Khi một tia chớp sáng xẹt qua bầu trời, đúng lúc kèm theo câu nói kia của Thời Hoan, làm nổi bật khuôn mặt có ý vội vàng sâu xa của cô ta.
Phó Vân Tiêu khẽ híp mắt, chau mày, nhìn Thời Hoan nói: “Đừng đặt tâm tư ở trên người anh, anh đã kết hôn rồi.”
Nói xong câu đó, anh cũng không muốn cho Thời Hoan nói thêm gì nữa, anh xoay người đi về phía cửa, đứng ở cửa bung một cái dù màu đen, rồi che dù, ra ngoài cửa đi vào trong mưa.
Thời Hoan đứng ở bên trong phòng, nhìn bóng lưng Phó Vân Tiêu rời đi quyết tuyệt như vậy, trong chốc lát cô ta hơi nóng nảy, cô ta cắn cắn môi, bỗng nhiên nhanh chóng chạy đi, lúc ở Phó Vân Tiêu thu ô, vào trong xe, Thời Hoan cũng nhanh một bước ngồi vào bên trong xe.
Cô ta túm lấy tay Phó Vân Tiêu, cái tay trắng nõn của cô ta vuốt phẳng trên hai tay Phó Vân Tiêu, cô ta dùng một giọng nói réo rắt thảm thiết nói với Phó Vân Tiêu: “Anh Vân Tiêu, khi còn bé em gặp anh thời em đã thích anh.”
“Từ nhỏ em đã mơ được gả cho anh.”
Tay cô ta siết cổ tay Phó Vân Tiêu thật chặt, Phó Vân Tiêu muốn lấy tay ra khỏi Thời Hoan, nhưng Thời Hoan vẫn siết thật chặt như cũ.
Cô ta như lo lắng không đủ thời gian, nên tranh thủ từng giây nói cùng Phó Vân Tiêu: “Anh còn nhớ rõ, lúc đi học em đã từng bị khi dễ, chỉ cần em nói ra bạn trai em là Phó Vân Tiêu, thì sẽ không người ta khi dễ em, mà lúc đó anh đã ngầm cho phép em nói như vậy.”
Phó Vân Tiêu nhíu chặt mày.
Đúng là có những chuyện này, chỉ là, lúc đó là bởi vì Thời Hoan vừa mới về tới nhà họ Thời, cô ta nuôi dưỡng loại tính cách quái gở cùng khiếp đảm này ở cô nhi viện, cô ta bị người ta khi dễ ở trong trường học, anh cũng hơi nhìn không quen.
Đó là một loại tinh thần trọng nghĩa ở thời kỳ thiếu niên, không liên quan đến tình cảm.
Nhưng Thời Hoan lại nhớ rất nhiều năm.
Tay cô ta vẫn siết thật chặt cổ tay Phó Vân Tiêu, tiếp tục nói với Phó Vân Tiêu: “Sau đó, em lên sơ trung, tất cả mọi người đều tất nhiên coi em là bạn gái của anh. Anh Vân Tiêu, anh xem, mấy năm nay em đã trưởng thành, em cũng trổ mã rất đẹp, em không hề cảm thấy em kém hơn Bạch Tô.”
Thời Hoan vội vàng biểu đạt, Phó Vân Tiêu lại rút tay khỏi tay Thời Hoan.
Anh nhìn Thời Hoan: “Em rất xinh đẹp, em sẽ gặp được người thưởng thức em, nhưng người này không phải anh.”
Lúc Phó Vân Tiêu lại từ chối một lần nữa, Thời Hoan vội vã xít tới.
Môi của cô ta chủ động khắc ở trên môi Phó Vân Tiêu, cô ta nghiêm túc nhìn Phó Vân Tiêu, chủ động lại vội vã cạy mở đầu lưỡi Phó Vân Tiêu, thế nhưng Phó Vân Tiêu dùng sức đẩy Thời Hoan ra.
Thời Hoan bị đẩy mà lảo đảo, thậm chí không cửa đóng kỹ xe, nên cô ta không cẩn thận ngã ra.
Cả người té vào trong nước mưa, làm quần áo của cô ta bị mưa làm ướt nhẹp, cô ta chật vật mà thương tâm nhìn Phó Vân Tiêu.
Lúc này, chuông điện thoại di động của Phó Vân Tiêu vang lên.
Phó Vân Tiêu hạ mắt nhìn thoáng qua tên trên điện thoại di động, rồi nhẹ nhàng mà tiếp điện thoại.
“Làm sao vậy? Trễ như thế còn chưa ngủ?”
Lúc Phó Vân Tiêu nói chuyện, giọng nói anh trở nên dịu dàng trong nháy mắt.
Thời Hoan ngã vào vũng nước chậm chạp không đứng dậy, cô ta nhìn gò má dịu dàng lúc này của Phó Vân Tiêu, trong lời nói đều chứa sự quan tâm, cô ta càng thêm khó chịu.
“Em không ngủ được, bên ngoài mưa lớn như vậy, em chuẩn bị trò chuyện với anh một lúc, bây giờ anh đang làm gì? Bà ngoại đã ngủ chưa?”
Bạch Tô nửa nằm ở trên giường, giọng nói của cô nghe hơi trầm thấp, dịu dàng.
“Anh chuẩn bị về nhà với em.”
Phó Vân Tiêu nói nghiêm túc ở trong điện thoại.
“Đừng trở về, mưa to quá, em sẽ lo lắng.”
Bạch Tô đứng dậy nhìn mưa rơi ở ngoài cửa sổ, lúc mưa rơi càng ngày càng nặng hạt, cô nói với Phó Vân Tiêu một câu.
Phó Vân Tiêu nhìn thoáng qua, hôm nay anh lái một chiếc xe thể thao, gầm xe vốn thấp, trời mưa to thì sẽ đọng nước, cho nên, anh lái xe trở về chỗ Bạch Tô là hơi nguy hiểm.
Vừa lúc đó, trong phòng lại vang lên giọng nói của quản gia nói với Phó Vân Tiêu: “Cụ nhà lại tỉnh, bây giờ bà ấy đang ở tìm hai người.”
Bạch Tô ở đầu kia điện thoại tất nhiên nghe thấy những lời này, cô hơi nở nụ cười nói với Phó Vân Tiêu: “Được rồi, anh đi đi.”
Nói xong, Bạch Tô cúp điện thoại.
Phó Vân Tiêu thu hồi tâm tư, nhìn mưa to ngoài cửa sổ, thời điểm anh mở ô, lúc này mới chú ý tới Thời Hoan vẫn còn nằm ở vũng nước, anh giơ dù qua đỉnh đầu Thời Hoan, nói một câu: “Đứng lên đi, bà tỉnh rồi.”
Thời Hoan vội vã đứng lên, suy nghĩ của cô ta đã rối loạn, cô ta bây giờ chỉ toàn là những suy nghĩ không vui, nhìn sự tương tác giữa Bạch Tô và Phó Vân Tiêu cô ta đã ghen tị đến cực điểm.
Khi cô ta theo Phó Vân Tiêu chậm rãi đi vào phòng, cô ta trực tiếp vọt vào trong phòng tắm tắm rửa mình.
Đợi lúc cô ta lại đi ra, cô ta không đến phòng bà ngoại Phó Vân Tiêu, mà đầu tiên tự động kết bạn với của Bạch Tô qua mạng xã hội.
Khi Bạch Tô nhận được tin của Thời Hoan cô cũng không từ chối.
Sau khi thêm bạn, Thời Hoan không nói gì, mà trực tiếp đi vào phòng Phó Vân Tiêu và bà ngoại.
Sau khi Thời Hoan vào cửa, đưa một cái bánh kem cho Phó Vân Tiêu trước, rồi mới nói với Phó Vân Tiêu: “Anh Vân Tiêu, anh cùng bà quá mệt mỏi, anh đi nghỉ ngơi một chút, em và bà nói chuyện phiếm, bà cũng muốn nói chuyện cùng em, đúng không bà.”
Thời Hoan biểu hiện ngoan ngoãn lạ thường.
Cô ta khiến lão phu nhân rất vui vẻ.
Bà ấy thấy Phó Vân Tiêu liếc mắt, lập tức nói với Phó Vân Tiêu: “Được rồi, được rồi, vậy cháu nhanh đi nghỉ ngơi một chút, Thời Hoan theo bà ở chỗ này là tốt rồi.”
Phó Vân Tiêu hơi nhíu mày, anh đứng dậy nói một câu với bà cụ: “Vâng, cháu đi nghỉ ngơi trước.”
Nói xong câu đó, anh xoay người muốn rời đi.
“Anh Vân Tiêu, bánh kem.”
Thời Hoan nhìn thấy Phó Vân Tiêu không cầm bánh kem cô ta đưa, vội nhắc nhở Phó Vân Tiêu một câu.
Lúc này, bà ngoại Phó Vân Tiêu nhìn dáng vẻ Thời Hoan thì không nhịn được cười một cái.
“Hoan Hoan không khác gì khi còn bé, thích quấn quít lấy anh Vân Tiêu của nó.”
Phó Vân Tiêu không đáp lại một câu gì, anh chậm rãi quay lại, cầm cái bánh trên bàn, đi thẳng ra ngoài.
Ánh mắt Thời Hoan vẫn nhìn chằm chằm người Phó Vân Tiêu, mãi cho đến khi Phó Vân Tiêu đóng cửa lại, Thời Hoan cũng không thu hồi ánh mắt.
“Được rồi, con bé này, anh Vân Tiêu của cháu đã đi rồi.”
Nhìn thấy ánh mắt Thời Hoan vẫn nhìn theo Phó Vân Tiêu, bà cụ ở bên cạnh nhắc nhở một câu.
Lúc này, Thời Hoan bỗng nhiên làm bộ thật ngại quá che che mặt, nói một câu với bà cụ: “Bà, bà như vậy là nói gì đó?”
Khóe môi bà cụ nhếch lên nụ cười.
“Cháu biểu hiện quá rõ ràng đấy.”