bà nên thấy vui hay không vui?”
Bà cụ thấy Phó Vân Tiêu hỏi mình thì và cũng nhanh chóng hỏi ngược lại Phó Vân Tiêu. Bị bà hỏi lại như vậy, Phó Vân Tiêu không khỏi bật cười.
“Được rồi, bà đúng là bà của cháu, nói chuyện với cháu bà cũng không cần vòng vo như vậy.”
Bà cụ như một đứa trẻ, nghe Phó Vân Tiêu nhẹ nhàng nói với mình vậy, bà hừ nhẹ một tiếng: “Là cháu vòng vo trước. Bà hỏi cháu mấy câu nhưng cháu đều không trả lời."
“Cháu nói đi, có phải cháu chia tay với con bé họ Bạch kia rồi không?”
Phó Vân Tiêu trả lời thẳng thắn: “Không ạ.”
“Vậy sao trên mạng lại viết như vậy?”
Nói đến chuyện này, bà cụ hỏi anh một câu nghiêm túc.
Phó Vân Tiêu ngước mắt lên nhìn bà, rõ ràng anh muốn để cho bà tự đoán vì sao trên mạng lại viết như vậy.
Một lúc lâu sau, bà cụ mới thở dài và nói: “Hầy, cô gái họ Bạch này cũng có lòng thật. Mấy ngày hôm nay, nó đều để cho cháu qua đây với bà. Nó biết như thế nhưng lại cố tình giữ khoảng cách với cháu trước mặt mọi người. Nó làm như vậy cũng là để bà vui đúng không?”
“Được rồi, bà biết tấm lòng của nó rồi.”
Phó Vân Tiêu nhìn bà chăm chú, lúc bà nói như vậy, anh không nhịn được mà bật cười.
“Đúng là bà của cháu, IQ của bà đúng là không ở mức trung bình.”
“Hừm, đùng là chỉ biết nói ngọt để dỗ bà.”
Bà cụ mỉm cười nhưng lại giống như một đứa trẻ đang làm nũng.
“Thế ngày mai cháu gọi con bé đó cùng tới đây với cháu một chuyến để bà gặp và nói chuyện với nó một lúc. Cháu yên tâm đi, bà không làm khó nó đâu.”
Bà cụ vô cùng nghiêm túc khi nói những lời này, mặc dù bà không còn tươi cười như lúc trước nhưng Phó Vân Tiêu biết như vậy là bà đã chấp nhận Bạch Tô.
Phó Vân Tiêu mỉm cười rồi đứng lên: “Vâng ạ.”
“Thôi cháu về đi, bà muốn nằm nghỉ một lát.”
Thấy bà cụ ở đây không cần gì nữa, Phó Vân Tiêu đứng dậy và đi ra ngoài.
Sau khi Phó Vân Tiêu đi, bà cụ mới gọi quản gia vào, nói với quản gia về chuyện ngày mai cần chuẩn bị những gì để tiếp đón Bạch Tô.
Thời Hoan ở trong phòng buồn bã hồi lâu, nghe thấy Phó Vân Tiêu chuẩn bị rời đi, cô ta vội vàng đứng dậy muốn chạy ra nói thêm với Phó Vân Tiêu vài câu. Nhưng đến khi chạy ra đến nơi, Phó Vân Tiêu đã rời đi rồi.
Thời Hoan chỉ có thể ấm ức quay trở về phòng.
Kết quả là vừa đi về phòng, cô ta lại nghe thấy chuyện quản gia dặn dò chuẩn bị đồ đạc.
Thời Hoan khó hiểu đi tới, cô ta nhìn quản gia và hỏi: “Vì sao lại phải chuẩn bị nhiều đồ như vậy, có chuyện gì xảy ra ạ?”
“Ngày mai bà cụ muốn tiếp cô Bạch Tô.”
Quản gia hơi cúi người giải thích với Thời Hoan.
Câu nói này trực tiếp khiến Thời Hoan phát điên.
Cô ta đi như bay lên lầu, thậm chí cô ta còn không gõ cửa, cứ thế đẩy cửa bước vào trong phòng và cụ và gọi: “Bà à.”
Thấy Thời Hoan không gõ cửa, bà cụ khẽ cau mày nhưng cũng không khó chịu, bà chỉ hỏi: “Con làm gì mà vội vàng vậy?”
“Con nhìn xem, vội vàng đến quên hết cả phép tắc rồi.”
“Bà!”
Thời Hoan vừa sốt ruột vừa làm nũng: “Bà à, ngày mai bà định mời Bạch Tô tới sao?”
Thời Hoan vội vàng hỏi bà nội.
Bà cụ khẽ nhướng màu nói: “Ừ, có chuyện gì sao?”
“Bà đã đồng ý cho Anh Vân Tiêu và Bạch Tô ở bên nhau sao?”
Thời Hoan lo lắng hỏi lại.
“Đúng vậy, hai người đó ở bên nhau có chuyện gì sao?”
“Bà nghĩ cô gái họ Bạch kia thực sự muốn ở cạnh Anh Vân Tiêu của cháu, hơn nữa cô ấy cũng rất thông minh, cũng không đáng ghét như vậy.”
“Bà à, bà bị cô ta lừa gạt rồi, có lẽ cô ta đang diễn đấy?”
Nghe nói bà cụ đã chấp nhận Bạch Tô, Thời Hoan càng lo lắng không biết nói gì, cô ta sốt sắng giải thích: “Bà, Anh Vân Tiêu của cháu tốt như vậy, tại sao bà lại để anh ấy sống chúng với Bạch Tô? Cháu thấy cô ta không xứng với Anh Vân Tiêu.”
“Thời Hoan.”
Thời Hoan vội vàng nói ra những lời này, nghe xong khuôn mặt bà cụ trở nên nghiêm nghị. Bà gọi tên Thời Hoan, cô ta chỉ biết im miệng, không cam tâm bĩu môi nhìn bà.
Cô ta đang chờ xem bà nói gì.
Bà cụ nhìn Thời Hoan từ trên xuống dưới một lúc lâu rồi mới nói: “Thời Hoan, bà biết hiểu ý của cháu nhưng Vân Tiêu là cháu ngoại của bà. Ngoài việc ghét nhà họ Bạch ra, bà cũng hy vọng nó được hạnh phúc.”
“Ở trong lòng bà cháy cũng như vậy thôi, bà cũng hy vọng cháu được hạnh phúc.”
“Nếu chuyện tương tự xảy ra với cháu, bà cũng sẽ thỏa hiệp và chấp nhận.”
Nghe những lời này, Thời Hoan nhất thời không tìm ra được lời nào thích hợp để đáp lại, cô ta cắn chặt môi. Một lúc lâu sau mới nói với bà cụ: “Bà, cháu hiểu rồi, cháu đi đây.”
Cô ta rất buồn cũng không thể nói thêm gì nữa, nếu như nói thêm nhất định sẽ bị lộ.