Cô vội vàng cách xa Phó Cảnh Hoài ra một chút. Khi cô nhìn thấy Từ Trường Thư mở cửa ra, ý cười vốn ở trong mắt bà ta lập tức biến mất.
Nhưng trên khuôn mặt bà ta vẫn giữ nụ cười giả tạo: “Ơ kìa, Tô Tô cũng ở đây à? Đã nhiều năm rồi không có tin tức của cô, gần đây cô thế nào?”
Giả tạo! Giả tạo thật đấy!
Bạch Tô siết chặt tay nhìn Từ Trường Thư. Mấy năm qua, cô từng kích động muốn đi tìm Từ Trường Thư để tranh luận vô số lần nhưng cô đều nhịn được.
Cô sẽ luôn nhớ những ngày tháng cô sống sau khi bị Từ Trường Thư gây khó dễ đến mức không thể tiếp tục làm việc trong ngành này.
Cứ hễ muốn tìm công việc liên quan đến y học sẽ luôn gặp trở ngại, cô mang thai và dần dần không thể che giấu, mẹ cô còn cần rất nhiều tiền để duy trì trong bệnh viện mỗi ngày.
Bạch Tô đã vay rất nhiều khoản nợ để sinh con, nhưng cô không nuôi nổi đứa bé và cũng không thể cung cấp chi phí cho việc nằm viện của mẹ cô. Mỗi ngày cô làm năm công việc cũng không đủ trả lãi cho khoản nợ.
Nếu không phải vì con gái, cô cũng muốn chết đi cho rồi.
Ngay lúc đó, cô gặp Phó Vân Tiêu. Anh cần một người vợ hợp đồng, cô nghe được khi bưng rượu cho khách ở quán bar nên tự đứng ra để Phó Vân Tiêu mua cô.
Sau đó cô tạm giao con gái Bạch Tiểu Bạch của mình cho Vương Tiểu Đồng nuôi nấng, khi nào rảnh là đi thăm con gái đáng yêu của mình ngay.
Vào thời điểm đó, Bạch Tô sống một cuộc sống vừa cực đoan vừa mệt mỏi. Sau khi gặp Phó Vân Tiêu, cô hy vọng mình có thể ngoi lên khỏi vũng bùn lầy, vì vậy cô đã gạch bỏ tên của Từ Trường Thư và Phó Cảnh Hoài khỏi lòng mình.
Cô không nghĩ đến việc trả thù, thậm chí còn trốn tránh họ nhưng họ vẫn cứ tìm đến cô.
“Nhờ có sự chăm sóc của Viện trưởng Từ, mấy năm nay tôi sống cực kỳ tốt.”
Bạch Tô mỉm cười nhưng cô lại nhấn rất mạnh hai từ “chăm sóc”.
“Chăm sóc?”
Phó Cảnh Hoài không hiểu bèn quay sang hỏi Bạch Tô.
Từ Trường Thư cười đáp không chút chột dạ: “Những năm qua mẹ vẫn luôn ở thành phố A, rất ít khi quay lại thành phố C nên chăm sóc cho Tô Tô không đủ. Mẹ tưởng là Tô Tô không ở thành phố nên mẹ không có tin tức gì về Tô Tô cả.”
Bạch Tô nhìn Từ Trường Thư và không thể không cười lên: “Cảm ơn Viện trưởng Từ đã quan tâm, chỉ sợ đã làm Viện trưởng Từ thất vọng rồi.”
“Xin lỗi, tôi có việc phải làm, tôi đi trước đây.”
Nói xong câu đó, Bạch Tô dứt khoát mở cửa và bước ra ngoài.
Nhưng khi cô vừa vào thang máy và chuẩn bị đi xuống, cửa thang máy lại được mở ra, Phó Cảnh Hoài bước vào nhìn Bạch Tô một lúc mới lên tiếng: “Vì sao em cứ luôn trốn tránh anh vậy?”
“Mẹ anh không ủng hộ mối quan hệ của chúng ta. Bây giờ chúng ta cũng không còn chút tình cảm nào nữa, đây không phải trốn tránh mà gọi là giữ khoảng cách an toàn.”
Bạch Tô vừa nói xong câu này, thang máy đã xuống tới tầng một. Bạch Tô đi ra ngoài nhưng cô lại bị Phó Cảnh Hoài kéo tay lần nữa.
“Anh không muốn giữ bất cứ khoảng cách an toàn gì với em.”
Bạch Tô lạnh lùng sờ tay vào túi rồi lấy ra một chiếc nhẫn giơ lên cho Phó Cảnh Hoài xem: “Tôi đã kết hôn, chỉ là không quen đeo nhẫn cưới.”
Lần này Phó Cảnh Hoài không thể chịu đựng được nữa. Anh ấy giật lấy chiếc nhẫn của Bạch Tô và ném nó đi.
“Em đừng lấy chiếc nhẫn này để gạt anh!”
Dứt lời, anh ấy nắm lấy tay Bạch Tô và hét to với cô: “Nếu em muốn chứng minh mình đã kết hôn bằng chiếc nhẫn này, anh cũng có thể tặng em một trăm chiếc nhẫn.”
Bạch Tô muốn vùng vẫy: “Phó Cảnh Hoài, anh buông tôi ra!” Nhưng Phó Cảnh Hoài lại giữ chặt Bạch Tô, đến khi kéo Bạch Tô lên xe mới buông cô ra.
Ngay sau đó, Bạch Tô định mở cửa xe quay lại tìm chiếc nhẫn của cô.
Nhưng Phó Cảnh Hoài đã khóa xe rồi đạp chân ga lái nhanh về phía cửa hàng trang sức gần nhất.
“Phó Cảnh Hoài, anh điên rồi!”
“Anh điên rồi nên bây giờ mới muốn quay lại với em!”