Tất nhiên là cũng biết mối quan hệ giữa Phó Vân Tiêu và Bạch Tô.
Bây giờ, nhìn rõ được trong lòng Phó Vân Tiêu yêu Bạch Tô, nhưng bên ngoài mặt lại hết lần này tới lần khác muốn thể hiện tình yêu với Bạch Tô cứ như giết nhau vậy, thực sự là cảm thấy hơi khó xử.
Thư ký không chờ được câu trả lời của Phó Vân Tiêu, lại sốt ruột nói một câu: “Anh lo lắng cho cô Tô không biết cách ứng phó với bên tập đoàn Chu thị, hơn nữa anh đã phát hiện ra tập đoàn Chu thị muốn nhân cơ hội tổng giám đốc Nghiêm Đình không có ở đây rồi sẽ nảy sinh dã tâm muốn giành quyền lợi, cho nên mới hoàn thành công việc trước thời hạn, đồng nghĩa cũng hy sinh thời gian tự nghỉ ngơi sắp tới...”
“Hài dà.”
Thư ký lại than thở một câu, vô cùng lo lắng nói: “Sao anh lại không nói ra chứ.”
“Chúng ta tiếp tục bàn tới phương án sắp xếp mới.”
Phó Vân Tiêu lạnh lùng ngước mắt lên, không trả lời chuỗi lời nói đầy lo lắng của thư ký kia, chỉ đáp lại một câu.
Phó Vân Tiêu nói xong câu này liền lập tức ngồi vào trước bàn làm việc.
Thư ký lại than thở một câu, cũng không có cách nào cả, lại tiếp tục ngồi xuống đối diện Phó Vân Tiêu bắt đầu ghi chép lại từng câu nói của anh.
Anh ta không hiểu, Phó Vân Tiêu vô cùng quật cường mạnh mẽ, cô Tô cũng là người rất cứng đầu. Hai người hành hạ lẫn nhau rốt cuộc là vì cái gì chứ?
Phó Vân Tiêu vẫn làm việc liên tục cùng với thư ký đến tận mười hai giờ khuya rồi thư ký mới ôm máy vi tính xách tay đi ra khỏi phòng. Sau khi thư ký đi ra ngoài, Phó Vân Tiêu lại xoay người trở lại bàn làm việc tiếp tục công việc của mình.
Khoảng thời gian này, công việc của anh vô cùng bận rộn. Vốn là, trong khoảng thời gian này anh vắng mặt, Phó thị đã xảy ra rất nhiều chuyện. Mặc dù bây giờ không có nhiều nguy cơ về tài chính nhưng các hoạt động kinh doanh vẫn cần phải điều chỉnh lại để thống nhất phát triển. Những chuyện này đều rất khó để giải quyết.
Không chỉ có như vậy, còn phải dành thời gian chú ý tới chuyện của Bạch Tô nữa.
Sự nghiệp của Nghiêm Đình đặt vào tay Bạch Tô cũng là một chuyện tốt, ít nhất trong khoảng thời gian ngắn cô có thể vứt bỏ được những chuyện phiền lòng.
Phó Vân Tiêu làm việc liên tục tới tận hai giờ sáng. Lúc này anh đi đến bên cửa sổ, cầm điện thoại di động lên bấm một dãy số điện thoại.
Đầu điện thoại kia, truyền tới một giọng nói lười nhác, nói: “Xin chào, anh Tiêu, anh có vẻ khỏe ha, thời gian bên này của tôi mới là năm giờ sáng thôi.”
Giọng nói của Phó Vân Tiêu bên này cũng dịu dàng chậm lại một chút, nói: “Bác sĩ thì phải chấp hành tốt những điều tốt chứ, ngủ sớm dậy sớm thì càng giúp thân thể trở nên khỏe mạnh.”
Mấy câu nói này, trong nháy mắt để cho bác sĩ đầu điện thoại bên kia cười cười thành tiếng, sau đó, giọng điệu của anh dường như đã tỉnh táo hơn nhiều: “Ca phẫu thuật thay tim của ông Nghiêm Đình hết sức thành công, không có phản ứng bài xích gì cả. Cuộc phẫu thuật não của ông Nghiêm Đình cũng phải đợi quan sát nữa. Dù sao lúc ấy những dấu hiệu sinh tồn của ông Nghiêm Đình cũng đã hết sức yếu rồi. Cho nên.. có thể vẫn cần một chút thời gian và một chút phép màu nữa để có thể thức tỉnh bộ não.”
“Được rồi. Tôi biết rồi. Vậy tôi ngủ trước đây.”
Sau khi Phó Vân Tiêu nói xong mấy câu nói thì lập tức tắt điện thoại.
Sau khi cúp máy, Phó Vân Tiêu liền đứng dậy đi ra cửa. Anh trực tiếp đi tới bên ngoài cửa phòng của Bạch Tô, gõ cửa một cái.
Vào buổi tối hôm qua, Bạch Tô đã trải lòng với Chu Lê, bị Phó Vân Tiêu cũng hơi tức giận cô. Bây giờ cô đang cảm thấy vô cùng tức giận, tức giận đến mức lăn lộn khó ngủ, cho nên mặc dù đồng hồ treo tường đã điểm tới ba giờ sáng mà cô vẫn còn chưa ngủ.
Lúc này, nghe được ngoài cửa có tiếng gõ cửa, trong nháy mắt Bạch Tô tỉnh táo mở mắt ra, trợn mắt lên nhìn ngoài cửa, hỏi nhẹ một câu: “Ai đó?”
Phó Vân Tiêu chỉ một câu ngắn gọn: “Là tôi.”
Bạch Tô vốn đã ngồi dậy từ trên giường rồi nhưng trong nháy mắt nghe được vậy, cô lại nằm xuống tiếp. Cô cau mày, đáp lại Phó Vân Tiêu: “Tôi đi ngủ rồi.”
"Mở cửa."
Phó Vân Tiêu lạnh lùng đáp lại một câu: “Em cũng hiểu tôi rồi đấy, nếu như em không mở cửa...”
Câu nói kế tiếp, Phó Vân Tiêu không nói ra.
Bạch Tô cũng biết là, nếu như cô không mở cửa, Phó Vân Tiêu cũng sẽ có cách khác để vào.
Cho nên, Bạch Tô nhíu mày lại, vẫn là đứng dậy đi xuống giường.
Dù sao thì đã tức không ngủ được, cô cũng không ngại chiến thêm một trận nữa hoặc làm một thứ gì đó tương tự vậy.
Bạch Tô đi tới trước cửa, mở cửa thấy Phó Vân Tiêu rồi cô lập tức xoay người trở vào bên trong phòng, mặc cho Phó Vân Tiêu đi theo sau cô vào trong.
Sau khi Phó Vân Tiêu đi vào, lúc này Bạch Tô mới ngồi xuống ở mép giường, vẻ mặt rất không hợp tác nhìn Phó Vân Tiêu: “Sao vậy, cô Lê không đi tìm anh sao? Cơn gió nào đêm nay đưa anh lại tới tận chỗ tôi vậy?”
“Những lời này, tôi có thể hiểu là em đang ghen không?”
Phó Vân Tiêu nhìn Bạch Tô, nhẹ nhàng mỉm cười.
Ánh mắt của Bạch Tô vẫn có vẻ không chào đón lắm: “Anh đừng có mà quá tự luyến.”
Vừa nói xong, cũng nói luôn ý muốn đuổi khách: “Anh Tiêu có chuyện gì thì mau đi luôn đi, nói xong rồi thì mong anh ra khỏi phòng tôi.”
Bạch Tô nhẹ nhàng nở một nụ cười.
Phó Vân Tiêu cũng không nói lời nào, anh chỉ lặng lẽ đi tới bên cạnh Bạch Tô, dần dần ngồi xuống cạnh Bạch Tô, đưa tay nắm lấy bả vai của Bạch Tô.
Rồi trực tiếp đẩy Bạch Tô ngã xuống giường.
Bạch Tô sợ hết hồn, vội vàng muốn đẩy Phó Vân Tiêu ra.
Nhưng mà, Phó Vân Tiêu vẫn ôm thật chặt lấy cô, mặc kệ cô dùng bao nhiêu sức lực để đẩy anh ra. Bạch Tô nhỏ giọng không vui nói với Phó Vân Tiêu một câu: “Anh buông tôi ra.”
Giọng của Phó Vân Tiêu rất nhẹ nhàng, nhưng tràn đầy sự mệt mỏi.
“Ngoan, đừng quậy nữa, tôi đang rất mệt mỏi.”
“Anh đừng như vậy nữa.”
Bạch Tô vẫn muốn đẩy Phó Vân Tiêu ra như trước, nhưng mà, lúc này vẫn không đối phó lại sức ép của Phó Vân Tiêu.
Lúc Bạch Tô nghi ngờ ngẩng đầu nhìn về phía Phó Vân Tiêu, phát hiện lúc này mắt của Phó Vân Tiêu hơi nhắm mắt lại, tiếng hít thở đã vang lên đều đều.
Anh đã ngủ.
Bạch Tô nằm ở trong lồng ngực anh, cũng cảm thấy hơi sửng sốt nhưng không biết bởi vì tiếng hít thở của Phó Vân Tiêu có khả năng lây người hay như thế nào mà cô lại cũng cảm thấy trong lòng dần dần bình lặng, cơn buồn ngủ chậm rãi đi tới.
Ngày thứ hai, lúc Bạch Tô tỉnh lại, Phó Vân Tiêu đã rời đi.
Sau khi Bạch Tô rời giường thì nhận được điện thoại của thư ký.
“Tổng giám đốc Tô, diễn viên của ngày hôm qua như thế nào rồi? Cô đã xử lý Chu Lê rồi sao?”
Trong nháy mắt thư ký ở đầu dây bên kia điện thoại đã vội vàng hỏi.
Giọng nói của Bạch Tô tràn đầy sự đau buồn man mát, vừa nghĩ tới chuyện phát sinh ngày hôm qua, cô đã cảm thấy nhức đầu: “Chưa.”
Cô vẫn đáp lại một câu.
“Có chuyện gì xảy ra vậy?”
Thư ký hỏi lại.
“Anh cứ đợi tôi trước đã, tôi đi rửa mặt cái, chúng ta gặp mặt thì nói sau.”
Bạch Tô cũng không tiếp tục nói chuyện điện thoại nữa, để tiết kiệm thời gian liền vội vàng chạy vào phòng vệ sinh.
Phó Vân Tiêu cùng thư ký nhanh chóng đi vào trong cuộc họp.
Vừa bước vào cửa, Phó Vân Tiêu lập tức nghiêng đầu qua hỏi thư ký một câu: “Ông Chu đang ở phòng nào?”
“Đang ở phòng số 3.”
Thư ký nhanh chóng trả lời một câu, cũng đã đi lên phía trước để dẫn đường, nhanh chóng dẫn Phó Vân Tiêu đi vào phòng số 3.
Lúc đẩy cửa đi vào trong phòng, đã thấy một người đàn ông trung niên ngồi bên trong, tay cầm điếu xì gà, híp mắt nhìn vào Phó Vân Tiêu.
“Tổng giám đốc Tiêu.”
Ông ta biết Phó Vân Tiêu.
“Tổng giám đốc Chu.”
Phó Vân Tiêu nhẹ nhàng cười một tiếng, giọng điệu hết sức lãnh đạm.
Anh chỉ quay ra nháy mắt với thư ký, thư ký lập tức nhân viên phục vụ rượu trong phòng đi ra ngoài.
Tổng giám đốc Chu nhìn dáng vẻ đó liền cảm thấy hơi sửng sốt.
“Tổng giám đốc Tiêu, giữa chúng ta không có vấn đề đung chạm gì chứ?”
Ông ta thận trọng hỏi một câu trước.