…………………………………………�� �…
Sự khổ tâm chèo lái của Trương Dương quả nhiên không lãng phí, đoàn đại biểu thể dục của thành phố Nam Tích sau khi bắt đầu trận đấu đã vô cùng có khí thế, dẫn đầu về huy chương vàng và bạc, điều này có được là do sự đầu tư lớn của Nam Tích vào thể dục, đương nhiên một điểm quan trọng là, những vận động viên tham dự của các thành phố khác đều không phải là người có trình độ cao nhất.
Giới thể dục trong tỉnh đều biểu thị sự khẳng định với công tác tổ chức Olympic tỉnh lần này, nhưng rất nhiều người cho rằng kết quả của trận đấu đi ngược lại với tinh thần công bằng trong thể dục, nếu không phải khâu đăng ký xảy ra vấn đề, dựa vào thực lực hiện tại của Nam Tích nhiều nhất chỉ đi được vào top 3, còn muốn giành được vị trí thứ nhất là điều không thể.
Trương đại quan mấy ngày nay đã chẳng còn chú ý đến việc đó nữa, dù sao thì hắn cũng đã ý thức được, ngày tháng mình ở lại Nam Tích không còn nhiều nữa, sau khi suy nghĩ kĩ càng, hắn nghĩ nhất định phải đến Đông Giang, một là vì Tần Thanh đã đến đó, hắn phải giúp Tần Thanh gánh đỡ với áp lực, còn một nguyên nhân nữa, đó chính là hắn bắt đầu cảm thấy chán khi ở Nam Tích rồi, hắn là một người thích thử thách thích cái mới, giờ đây Nam Tích đã không còn đáp ứng được cho hắn nữa.
Việc này hắn đã trưng cầu ý kiến của Thường Lăng Phong đầu tiên, phản ứng của Thường Lăng Phong rất bình thường: “Việc này anh đừng hỏi tôi, dù sao thì đến khi hội thương mại kết thúc, tôi đã đi rồi, lúc đầu anh đã đồng ý như vậy đó.”
Trương Dương cười hì hì, thái độ này của hắn làm cho Thường Lăng Phong cảm thấy rất xảo quyệt, Thường Lăng Phong quen Trương Dương đã lâu, cũng tin rằng tên này sẽ không thể để mình đi một cách thuận lợi như vậy, Trương Dương đã xem gã trở thành quân sư của hắn, khi gã ở bên cạnh Trương Dương, có rất nhiều việc Trương Dương đều đẩy lên người gã, với năng lực xử lý công việc của Thường Lăng Phong, , Trương Dương không hề nghi ngờ một chút nào, Thường Lăng Phong chính là túi trí tuệ của Trương Dương, Trương Dương nói: “Tôi giờ đang hỏi anh về việc của tôi, hai chúng ta chẳng phải là anh em sao? Anh nghĩ rằng tôi có nên đi Đông Giang hay không?”
Thường Lăng Phong nói: “Tôi đã nói rồi, anh đừng có hỏi tôi.”
“Cho chút ý kiến đi mà, nếu anh là tôi, thì anh sẽ lựa chọn thế nào?”
Thường Lăng Phong nói: “Tôi không phải là anh, và tôi cũng không bao giờ trở thành anh được, anh tự hỏi bản thân mình ấy, anh có thể an phận trở thành lãnh đạo của khu đô thị mới Nam Tích hay không?”
Trương Dương nói: “Không thể được, mấy ngày không có việc gì làm tôi phát buồn bực cả người.”
Thường Lăng Phong nói: “Đông Giang lớn hơn Nam Tích nhiều, bên đó có đầy việc cho anh làm, cấp trên đã cho anh cơ hội, mà anh lại thích tự giày vò vậy, thì anh đi đi thôi.”
Trương Dương nói: “Anh có đi không?”
Thường Lăng Phong quay sang lườm hắn: “Anh quên mất những gì chúng ta hứa rồi sao?”
Trương Dương mặt dày nói: “Lúc này khác lúc đó khác, anh xem chúng ta hợp tác vui biết bao nhiêu, rời khỏi tôi, làm sao anh tìm được một cộng sự hợp như vậy chứ? Hơn nữa, anh vẫn còn trẻ lắm, chẳng lẽ anh lại định về quê ở cái tuổi này sao? Nhân lúc còn trẻ còn khỏe, cố gắng cống hiến cho nhà nước đi chứ, ít nhất thì cũng phải thể hiện lòng yêu nước của anh.”
Thường Lăng Phong nói: “Trương Dương, anh nghĩ gì, tôi đều biết đấy.”
“Anh biết sao?”
Thường Lăng Phong gật đầu: “Anh bắt nạt tôi, anh cảm thấy tôi dễ bắt nạt, những việc cụ thể anh không muốn làm, vì anh thấy phiền phức, vì vậy cái gì cũng đẩy cho tôi, có tôi ở đây, thì anh không cần phải hỏi quá nhiều về mấy chuyện vặt vãnh này nữa, có thể tận tâm làm việc.”
Trương Dương cười ha ha nói: “Đúng là tri kỷ.”
Thường Lăng Phong nói: “Tôi và anh không phải là tri kỷ, tri kỷ là phải hiểu lẫn nhau, nhưng anh biết rõ rằng tôi không thích những việc trên quan trường, mà lại cứ bắt tôi đi theo để làm, đây gọi là tri kỷ sao? Đây là tổn nhân lợi kỷ thì đúng hơn.”
Trương Dương nói: “Cũng không thể nói như vậy được, tôi hiểu anh, trong lòng anh chẳng phải luôn nhớ đến Chương Duệ Dung sao?”
Thường Lăng Phong nghe hắn nói như vậy, sắc mặt liền thay đổi, đôi lông mày nhíu lại: “Nếu anh nhắc đến chuyện này lần nữa thì tôi sẽ trở mặt với anh ngay đó.”
Trương Dương nói: “Ai mà chẳng vì hồng nhan, chúng ta có tình bạn sâu bền thế này, mà vừa nhắc đến tên cô ấy anh đã giận tôi, chẳng phải vì anh vẫn còn để ý đến chuyện đó sao? Tôi hứa với anh, chỉ cần anh làm việc cùng với tôi, thì tôi sẽ nghĩ cách chuyển Chương Duệ Dung đến Đông Giang.” Người như Trương Dương nhất định có tính toán cả rồi, hắn biết rằng nhược điểm của Thường Lăng Phong ở đâu, Thường Lăng Phong ngoài mặt thì không để ý, nhưng gã vẫn không thể quên được tình cảm của mình với Chương Duệ Dung, đến tận bây giờ Thường Lăng Phong vẫn không thể hiểu tại sao Chương Duệ Dung lại rời xa gã? Gã không biết rằng Chương Duệ Dung là đặc công của Quốc An, nên có nhiều việc không thể tự quyết đinh.
Trương Dương thì lại biết rất rõ nội tình, hắn có thể nhìn ra rằng Thường Lăng Phong chưa hề quên Chương Duệ Dung, còn Chương Duệ Dung cũng có tình cảm với gã, Thường Lăng Phong là bạn của hắn, hắn cần phải giúp đỡ, Trương Dương thậm chí nghĩ đến việc vì Thường Lăng Phong, hắn có thể chủ động đi gặp Chương Bích Quân, để cô ấy hợp thành cho Chương Duệ Dung và Thường Lăng Phong.
Thường Lăng Phong nói: “Sau đợt này, tôi sẽ nghỉ dài, bên cạnh anh không thiếu người trợ giúp, không cần cứ phải nắm lấy tôi!”
Trương Dương đã nghe ra ý tứ trong câu này của Thường Lăng Phong, gã đã không kiên quyết muốn đi nữa rồi, mà đã trở thành nghỉ ngơi, xem ra thật sự gã vẫn còn lưu luyến Chương Duệ Dung, thứ có thể giữ chân Thường Lăng Phong đúng thật là chỉ có Chương Duệ Dung. Trương đại quan vỗ vỗ vai Thường Lăng Phong: “Lăng Phong, tôi nói thật, giờ đây tôi vẫn còn chút do dự, không biết nên đi hay nên ở, tôi phải suy nghĩ cho kỹ càng.”
Thường Lăng Phong cười, từ những lời này của Trương Dương, hắn đã biết rằng lần này chắc chắn Trương Dương sẽ quyết định đi Đông Giang. Gã thấp giọng nói: “Olympic tỉnh vẫn chưa bế mạc, tiếp theo đó còn có hội kinh tế thương mại quốc tế, tôi thấy anh đừng bận nghĩ đến việc điều động công tác vội, đi đến đâu hay đến đó đã, đã đi được một bước thì phải đi cho vững vàng, anh nói xem có đúng không?”
Trương Dương gật đầu nói: “Lăng Phong à, những điều anh nói đúng là những điều tôi nghĩ, đúng là chỉ có Thường Lăng Phong hiểu tôi.”
“Thôi đi, đừng có nói như vậy, mau đi làm việc đi.”
Trong thời gian Olympic tỉnh, việc Trương đại quan bận nhất là xem đấu, bước ra từ phòng làm việc của Thường Lăng Phong, hắn dẫn theo Thường Hải Tâm đến thẳng sân vận động điền kinh, để xem trận đấu điền kinh, buổi sáng ngày hôm đó đã có 8 huy chương vàng rơi vào tay đoàn của Nam Tích.
Khi trao giải cùng chủ nhiệm thể ủy tỉnh Cừ Thánh Minh, Cừ Thánh Minh thấy nụ cười đắc ý của tên này, liền nói: “Lần này thì cậu hài lòng rồi?”
Trương Dương bắt tay những vận động viên cùng y, cười không khép được miệng, đến khi xuống sân khấu mới nói: “Chủ nhiệm Cừ, thấy thành tích thể dục thể thao Nam Tích đạt được nhiều tiến bộ thế này, ông không vui sao?”
Cừ Thánh Minh nói: “Cậu không cảm thấy mức phát triển của chúng ta quá lớn sao? Những huy chương vàng hiện tại chúng ta đã chiếm đến gần một nửa rồi.”
“Đây chính là thực lực.”
Cừ Thánh Minh cười khổ hạnh lắc đầu: “Cậu không nhận ra à, giờ đây người khác đều không muốn chơi cùng cậu nữa rồi, chỉ là đến cho có mặt thôi, tiểu tử nhà cậu không xem xem, lần Olympic này đến bây giờ, chỉ mới phá được 2 kỷ lục toàn quốc, chưa phá được kỷ lục châu Á và thế giới nào, cậu không cảm thấy ít tôi cũng cảm thấy khó xử.”
Trương đại quan chẳng quan tâm: “Có gì mà khó xử? Cái chính là ở tham gia!” Tên này chẳng để ý nhiều đến vậy, chỉ cần hắn giành được nhiều huy chương vàng huy chương bạc, người khác nói gì hắn cũng chẳng để ý. Thật ra, giờ đây mới được hơn một nửa, nhưng ưu thế của Nam Tích đã rất chắc chắc rồi.
Cừ Thánh Minh nói: “Huy chương vàng thì huy chương vàng, nhưng rốt cuộc hàm lượng vàng của nó là bao nhiêu, thì mọi người đều biết cả.”
Trương Dương cười nói: “Nếu về thành tích tổng có lẽ không bằng kỳ trước, nhưng điều này cũng chứng minh một điểm, đó chính là trình độ của thể dục toàn Bình Hải đều trượt dốc, còn Nam Tích chúng ta thì vẫn ổn định, vì vậy chúng ta mới có thể giành được thành tích tốt như vậy trong lần Olympic này.”
Cừ Thánh Minh cảm thấy thán phục độ dày của mặt tên này, nhưng có điểm gã cũng không thể phủ nhận, trong lần Olympic này, đoàn đại biểu của Nam Tích đã giành được thành tích tương đối tốt, dù là có mấy phần thật phần giả, thì số lượng huy chương vàng vẫn bày ở đó.”
Cừ Thánh Minh nói: “Đến Olympic lần sau, hi vọng các cậu vẫn giữ được thành tích thế này.”