Phó Vân Tiêu nhìn chằm chằm Bạch Tô, nói: “Cho nên?"
"Cô cảm thấy tôi làm tổn thương tinh thần của cô có thể bù vào đống đồ cổ vỡ này à. Bạch Tô, cô tự đề cao bản thân mình quá."
Phó Vân Tiêu nói vô cùng khó nghe.
Bạch Tô nghe thấy mấy câu này thì không nhịn được siết chặt nắm đấm.
Lúc này, Vương Tiểu Đồng ở một bên đã trở nên tức giận hơn.
Cô ấy giận dữ nâng tay lên muốn cho Phó Vân Tiêu một bạt tai, lại bị Bạch Tô ngăn cản.
"Không được."
Bạch Tô nhìn Vương Tiểu Đồng, khuyên Vương Tiểu Đồng một câu, đừng xúc động nữa.
Vương Tiểu Đồng nhìn chằm chằm Bạch Tô, lại nhìn Phó Vân Tiêu ở bên cạnh: “Phó Vân Tiêu, anh đừng quá trớn! Anh căn bản không phải là một người đàn ông."
Nghe thấy Vương Tiểu Đồng nói vậy, Phó Vân Tiêu lại mỉm cười, khinh thường nhìn Vương Tiểu Đồng, nói: “Làm sao thì tôi mới được coi là một người đàn ông?"
"Cô đập nhiều đồ cổ ở đây của tôi như thế, tôi không lấy phần nào thì là đàn ông à?"
"Anh quả thật là..."
Vương Tiểu Đồng tức đến mức muốn nổ tung!
Bạch Tô chỉ có thể ngăn cản Vương Tiểu Đồng.
Ngay lúc này, trong sân vang lên tiếng ô tô, ngay sau đó Từ Sắt vội vàng đi vào, vừa nhìn thấy cảnh tượng hỗn loạn ở đây thì lông mày nhíu lại thật chặt, phản ứng giống hệt Bạch Tô.
Anh ta kéo Vương Tiểu Đồng trước, sau đó nhìn Phó Vân Tiêu nói: “Ngại quá anh Phó, tôi không quản lý được cô ấy, gây phiền phức cho anh."
"Tôi sẽ bồi thường theo giá."
Từ Sắt bất đắc dĩ nói một câu.
Phó Vân Tiêu nhìn Từ Sắt: “Quan hệ giữa chúng ta không cần bồi thường, tôi chỉ vừa mới hù dọa bọn họ một chút."
Nói xong thì chào Từ Sắt: “Cậu dẫn cô ấy đi trước đi."
Nghe vậy, Từ Sắt nhanh chóng kéo Vương Tiểu Đồng muốn đi ra ngoài, nhưng Vương Tiểu Đồng không hề có ý định đi.
Cô ấy nhoài người về phía trước, nói với Từ Sắt: “Em vẫn chưa nói chuyện xong với Phó Vân Tiêu đâu, Phó Vân Tiêu thứ đàn ông phụ tình."
"Phụ tình ai chứ cũng không phụ tình em. Được rồi, em đừng ồn ào nữa."
Bạch Tô nhìn dáng vẻ của Vương Tiểu Đồng vô cùng buồn bã.
Cô vội vàng đi tới bên cạnh Vương Tiểu Đồng, nói với Vương Tiểu Đồng: “Được rồi, Tiểu Đồng, cậu nhanh đi về với Từ Sắt đi, cảm ơn cậu."
"Phó Vân Tiêu, anh xem thử mấy ngày nay Bạch Tô đã gặp chuyện gì. Tại sao anh lại ngồi yên không quan tâm đến, anh đơn giản là không phải đàn ông!"
Vương Tiểu Đồng không thèm quan tâm ai, cô ấy tập trung tất cả hỏa lực vào Phó Vân Tiêu, lớn tiếng mắng Phó Vân Tiêu.
Từ Sắt lập tức nóng nảy bế Vương Tiểu Đồng lên, cuối cùng nhanh chóng ôm Vương Tiểu Đồng ra khỏi biệt thự.
Sau khi Vương Tiểu Đồng bị ôm, Phó Vân Tiêu nhìn sang Sophie, ánh mắt của anh hơi nặng nề, nói với Sophie: “Ngoan, em đi lên lầu chờ anh, anh có một số việc cần phải xử lý."
Giọng điệu anh nói chuyện với Sophie rất dịu dàng, dịu dàng đến mức làm cho tim của Bạch Tô đau nhói.
Bạch Tô cố tình không để ý đến điều này, giả bộ như không nhìn thấy.
Đợi sau khi Sophie lên lầu xong, Phó Vân Tiêu mới xoay người lại, chỉ là vào giây phút anh đối mặt với Bạch Tô, nụ cười trên mặt đã biến mất trong nháy mắt.
Anh nhìn chằm chằm Bạch Tô nói: “Cô còn đứng đây làm gì? Đợi tôi bồi thường chi phí tổn thất tinh thần cho cô hay là cho rằng tôi phải chịu trách nghiệm cho những chuyện xảy ra với cô trong những ngày gần đây?"
Bạch Tô vẫn không nói gì, Phó Vân Tiêu thì lại giải thích với Bạch Tô: “Bạch Tô, chúng ra đã không còn quan hệ gì nữa. Cô gặp chuyện gì cũng không liên quan tới tôi, cho nên tôi sẽ không bồi thường, tôi cũng không muốn bồi thường cho cô."
Phủi sạch quan hệ giữa hai người.
Bạch Tô nghe cũng chỉ cười lạnh.
Rõ ràng mấy ngày trước còn muốn quay lại, nhưng bây giờ... Phó Vân Tiêu nói thẳng thắn như thế, quay lại trở thành một chuyện rất xa xôi.
Bạch Tô không nhịn được, giễu cợt Phó Vân Tiêu: “Anh yên tâm, dù anh có muốn giúp tôi, tôi cũng sẽ không để cho anh giúp tôi, tôi còn chê anh giúp làm tôi dơ tay nữa kìa."
Bạch Tô phản kích một câu.
Những gì cô muốn nói với anh bây giờ là: “Anh nói Bạch Tiểu Bạch là con của tôi, nhưng nó đã lớn lên, cho nên sẽ nghe theo mong muốn của nó, cô muốn đi theo anh, thì theo anh. Nhưng Erica đã lớn lên cùng với tôi, không thể đi theo anh được."
Bạch Tô nghiêm túc nói với Phó Vân Tiêu.
Nói xong câu đó, ánh mắt Phó Vân Tiêu trở nên lạnh lùng.
Anh quan sát Bạch Tô, nói: “Không thể được, sự thông minh của Erica rõ ràng là di truyền từ tôi, nên tôi không thể để cho Erica đi theo cô. Đương nhiên Erica phải ở bên cạnh tôi!"
"Vậy không được."
Bạch Tô từ chối ngay.
Phó Vân Tiêu nở một nụ cười tự tin: “Cô đồng ý thì đồng ý, không đồng ý cũng phải đồng ý, bây giờ tôi đã sắp xếp cho Erica ra nước ngoài xong, cô không tìm thấy nó đâu."
Nói xong câu đó, Bạch Tô bỗng nhiên sửng sốt.
"Thật ra vài ngày trước khi cô về, tôi sắp xếp xong xuôi cho Erica. Nó là con của tôi, là một thiên tài, nếu có nó trợ giúp tôi thì sự nghiệp của tôi sẽ tiến thêm một bước, ở bên cạnh cô đơn giản là lãng phí tài nguyên!"
Phó Vân Tiêu nói Bạch Tô, từng câu đều lộ ra sự lạnh lẽo.
Bạch Tô tức giận đến mức muốn đánh Phó Vân Tiêu.
Nhưng Phó Vân Tiêu vẫn rất tỉnh táo cầm ra một tấm thẻ ngân hàng, đưa cho Bạch Tô: “Trong này có ba tỷ rưỡi, đưa cho cô coi như là đền bù, không thể nhiều hơn nữa. Tôi cũng không có quá nhiều tình cảm với cô."
Bạch Tô chỉ cảm thấy mình vô cùng buồn cười.
Tại sao khi trước lại cảm thấy người đàn ông này rất tốt?
Anh quả thật là một tên cặn bã! Một tên người lớn cặn bã!
Bạch Tô hất tấm thẻ rơi xuống mặt đất, khinh thường nói một câu với Phó Vân Tiêu: “Cảm ơn sự khinh thường của Tổng giám đốc Phó, giữ lấy mà dùng, tôi không cần!"
Phó Vân Tiêu nhếch khóe môi cười một tiếng: “Thiếu suy nghĩ đến thế à? Dù nói hơi khó nghe, cô cảm thấy tôi đang làm nhục cô thì cứ cảm thấy như vậy đi, nhưng... Nếu cô không lấy, cô cũng không có quan hệ gì với con đâu."
"Được rồi quản gia, tiễn khách đi."
Nói xong, Phó Vân Tiêu quay người đi lên lầu.
Bạch Tô nhìn Phó Vân Tiêu, trong mắt toàn là thất vọng.
Phó Vân Tiêu đang nói gì vậy, sao anh có thể nói ra những lời này chứ...
Mặc dù những ngày nay cô đã biết đại khái Phó Vân Tiêu lạnh lùng như thế nào.
Nhưng bây giờ lại cảm thấy lạnh lẽo đến mức tim như đóng băng.
Quản gia cẩn thận khuyên Bạch Tô: “Cô Bạch cô đi nhanh lên đi, chuyện này tôi không giúp cô được."
Bạch Tô nhìn theo bóng lưng của Phó Vân Tiêu, tức giận đến mức hai tay siết thật chặt thành nắm đấm.
Phó Vân Tiêu nghe thấy tiếng quản gia thuyết phục, không khách sáo nói với quản gia: “Định dỗ cô ta đi à? Gọi vệ sĩ tống ra ngoài cho tôi!"
Tống ra ngoài!
Nghe thấy cụm từ này, Bạch Tô nhịn không được nữa. Cô nhanh chóng đi đến trước mặt Phó Vân Tiêu, dùng lực thật mạnh đánh vào mặt Phó Vân Tiêu.