“Vâng ạ.”
Bạch Tiểu Bạch cầm lấy chai sữa chua đưa lên miệng, đôi chân nhỏ ngoan ngoãn nghe lời chạy vào trong phòng.
Bạch Tô sau khi nhìn thấy Bạch Tiểu Bạch bước vào phòng, mới ngồi xuống ghế sofa, toàn thân thả lỏng, thở dài.”
“Cho cậu này, uống đi.”
Vương Tiểu Đồng vừa đưa cho Bạch Tô ly nước cam mà cô ấy đã vắt cho cô vừa hỏi: “Sao hôm nay đang trong giờ làm việc mà lại chạy qua đây, không giống phong cách của cậu chút nào. Không sợ Phó Vân Tiêu phát hiện ra sao?”
“Phó Vân Tiêu đang đi hẹn hò với tình yêu đích thực của anh ấy rồi.”. ngôn tình hay
Bạch Tô uống một ngụm nước cam, nhìn Vương Tiểu Đồng, rồi đột nhiên lại thở dài.
Vương Tiểu Đồng nhìn Bạch Tô bằng một gương mặt trêu chọc: “Vậy cậu một chút cũng không ghen sao?”
Bạch Tô liếc Vương Tiểu Đồng một cái rồi lại uống một ngụm nữa: “Tớ đâu có tư cách gì để ghen chứ, tớ bây giờ thân mình còn lo chưa xong.”
“Hả?” Vương Tiểu Đồng cau mày nhìn Bạch Tô.
Khuôn mặt Bạch Tô hiện rõ sự bất lực: “Phó Cảnh Hoài là con trai của Phó Lôi Minh, Phó Vân Tiêu là em trai của Phó Lôi Minh, cậu nghe có hiểu mối quan hệ này không?”
Bạch Tô nói xong câu, nét mặt cơ bản đã biểu hiện rõ sự không thể tin được.
Vương Tiểu Đồng lúc đó đang ăn vải, miếng vải chưa kịp nuốt vào, liền nhổ ngay ra rồi nói với Bạch Tô: “Hahahaha, Bạch Tô cậu……Hahaha vậy cậu định tính sao đây?”
Tính cách của Phó Vân Tiêu cho dù chưa gặp qua, nhưng cô ấy cũng đã nghe qua.
Còn về Phó Cảnh Hoài, Vương Tiểu Đồng gặp qua rồi cũng biết, đại khái là cũng không phải đến mức như Phó Vân Tiêu.
Bạch Tô lại đưa đến cho Vương Tiểu Đồng một ánh mắt bất lực: “Tớ có thể làm gì được đây?”
Vừa nói xong câu, thì chuông điện thoại của Bạch Tô reo lên, Bạch Tô nhìn vào thì thấy màn hình hiển thị số của một người lạ, liền ngay lập tức bắt máy.
Kết quả đầu dây bên kia truyền đến là giọng nói của Phó Cảnh Hoài.
“Em đang ở đâu?”
Anh ấy ngay lập tức đi thẳng vào vấn đề.
Bạch Tô không biết nên đối diện với Phó Cảnh Hoài như thế nào, cô dường như đến nghĩ cũng không thể nghĩ ra được, liền vội vàng tắt máy.
Cô cứ nghĩ rằng Phó Cảnh Hoài sẽ gọi lại nhưng kết quả thì lại không.
Ngay lúc Bạch Tô nghĩ rằng Phó Cảnh Hoài đã bỏ cuộc, thì cô lại nhận được một cuộc gọi nữa. Lần này là đến từ một bệnh viện tư nhân, bệnh viện này rất có tiếng. Năm đó, Bạch Tô cũng định chuyển mẹ cô đến bệnh viện này, đáng tiếc là viện phí đắt đến mức dọa người, nên đã không chuyển nữa.
Cô do dự cau mày lại, nhưng vẫn bắt máy.
“Alo?”
Bạch Tô cau mày, đầu dây bên kia truyền đến: “Xin chào, cô Bạch Tô, tôi là Từ Quân của bệnh viện Quân Tâm.”
“Viện trưởng Từ Quân, xin chào.”
Bạch Tô nghe thấy Từ Quân, cảm giác có chút kì lạ nhưng vẫn hòa nhã trả lời.
“Là như này, cô Bạch Tô. Mấy năm trước tôi có theo dõi thành tích y học của cô, xin hỏi hiện tại cô đang làm việc ở đâu, có hứng thú đến chỗ chúng tôi làm việc không?”
Câu nói này đột nhiên khiến Bạch Tô ngơ ra.
Cô thật ra mấy năm nay vẫn luôn muốn quay về bệnh viện làm việc. Ngày trước, có rất bệnh viện để ý đến cô nhưng việc bị Từ Trường Thư bôi nhọ đã khiến cô mất đi cơ hội.
Mấy năm nay cô vẫn luôn học tập.
Chỉ là đã không thể có lại cơ hội được về bệnh viện làm việc.
“Cô…. cô có phải là đã gọi nhầm số rồi không?”
Bạch Tô dường như có chút không dám tin vào những gì mình nghe thấy, ngờ vực hỏi lại, sau đó viện trưởng Từ Quân từ đầu dây bên kia thể hiện rõ sự đặc biệt chân thành: “Không có, tôi khẳng định là đang gọi cho cô Bạch Tô, muốn mời cô đến bệnh viện của tôi làm việc. Thời gian trước có xem qua một vài báo cáo của cô, cô Bạch Tô về phương diện tim não có rất nhiều cách nhìn độc đáo.”
Khi nghe xong mấy câu nói này, Bạch Tô hoàn toàn ngơ ra.
Là thật sao!
“Tôi…..”
Cô đương nhiên đồng ý rồi!
Bạch Tô thực sự nằm mơ cũng không nghĩ đến bản thân sẽ có được cơ hội này!
“Cô có thời gian không? Có thể đến bệnh viện chúng tôi xem qua một chút.”
“Vâng, được ạ.”
Viện trưởng Từ Quân rất có tiếng trong ngành, tuổi tác cũng lớn, cho dù không làm việc thì cũng nên vì sự tôn trọng mà đến thăm hỏi.
Bạch Tô sau khi tắt máy, ánh mắt có chút lo lắng nhìn vào Vương Tiểu Đồng.
“Sao vậy?”
Vương Tiểu Đồng đã nhìn ra được vẻ lo lắng của Bạch Tô, ngờ vực hỏi một câu, Bạch Tô liền kể toàn bộ sự tình cho cô ấy, kết quả Vương Tiểu Đồng sau khi nghe xong liền trở lên vô cùng phấn khích.
“Đi đi, cậu không phải luôn muốn có một cơ hội như vậy sao? Đi đi đi!”
Vương Tiểu Đồng ngay lập tức khích lệ cô.
Bạch Tô là muốn nói ra chút đắn đo của bản thân nhưng Vương Tiểu Đồng đã đẩy cô đứng dậy: “Nếu cậu muốn quay trở lại ngành này một lần nữa, muốn tiến đến thì đây chính là cơ hội, nhanh lên, tớ gọi điện cho dì đến giúp trông Bạch Tiểu Bạch, tớ đến đó cùng cậu.”
Bạch Tô vẫn tỏ ra có chút do dự, Vương Tiểu Đồng liếc nhìn cô: “Đơ ra đấy làm gì, nhanh lên, thế cậu muốn sau khi li hôn, sẽ dựa vào gì để sống? Nếu như Phó Vân Tiêu có tình yêu đích thực rồi, khi hai người chia tay, lẽ nào cậu cho rằng cậu vẫn có thể yên ổn làm thư kí trong công ty của anh ấy sao?”
Không thể, đương nhiên là không thể.
Vương Tiểu Đồng nói rất đúng.
Bạch Tô vốn cũng không có ý định sau khi li hôn sẽ tiếp tục ở bên cạnh Phó Vân Tiêu, nghe xong lời nhắc nhở của Vương Tiểu Đồng khả năng lại càng không.
Nhưng nếu như không ở bên cạnh Phó Vân Tiêu, trừ khi cô chuyển đến một công ty nhỏ, thì mới có thể không chạm mặt Phó Vân Tiêu nữa nhưng, đến công ty nhỏ làm thì sao có thể trang trải đủ cuộc sống của mẹ con cô chứ.
Bạch Tô nhìn qua Vương Tiểu Đồng nói: “Được rồi, cậu không cần đi cùng tớ đâu, tớ có thể tự đi được.”
Nói xong câu, Bạch Tô liền tạm biệt Vương Tiểu Đồng rồi rời đi.
Đi ra đến cửa liền lập tức lái xe đến bệnh viện Quân Tâm, sau đó liên lạc lại với viện trưởng Từ Quân, kết quả là viện trưởng Từ Quân liền đích thân ra đón Bạch Tô.
Bạch Tô cùng viện trưởng Từ Quân đi tới phòng làm việc nói chuyện qua một chút, bởi vì mấy năm nay Bạch Tô vẫn chưa có kinh nghiệm lâm sàng. Vì vậy đầu tiên sẽ để cô làm việc ở phòng khám cộng với thực hành lâm sàng, đãi ngộ so với trong ngành có cao hơn một chút nhưng mức lương vẫn giữ ở mức tiêu chuẩn của bệnh viện Quân Tâm.
Viện trưởng Từ Quân biểu hiện rất chuyên nghiệp và cũng đánh giá rất cao Bạch Tô, cuối cùng Bạch Tô cũng đồng ý đến bệnh viện Quân Tâm thực tập.
Nó dường như đã giúp cô giải quyết được nhu cầu cấp thiết, sau cùng thì cô cũng sớm phải rời xa Phó Vân Tiêu, cũng cần tìm một công việc mới.
Chỉ là, Bạch Tô chưa thể chuyển đến Quân Tâm làm việc luôn, cô cần nói chuyện rõ ràng với Phó Vân Tiêu, từ từ thỏa thuận.
Cho nên, Bạch Tô định sẽ bắt đầu làm việc sau nửa tháng. Trong thời gian nửa tháng đó, cô sẽ tìm Phó Vân Tiêu để từ chức.
Bạch Tô sau khi rời bệnh viên Quân Tâm, liền gọi điện cho Phó Vân Tiêu.
Đầu dây bên kia truyền đến giọng của một người đàn ông lười biếng trả lời: “Sao vậy?”
“Anh ở đâu, em tiện thể qua tìm anh được không?”
“Văn phòng công ty.”
Phó Vân Tiêu sau khi nói địa chỉ cho Bạch Tô, liền tắt máy.
Bạch Tô cho rằng nếu như Phó Vân Tiêu đang ở phòng làm việc, vậy thì nhất định sẽ chỉ có anh ấy, Mộ Vãn Vãn không nên ở đó mới đúng nhưng kết quả là khi Bạch Tô đến phòng làm việc của Phó Vân Tiêu, vừa đẩy cửa bước vào nhìn thấy đầu tiên lại là Mộ Vãn Vãn.