“Caesar, em tốt bụng mang đồ tới cho Bạch Tô mà cô ta chẳng những không nói cảm ơn, còn đuổi em đi. Lúc em đưa văn kiện cho cô ta, lỡ tay làm rớt xuống đất, cô ta còn mắng em! Quan trọng nhất là trong phòng cô ta cũng có một người đàn ông cũng mắng em!” Càng nói An Kỳ càng thấy tủi thân, nước mắt chảy ròng ròng.
Caesar vẫn cúi đầu làm việc, như không nghe thấy lời nói của An Kỳ. An Kỳ càng tức giận, chất vấn: “Sao anh không an ủi em?”
Lần này, Caesar ngẩng đầu nhìn cô ta, sau đó lại cúi đầu, bình tĩnh nói: “Anh không có mặt ở hiện trường, sao biết các em thật sự xảy ra chuyện gì? Anh không thấy nên không có quyền lên tiếng.”
An Kỳ sắp tức chết: “Cho nên anh không tin em bị Bạch Tô bắt nạt đúng không?”
An Kỳ vốn định làm nũng để nói chuyện này, lại được ôm ấp, nhưng Caesar lại thờ ơ, An Kỳ càng thêm không an toàn.
“Theo những gì anh biết về Bạch Tô thì chắc hẳn cô ấy không phải là loại người tùy tiện ức hiếp người khác. Cho nên có lẽ là hiểu nhầm gì đó.” Caesar lại nhìn An Kỳ giải thích.
“Không phải…” An Kỳ càng tức giận. Cô ta muốn nói gì đó với Caesar, ai ngờ bỗng nghe thấy tiếng động cơ gầm tú bên ngoài. An Kỳ chán ghét nhíu mày, nghe tiếng động này, cô ta biết ngày ông anh không học vấn không nghề nghiệp của mình đã trở về.
Biệt thự mà An Kỳ đang sống là do ông nội cô ta để lại ở thành phố A. Lúc trước anh trai của An Kỳ sống ở đây, cho nên sau này An Kỳ với Caesar mới dọn tới.
Một lúc sau, tiếng mở cửa vang lên. Anh trai An Kỳ ôm một người mẫu trẻ ăn mặc cực kỳ thiếu vải đi vào. An Kỳ vốn đang giận, lại thấy ông anh mà mình ghét nhất ôm gái về nhà làm bậy, đương nhiên sẽ không nể mặt.
“An Đạt, lần sau anh đừng dẫn mấy con đàn bà không rõ lai lịch kia về nhà được không?” An Kỳ xông tới, cau mày chán ghét nhìn An Đạt.
“Ái chà, quản nhiều gớm nhỉ. Lúc trước căn nhà này chỉ có mình anh thôi, anh không mời cô tới đây!” An Đạt trào phúng nhìn An Kỳ.
An Đạt là anh trai cùng cha khác mẹ với An Kỳ. Mẹ An Kỳ là vợ chính thức, chẳng qua sau này bị mẹ của An Đạt bồ nhí lên chức, hơn nữa còn hại chết mẹ An Kỳ. Cho nên An Kỳ vẫn rất hận An Đạt với mẹ anh ta.
An Đạt vẫn sống ở thành phố A, cũng có chút danh tiếng. Chẳng qua danh tiếng của anh ta không phải ở trong thương trường, mà là những hộp đêm cao cấp. Ỷ vào gia đình giàu có nên thường xuyên dẫn đám người mẫu nổi tiếng, ngôi sao hạng C về nhà làm bậy.
“Thế thì lúc anh làm việc có thể khe khẽ thôi được không?” An Kỳ hỏi tiếp.
“Ông anh cô còn khỏe lắm, chuyện này cô cũng nhúng tay à?” An Đạt đắc ý cười nhìn An Kỳ, còn không quên sờ mó cơ thể của người mẫu bên cạnh.
“Ứ ừ, ghét quá!” Người mẫu hờn dỗi nói, đánh An Đạt một phát.
“Đúng vậy, anh rất khỏe, nhưng tại sao mỗi người phụ nữ mà anh mang về đều chỉ rên rỉ được có một phút rồi dừng? Chẳng lẽ… vừa cởi quần đã xong?” An Kỳ trào phúng.
“Đừng có không biết điều!” An Đạt thẹn quá thành giận, muốn cãi cọ với An Kỳ, người mẫu vội kéo áo An Đạt, nhỏ giọng nói: “Thôi đi… làm việc chính quan trọng hơn.”
An Đạt lại tập trung lực chú ý lên người người mẫu, xoay người dẫn cô ta lên lầu. Lần này, An Đạt thậm chí không đóng cửa.
“A…”
“Ưm…”
Gần như không ngừng lại, chẳng mấy chốc những tiếng kêu như vậy lại vang lên. Caesar ở thư phòng không nghe thấy, nhưng An Kỳ lại chạy ra cãi nhau với An Đạt, đương nhiên nghe rõ mồn một, càng nghe lại càng tức.
“Caesar, ngày mai em sẽ nói với ông nội là chúng ta sẽ dọn ra ngoài! Chỗ này không thể ở được nữa!”
Bên kia, Bạch Tô và Phó Vân Tiêu cũng vừa về nhà không lâu. Quản gia và người hầu thấy Phó Vân Tiêu đã về thì rất vui vẻ. Trò chuyện mấy câu, Bạch Tô bèn dẫn Phó Vân Tiêu về phòng ngủ.
Hai năm không trở về, Phó Vân Tiêu quan sát phòng ngủ trước kia của mình và Bạch Tô, vừa quen thuộc vừa xa lạ.
“Sao vậy?” Bạch Tô khẽ hỏi.
“Không có gì.” Phó Vân Tiêu cười nhìn cô.
“Em đi xả nước cho anh tắm.” Bạch Tô xoay người muốn vào phòng tắm, Phó Vân Tiêu lại kéo Bạch Tô: “Không cần, bây giờ tôi chỉ muốn…”
“Đi tắm rửa!”
Bạch Tô không chờ Phó Vân Tiêu nói xong đã nhanh chóng vào phòng tắm, tránh thoát vòng tay của “Phó Vân Tiêu”, đi vào phòng tắm xả nước tắm. Đến khi Phó Vân Tiêu đi tắm, không biết sao Bạch Tô lại ôm chăn vào phòng cho khách. Gần đây cô quá mệt mỏi, hơn nữa… Phó Vân Tiêu vừa trở về. Hai năm không gặp, còn cần chậm rãi bồi dưỡng lại sự thân mật.
“Mệt quá, chúc ngủ ngon, moah.”
Nghe thấy tiếng nước trong phòng tắm dừng lại, Bạch Tô bèn gửi tin nhắn cho Phó Vân Tiêu, sau đó gửi thêm hình trái tim. Nhưng Bạch Tô thật sự quá mệt mỏi, cô thậm chí không chờ Phó Vân Tiêu trả lời đã ngủ thiếp đi.
Mãi cho tới sáng hôm sau, Bạch Tô rời giường xuống lầu mới phát hiện “Phó Vân Tiêu” đã ngồi trong nhà ăn ăn sáng. Bạch Tô đương nhiên cũng ngồi xuống đối diện, cầm một cái bánh quẩy giòn tan. Bỗng nhiên Erica vào nhà, thấy “Phó Vân Tiêu” đang ngồi bên cạnh Bạch Tô ăn sáng, Erica sửng sốt một chút.
Thấy Erica vào nhà, Bạch Tô có vẻ rất vui, vội kéo Erica ngồi xuống bên cạnh mình.
“Sao vậy? Không quen ba à?” “Phó Vân Tiêu” mỉm cười hỏi con trai mình.
“Quen.” Erica nhíu mày. Cậu bé không kêu ba mà chỉ trả lời.
Quản gia vội đi lấy thêm bát đũa cho Erica. Bình thường Erica rất ít khi ăn sáng với Bạch Tô, sống rất nhàn nhã, nhưng lần này cậu bé chủ động ngồi vào ghế, hơn nữa còn nhanh chóng trao đổi với “Phó Vân Tiêu”.
“Gần đây ba đi đâu?”
“Ba bị giam lỏng trên một hòn đảo nhỏ, vất vả vượt qua hai năm.” “Phó Vân Tiêu” thản nhiên nói.