Trong khoảng thời gian này, Bạch Tô mỗi lần ăn một món ăn là một lần ngạc nhiên, vì Nghiêm Đình nấu cơm quá ngon.
Anh ta đương nhiên rất vui, vừa ăn vừa giới thiệu các món ăn khác cho cô.
Trong toàn bộ bữa ăn, ngoài chuyện nấu nướng, cả hai không nói về chủ đề nhạy cảm nào cả.
Nghiêm Đình cũng trầm ổn hơn rất nhiều, chỉ giúp Bạch Tô đơm cơm và cười đùa, thậm chí còn không gắp thức ăn cho cô.
Bạch Tô không thích anh ta quá nhiệt tình, ngược lại Nghiêm Đình tiếp đãi cô theo cách này càng khiến Bạch Tô cảm thấy thoải mái hơn.
Cả bữa tối, hai người ăn rất vui vẻ, giống như đang ăn cùng một người bạn cũ, khiến Bạch Tô cảm nhận được sự ấm áp đã lâu không có được.
Thực sự là quá ngon, cô ăn hết hai bát cơm rồi mới đặt đũa xuống.
Nghiêm Đình cũng rất hài lòng với thức ăn bị càn quét hết sạch.
Sau khi ăn cơm xong, Bạch Tô cảm ơn sự hiếu khách của anh ta, đang định đứng dậy về nhà.
Thì bị Nghiêm Đình chặn lại, anh liếc nhìn cô, rồi trực tiếp kéo cô lại nói: “Cô biết quy tắc đi ăn uống với bạn bè rồi chứ?”
Anh nhìn Bạch Tô từ trên xuống dưới, như muốn nhắc nhở cô.
Hơn nữa, nét mặt của Nghiêm Đình rất nghiêm túc.
Điều này khiến Bạch Tô hơi nghi hoặc: “Trả tiền?”
Biểu cảm của anh ta giống như ra ngoài ăn cơm không trả tiền vậy.
Kết quả, Nghiêm Đình lại cười lắc đầu, Bạch Tô cau mày, càng thêm tò mò, hỏi lại anh: “Quy tắc là gì?”
“Người nấu ăn, người rửa bát.”
Nghiêm Đình vỗ tay nói đùa với Bạch Tô..
Cô bất đắc dĩ nhìn anh, thật ra yêu cầu này cũng không quá đáng, cô thậm chí không tranh luận với Nghiêm Đình, lập tức gật đầu đồng ý, rồi đi về phía phòng bếp. Nghiêm Đình thấy thế liền nhanh chóng ngăn cản cô.
“Tôi đùa thôi, trong nhà có máy rửa bát.”
Dứt lời, Nghiêm Đình vội vàng tiễn Bạch Tô ra cửa: “Nếu cô muốn ăn ngon, thì có thể thường xuyên đến, tay nghề của đầu bếp cũng cần phải được khen ngợi mới tiến bộ được, tôi ăn một mình cũng chán lắm rồi.”
Bạch Tô ngập ngừng.
Anh vội nói thêm: “Chỉ nói chuyện ăn uống, không nói chuyện gì khác, chỉ là những cuộc tụ tập nhỏ giữa bạn bè mà thôi.”
Bạch Tô nghiêm túc nhìn anh trong phút chốc, rồi mới gật đầu.
“Được rồi, cô về nhà đi.”
Nghiêm Đường chỉ tay về hướng nhà của Bạch Tô, nhà anh cách nhà cô rất gần, lúc này, ánh trăng dát bạc chiếu lên người cô. Bạch Tô gật đầu, sau đó đi về nhà, bỗng nhiên cô cảm nhận được một cảm giác thoải mái đã lâu không có.
Tuy lúc đầu không được vui vẻ cho lắm nhưng sau bữa cơm này, khoảng cách giữa cô và Nghiêm Bạch có vẻ được kéo lại gần hơn.
Sau khi Bạch Tô trở về nhà, định lên tầng nghỉ ngơi, nhưng điện thoại đột nhiên vang lên.
Đó là cuộc gọi của thư ký.
Giọng nói trong điện thoại cực kỳ lo lắng!
“Tổng giám đốc Bạch, không ổn rồi, người mẫu tham gia buổi trình diễn thời trang ngày mai xảy ra sự cố.”
Bạch Tô ngồi thẳng người, cau mày hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”
Thư ký trong điện thoại do dự một chút, rồi vội vàng nói với cô: “Là như thế này, hôm nay có một người mẫu bị tai nạn xe khi đi mua sắm. Bây giờ cô ấy còn nằm trong bệnh viện, không thể đến kịp buổi diễn ngày mai, chúng tôi đã lập tức liên hệ với những người mẫu khác có cùng dáng người, nhưng bọn họ hiện đang tham gia triển lãm thời trang lớn ở nước ngoài, không ai có thể sắp xếp lịch trình để tham gia buổi diễn ngày mai cả.”
Đầu dây bên kia ngừng lại, giọng thư ký có vẻ rất khó xử.
Bạch Tô do dự một chút, trực tiếp nhảy ra khỏi giường, nói với thư ký ở đầu dây bên kia: “Tôi lập tức tới phòng triển lãm, thông báo cho bộ phận nhân sự liên hệ với danh sách người mẫu dự bị, lương tăng gấp ba lần. Thông báo tuyển người với mức lương cao và mời người mẫu đến phỏng vấn ngay bây giờ.”
Bạch Tô nói xong liền cúp điện thoại.
Ngày mai là buổi triển lãm đầu tiên của họ với tập đoàn AC, cô và Caesar đã chuẩn bị rất lâu trước đó. Cuối cùng lại xảy ra sự cố trước đêm diễn, cô bắt buộc phải xử lý tốt chuyện này!
Cô không thể để tất cả những nỗ lực trước đây trở thành dã tràng xe cát!
Bạch Tô tiện tay lấy một chiếc áo khoác trên giá, bước vội đến phòng triển lãm.
Nửa đêm, tại nhà triển lãm Bác Liệt Ninh, khi Bạch Tô đến nơi, bên ngoài đã đậu đầy xe.
Người mẫu bị tai nạn hôm nay đảm nhiệm vị trí quan trọng trong buổi triển lãm ngày mai, nên Bạch Tô phải tìm được ứng viên phù hợp.
Mức lương cô đưa ra rất hấp dẫn, đồng thời buổi triển lãm ngày mai lại là một sân khấu lớn, cho nên cho dù hiện tại là buổi tối, vẫn có rất nhiều người mẫu đến phỏng vấn.
Bạch Tô xuống xe, lập tức đi thẳng đến phòng triển lãm, sau đó bắt đầu phỏng vấn, hết vòng này đến vòng khác … từng người mẫu một.
Điều bất đồng với người mẫu bị tai nạn đó là, cô ấy là siêu mẫu quốc tế, lại là người châu Á, khung xương của cô ấy rất đẹp, nhưng không giống như tiêu chuẩn bình thường của người mẫu, bởi vì cô ấy có khuyết điểm đó là bờ vai hơi hẹp.
Do đó, dựa theo đặc điểm này chọn người thì rất khó...
Nhưng không còn cách nào khác.
Cô chỉ có thể tìm đi tìm lại, phỏng vấn từng người một, ngoại trừ đẩy nhanh tốc độ phỏng vấn thì cũng không còn cách nào khác.
Bạch Tô rất buồn ngủ và mệt mỏi, nhưng ước chừng còn phải phỏng vấn cả một đêm.
Đáng tiếc là... sắc trời ngày càng sáng mà vẫn chưa tìm được người mẫu phù hợp.
Lúc này, thư ký ngồi bên cạnh đột nhiên nhìn Bạch Tô một cách tuyệt vọng, có chút suy sụp.
“Tổng giám đốc Bạch, làm sao đây? Vị trí của người mẫu này... thực sự rất quan trọng. Hay là chúng ta hoãn buổi triển lãm lại.”
Thư ký vội vàng nhìn thời gian trên tường, trong lòng lo lắng hô to với Bạch Tô.
Cô nhìn thư ký, hơi nhíu mày: “Không cần.”
“Vậy còn cách nào khác nữa…”
"Chiếc váy đó là chiếc váy chính, không thể không trưng ra, bao ngày nay tôi đều điên cuồng làm việc vì chiếc váy đó."
Cho dù Bạch Tô muốn tự chủ trương không cho bộ váy lên sàn, thì Caesar cũng sẽ không đồng ý.
“Haizz, đừng thúc giục giám đốc Bạch, cô để cho giám đốc suy nghĩ kỹ đi.”
Lâm Đạt ngồi bên cạnh cau mày ngăn lại cô thư ký kia lại: “ Cô đi ra ngồi chỗ khác đi.”
"Bạch Tô."
Bỏ cô thư ký sang một bên, Lâm Đạt nhìn Bạch Tô thở dài: “Hay là bây giờ tôi gọi điện cho Caesar giải thích tình huống đặc biệt này.”
Tuy nhiên, ngay khi Lâm Đạt nói xong lời này, ngoài cửa đã có người đi vào, hỏi Bạch Tô: “Sắp đến giờ bắt đầu triển lãm, bên ngoài đã có phóng viên đợi rồi.”
Bạch Tô đứng lên khỏi chỗ ngồi, liếc nhìn cảnh vật ngoài cửa.
Cô do dự một chút, nói với mọi người: “Bắt đầu kiểm tra và sắp xếp cuối cùng, chúng ta chính thức mở cửa.”
“Điều này......”
“Làm đi.”
Bạch Tô phân phó.
Sau đó, cô dẫn đầu đi kiểm tra trước.
Không ai biết cô định làm gì tiếp theo, nhưng... bây giờ Bạch Tô đã nói những lời này thì mọi người cũng chỉ có thể làm theo.
Bạch Tô chậm rãi đi vào hậu trường một mình.