“Dì để con đi rửa chén.”
Bạch Hà cực kì lễ phép, chủ động đứng lên ngăn cản Bạch Tô.
“Không không không, để dì đi, dì phải làm người chăm chỉ nhất ngày hôm nay.”
Thấy Bạch Hà và Bạch Tô vì chuyện rửa chén mà trang đi tranh lại, Bạch Tiểu Bạch để cho bọn họ đồng thời ngồi xuống, không hề nói câu nào mà bắt đầu thu dọn chén đũa trên bàn, đi vào trong phòng bếp.
Có thể nhìn ra được, Bạch Tiểu Bạch ở trong bầu không khí này có vẻ cực kì vui vẻ.
Bạch Tô nhìn bóng dáng Bạch Tiểu Bạch, vui vẻ vì cô, cũng lại v lo lắng ì cô.
Trong phòng khách chỉ còn lại có Bạch Tô và Bạch Hà, hai người bỗng nhiên lâm vào trầm mặc, không khí mơ hồ có chút ngại ngùng.
Bạch Tô ánh mắt hơi rũ, suy nghĩ một hồi, lại qua một lúc sau, Bạch Tô lúc này mới mở miệng.
“Bạch Hà, ngày đó chuyện mà Erica làm cháu ngã, chúng ta thực xin lỗi, hành động của Erica ngày hôm đó có chút lỗ mãng, hy vọng chuyện này sẽ không ảnh hưởng đến quan hệ của cháu và Erica.”
Hơi tạm dừng, Bạch Tô nói một cách cực kì chân thành với Bạch Hà.
Chuyện này vẫn là cần giải thích một chút, mặc kệ thân phận của Bạch Hà như thế nào, nhưng mà lúc này, cô biết Bạch Tiểu Bạch là thật lòng, cho nên vì Bạch Tiểu Bạch, Bạch Tô cũng cho rằng mình cần phải làm như vậy.
Nghe Bạch Tô tự nhiên nói lời xin lỗi, Bạch Hà vội vàng xua xua tay, ra vẻ nhẹ nhàng đáp lại một câu.
“Dì, chuyện đó đã qua rồi, lại nói Erica là em trai của tiểu bạch, đều là người một nhà.”
Bạch Hà lời nói chân thành, trên mặt mang theo ý cười nhẹ nhàng.
Thấy Bạch Hà tựa hồ thật sự không có quá để ý chuyện này, Bạch Tô lúc này mới yên lòng.
Bạch Tô dừng một chút, tiếp theo nhịn không được lại dặn dò them hai câu, “Tiểu bạch còn nhỏ, bị dì chiều có chút hư, cháu hãy chăm sóc cẩn thận cho nó, quan tâm nó nhiều hơn.”
“Người yên tâm, dì, cháu nhất định sẽ……”
Bạch Hà nghiêm túc nhìn Bạch Tô, đang chuẩn bị thể hiện quyết tâm, bỗng nhiên Bạch Tiểu Bạch từ phòng bếp đi ra.
Bạch Tô cùng Bạch Hà đồng thời nhìn sang hướng của Bạch Tiểu Bạch, sau đó không hẹn mà cùng ăn ý kết thúc câu chuyện.
“Hai người đang nói gì sau lưng con vậy? Thần thần bí bí.”
Từ phòng bếp ra, Bạch Tiểu Bạch nhìn thấy biểu cảm của hai người có chút mất tự nhiên, khó hiểu hỏi một câu.
“Nói chuyện lúc em còn nhỏ đó? Ha ha, em lúc còn nhỏ thật đáng yêu.”
Bạch Hà thần bí đắc ý nhìn Bạch Tiểu Bạch, cố ý nói đùa một câu, liền nhanh chóng nhảy qua chủ đề khác.
Nghe thấy lúc còn nhỏ, mặt Bạch Tiểu Bạch liền đỏ ửng lên, dù sao thì khi cô còn nhỏ đã làm ra một số chuyện xấu hổ, Bạch Tiểu Bạch có chút thẹn thùng dậm dậm chân.
“Ai da!”
Bạch Tiểu Bạch cố ý làm bộ tức giận trừng mắt nhìn Bạch Tô một cái.
“Mẹ, mẹ đã nói chuyện gì về con rồi!”
Thấy Bạch Tiểu Bạch bị lừa, Bạch Tô bỗng nhiên cũng muốn trêu Bạch Tiểu Bạch một chút.
“Ừ…… có nói một chút, còn chưa nói quá nhiều đâu, con muốn nghe chuyện nào?”
Bạch Tô vẫn ung dung nhìn Bạch Tiểu Bạch, cố ý trêu chọc nói.
Bạch Tiểu Bạch nhìn hai người kia kẻ xướng người hoạ, vừa vui vừa giận.
Vui vẻ là bởi vì Bạch Tô cùng Bạch Hà nhanh như vậy đã trở thành một đội, vui vẻ thay cho Bạch Hà, tức giận là bởi vì không biết mẹ rốt cuộc đã nói chuyện xấu hổ gì của cô ra, làm cô cảm thấy rất ngượng ngùng.
“Được rồi, em hiện tại đã không có bí mật gì rồi, anh đã có thể đi rồi!”
Không dám tức giận với Bạch Tô, Bạch Tiểu Bạch cố ý trút giận lên người Bạch Hà, bắt đầu đẩy Bạch Hà, để Bạch Hà rời đi.
Cũng thấy thời gian khá muộn, Bạch Hà cúi đầu nhìn thời gian, cũng không ở lại nữa, tiếp đó đứng dậy, cũng rời đi theo ý của Bạch Tiểu Bạch.
Buổi tối, khi Bạch Tô trở lại phòng ngủ, cầm lấy điện thoại gợi video cho Phó Vân Tiêu.
Tâm tình của cô có chút phức tạp, một mặt cảm thấy Bạch Hà đối với Bạch Tiểu Bạch khá tốt, về mặt khác lại không có cách nào hoàn toàn yên tâm về Bạch Hà, cho nên cô muốn tâm sự cùng Phó Vân Tiêu.
“Alo? Giờ anh có tiện nói chuyện không, em muốn nói chuyện với anh.”
Video được kết nối, Bạch Tô nhìn Phó Vân Tiêu trong video, do dự mà nói một câu.
“Tiện.”
Trên màn hình, Phó Vân Tiêu nhìn Bạch Tô nhẹ nhàng cười một chút, tiếp sau đó để tài liệu để sang một bên, chỉ để một mình anh xuất hiện ở trên màn hình của Bạch Tô.
“Hôm nay, Bạch Tiểu Bạch dẫn theo Bạch Hà tới nhà ăn cơm, Bạch Hà rất lễ phép, đối xử với Bạch Tiểu Bạch cũng rất tốt, nhưng mà không biết có phải do nguyên nhân chưa hiểu nhiều về cậu ta hay không, em vẫn luôn không thể hoàn toàn tin tưởng cậu ta được.”
Sắp xếp lại từ ngữ một chút, Bạch Tô nói ra nghi hoặc của chính mình.
“Vậy em đang lo lắng cái gì đây? Lo lắng cậu ta là sát thủ sẽ gây bất lợi cho Bạch Tiểu Bạch? Hay là lo lắng cậu ta sẽ phụ bạc tình cảm của Bạch Tiểu Bạch?”
“Tóm lại em chính là không thể yên tâm đối người này.”
Bạch Tô trầm ngâm suy nghĩ, sau đó bổ sung một câu.
“Em yên tâm, anh đã sắp xếp người âm thầm bảo vệ Bạch Tiểu Bạch rồi, sẽ không có gì nguy hiểm đâu.”
Tạm dừng một lát, Phó Vân Tiêu mới ở trong video nói với Bạch Tô về sự sắp xếp của mình, hy vọng có thể làm cho Bạch Tô yên tâm hơn.
Quả nhiên, sau khi nghe xong kế hoạch của Phó Vân Tiêu, sự lo lắng trên mặt Bạch Tô lúc này mới dần dần hòa hoãn hơn một chút, chậm rãi thoát ra khỏi chuyện liên quan đến Bạch Tiểu Bạch, ngẩng đầu nhìn về phía Phó Vân Tiêu.
Phó Vân Tiêu giờ phút này cũng ngẩng đầu nhìn Bạch Tô, cười mà không nói.
“Haizz!”
Bạch Tô nhìn Phó Vân Tiêu nhịn không được thở dài, “Thời gian trôi qua quá nhanh, em vẫn coi tiểu bạch như một đứa trẻ, cảm thấy mới chớp mắt một cái, nó đã lớn như vậy, đã có bạn trai!”
Trong video, Phó Vân Tiêu tán đồng gật gật đầu.
“Mỗi giai đoạn trưởng thành của các con đều có chuyện nhọc lòng riêng, hiện tại có bạn trai, lại lo lắng nó không biết nhìn người, thật là lo lắng không hết.”
Bạch Tô vẫn cứ có cảm giác lo lắng.
Phó Vân Tiêu hình như xúc động, biểu cảm trên mặt cũng bắt đầu có chút trầm ngâm.
“Lúc em sinh Tiểu Bạch anh không có ở bên cạnh em, hiện tại trưởng thành lại là dựa sự giáo dục của em để dạy con, anh đã làm quá ít vì các em.”
trong giọng nói của Phó Vân Tiêu mang theo một chút áy náy.
Kỳ thật Bạch Tô căn bản không để bụng chuyện này, cô chỉ là đơn muốn than vãn với Phó Vân Tiêu một chút, không nghĩ tới sẽ gợi lên cảm xúc áy náy của Phó Vân Tiêu.
“Em không để bụng chuyện này, anh đừng nghĩ quá nhiều, em hiểu cho anh, anh đã trả giá rất nhiều vì mẹ con em, em đều biết.”
Thấy Phó Vân Tiêu bắt đầu áy náy, Bạch Tô rất nhanh kết thúc chủ đề này.
Khi vừa mới nhận được video, lực chú ý của Bạch Tô đều ở trên chuyện của Bạch Tiểu Bạch, lúc này chuyện của Bạch Tiểu Bạch kết thúc, khi Bạch Tô đem lực chú ý của mình dừng ở trên người vân tiêu, lúc này mới phát hiện trong ánh mắt Phó Vân Tiêu đều là tơ máu, giống như đã thức cả một đêm.
“Gần nhất công ty thế nào? Thấy trạng thái của anh có chút mệt mỏi.”
Bạch Tô thật cẩn thận, thử dò hỏi anh một câu.
Phó Vân Tiêu uống một ngụm cà phê, nhàn nhạt nói với Bạch Tô, “Công ty việc vặt tương đối nhiều, nhưng mà không có vấn đề gì lớn, không cần lo lắng.”
Nói xong, hình như là lo lắng không đủ sức thuyết phục, anh lại tiếp tục bổ sung nói “Xử lý xong những việc này, anh sẽ đi thăm em và Tiểu Bạch.”
“Được.”
Bạch Tô nhíu mày lại gật gật đầu.
Hiện tại cô luôn có thái độ bán tín bán nghi với lời nói của Phó Vân Tiêu.
Con người Phó Vân Tiêu này quá có trách nhiệm, cho nên đại đa số thời điểm đều chỉ nói chuyện tốt, không nói chuyện xấu.
Bọn họ đang nói chuyện, lúc này Bạch Tô bỗng nhiên nghe được bên phía Phó Vân Tiêu có tiếng gõ cửa, ngay sau đó là tiếng giày cao gót.