Mục lục
Y Đạo Quan Đồ - Thạch Chương Ngư (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trương Dương uống rượu nói: Tôi có loại cảm giác rất kỳ quái.

Tào Hướng Đông nhìn chằm chằm con mắt của Trương Dương, gã không nói gì, bởi vì gã sợ nói càng nhiều, Trương Dương sẽ hỏi càng nhiều.

Trương Dương nói: Tôi tới mới một tuần, cảm giác mình vẫn là một người ngoài.

Tào Hướng Đông cười nói: Cậu nói là mình và quan trường bên này không hợp nhau? Dung nhập không được cái tập thể này?

Trương Dương gật đầu nói: Là loại cảm giác này.

Tào Hướng Đông nói: Đến một chỗ mới đều là cái dạng này, hai bên đều có một quá trình thử và lý giải, tôi tin tưởng bằng năng lực của cậu, không cần lâu sẽ hoà mình với đồng sự xung quanh.

Trương Dương từ trên người của Tào Hướng Đông cũng không có thu được nhiều tin tức, điều này làm cho Trương Dương không khỏi cảm thấy có chút thất vọng, khi hắn và Tào Hướng Đông chia tay, suy nghĩ một chút chuyện này, điểm xuất phát của mình từ ngay từ đầu là sai, Tào Hướng Đông là quan viên từ Bắc Cảng đi ra, không có khả năng quay đầu lại nói xấu Bắc Cảng. Trương Dương vừa nghĩ vừa đi tới ngã tư đường phía trước, thấy đèn đỏ, nhớ tới lời khuyên của Tào Hướng Đông, dừng lại một chút mà chờ đèn xanh, cũng là nhắc nhở hắn phải cẩn thận.

Trương đại quan nhân cảm giác mình đi tới Tân Hải trong khoảng thời gian này biểu hiện tổng thể vẫn là điệu thấp và cẩn thận, nếu như không phải đúng dịp gặp Vũ Ý, mình cũng sẽ không bị tin tức đưa tin quá độ, do đó trở thành một nhân vật anh hùng toàn quốc đều biết.

Trương Dương còn không có tìm được nơi ở, hắn chuẩn bị đón xe taxi đi đến tòa thị chính, một chiếc Santana màu đỏ dừng lại tại trước mặt của hắn, lộ ra một khuôn mặt tươi cười nhiệt tình dào dạt: Này! Bạn thân, đi chỗ nào? Tôi đưa cậu?

Trương Dương liếc mắt thì nhìn ra đây là một chiếc đen cho thuê, hắn không để ý đến người tài xế kia. Tiếp tục nhìn xung quanh.

Người tài xế kia không có lập tức đi: Này! Bạn thân, đều như nhau, tôi tính rẻ cho cậu một chút.

Trương Dương nói: Đến nhà khách chính phủ tốn bao nhiêu tiền?

Tài xế nói: Hai mươi!

Trương Dương nói: Anh thật dám muốn, khi tôi là người bên ngoài à! Khẩu âm của hắn cũng không phải là người bên ngoài mà.

Người tài xế kia cười nói: Mười đồng được chưa, tôi đưa cậu đến cửa lớn.

Đêm nay gió có chút lớn, Trương Dương cũng không muốn đứng ở ven đường, đợi nửa ngày cũng không gặp một xe taxi, hắn có chút hối hận. Hẳn là tự mình lái xe tới tốt hơn, thế nhưng lại sợ chiếc địa hổ của mình tại Bắc Cảng làm người khác chú ý quá mức, làm hắn không thể điệu thấp.

Trương Dương ngồi xuống ô tô, tài xế nhấn chân ga khởi động ô tô, cười nói: Coi dáng vẻ của cậu. Là lần đầu tiên tới Bắc Cảng?

Trương Dương cười nói: Sao anh ẽ nói như vậy?

Tài xế nói: Xe taxi của Bắc Cảng buổi tối rất ít hoạt động ở chỗ này, ai không muốn đến chổ đông người hả? Hiện tại xe taxi phần lớn đều tại bến tàu, nhà ga, khu phố trung tâm.

Sao anh không đi?”

Tôi không có giấy phép, đi chỗ đó làm sao giành với người ta? Vậy không phải chờ bị đánh sao? Tôi bình thường cũng cũng là đi dạo, kiếm chút cơm sống, coi như cậu may mắn, tôi là mới từ trong nhà đi ra, cậu cũng là người mở hàng đầu tiên. Quay đầu lại tôi phải đi phố Hải Tinh chờ sống.

Trương Dương nói: Phố Hải Tinh rất náo nhiệt sao?

Tài xế cười ha hả nói: Nói cậu đúng là vừa tới, phố Hải Tinh cậu cũng không biết. Là một phố sống về đêm của Bắc Cảng chúng tôi, mỹ nữ như mây, hoạt động náo nhiệt, đã hiểu chưa?



Trương Dương lúc này mới rõ ràng có ý gì, hắn nở nụ cười một tiếng lại nói: Tôi chưa đi qua.

Có muốn tới kiến thức một chút, tôi mang cậu đi một địa phương tốt, tiền xe không thu của cậu nhiều.

Trương Dương biết những tài xế này thường thường đều có liên hệ với một ít quán đêm, tiễn khách đi qua. Có thể sẽ có trích phần trăm, hắn ngáp một cái nói: Không đi, hôm nay uống nhiều, quá mệt mỏi, được rồi, phố Hải Tinh mà anh nói tôi không nghe nói qua, bất quá tôi nghe nói chổ có danh tiếng nhất Bắc Cảng các người chính là Lam Sắc Mị Lực.”

Tài xế nói: Cậu nói là Thiên Nhai à? Đó không phải chổ người bình thường có thể đi chơi. Hội phí một trăm ngàn, trong túi không có hơn một triệu tôi khuyên cậu tốt nhất là đừng qua bên kia.

Trương Dương nói: Đều nói các người Bắc Cảng nghèo, xem ra trình độ tiêu phí không thấp. Tài xế cười nói: Dân chúng là tiêu phí không nổi, ra vào Thiên Nhai không phải quan to cũng là quý nhân, chàng trai. Dù sao cái loại địa phương này cũng là một máy hút tiền, có thể không đi thì không đi, đầu năm nay ai kiếm tiền cũng đều không dễ dàng.

Trương Dương cảm thấy tài xế này thật ra rất nhiệt tâm, lúc xuống xe cho hắn ta hai mươi đồng, không cần thối tiền lẻ. . . .

Tài xế nói: Nếu như cậu thật muốn tìm vui vẻ, trong hộp đêm Tầm Mộng Viên bên cạnh nhà khách chính phủ cũng có, cậu đi dạo nói không chừng có thể gặp phải mặt hàng tốt, bỏ mấy trăm đồng bao buổi tối trong nhà khách chính phủ, có an toàn lại thỏa đáng.

Trương đại quan nhân thật là có chút bất đắc dĩ, tài xế này thật đem hắn trở thành một khách làng chơi mua xuân.

Từ nhỏ thấy lớn, tài xế xe đen thuận miệng nói ra mấy câu, càng nghiệm chứng xã hội trị an của Bắc Cảng vô cùng hỗn loạn, cái này cũng chứng minh Hạng Thành làm bí thư thị ủy đối với thành phố này là quản lý bất lực.

Trương Dương đi tới quầy phục vụ đặt phòng, khách sạn đẳng cấp của Bắc Cảng có rất nhiều, đa số phân bố tại gần Tân Hải, nhà khách chính phủ ở vào khu phố trung tâm, gần thị ủy thành phố Bắc Cảng, thị ủy bên này và tòa thị chính cách có một km.

Trương Dương muốn một phòng bình thường, cái này cũng là một chuyển biến khi hắn đi tới Tân Hải, không giống như lúc trước, trên sinh hoạt luôn luôn chú ý tiêu chuẩn cao, lần này là công bằng, tiền của nhà nước có thể có thể tiết kiệm thì tiết kiệm, cái này không phải tác tú, Trương đại quan nhân xài tiền nhà nước trong lòng không nỡ.

Tắm xong, gọi điện thoại cho mấy người yêu, lúc gọi cho Tần Thanh lúc, Trương Dương rõ ràng có thể cảm thấy được tâm tình của cô ấy có chút không vui, cho rằng cô ấy trên công tác gặp phiền phức gì, thân thiết nói: Chị Thanh, có phải là công tác bận quá? Một người ứng phó không được?

Tần Thanh nói: Không phải, có nhiều người như vậy giúp chị, tất cả đều khai triển rất thuận lợi, hơn nữa, em đem nhiệm vụ chiêu thương của năm nay hoàn thành, với chị mà nói chủ yếu cũng là vấn đề chứng thực.

Trương Dương nói: Em cuối cùng cảm thấy chị có chút không đúng, làm sao vậy?

Tần Thanh nói: Không có gì! Âm thanh của cô ấy lộ ra một tia do dự, có loại mùi vị muốn nói lại thôi.

Trương Dương nói: Chị Thanh, có cái gì ngàn vạn lần đừng gạt em, nếu như chịkhông nói, quay đầu lại em đi hỏi Hải Tâm.

Tần Thanh nói: Em ngàn vạn lần đừng hỏi cô ấy, sau khi cô ấy trở về Đông Giang đã bị Thường bí thư gọi trở về.

Về nhà? Lúc tới Tân Hải em chưa từng nghe cô ấy nói.

Hẳn là trong nhà có chuyện.

Trương đại quan nhân nói: Chị Thanh, chị rốt cuộc có chuyện gì, nếu như chị không nói, em ngày mai quay về Đông Giang đi tìm chị.

Tần Thanh nói: Thật không có đại sự gì, cũng là gặp chút chuyện rất kinh tởm.

Làm sao vậy?

Tần Thanh nói: Không biết là người nào dụng tâm kín đáo người của vãng ủy ban kỷ luật bên kia đệ liễu một phong cử báo tin, nói tôi sinh hoạt tác phong phương diện tồn tại vấn đề.



Trương Dương vừa nghe chuyện này, lập tức thì nghĩ tới mình, hắn thấp giọng nói: Là chúng ta hai chuyện của?

Không phải! ,,

Trương đại quan nhân nói: Rốt cuộc chuyện gì xảy ra?

Tần Thanh có vẻ vô cùng thẹn thùng: Chị nói với em, em không được tức giận.

Trương Dương liên tục gật đầu: Chị yên tâm, lòng dạ của em hiện tại rất rộng.

Tần Thanh sau khi nghe hắn hứa hẹn, mới nói: Có người cử báo giới tính của chị có vấn đề, nói giữa chị và Hải Tâm sản sinh quan hệ siêu hữu nghị.

Trương đại quan nhân nghe được thì mắt trừng lớn miệng há to, cái này con mẹ nó là ai hả? Thiếu đạo đức! Thiếu đạo đức tới cực điểm, hai cô gái cùng một chỗ cũng có thể bị nói, Trương Dương nói: Chị Thanh, chuyện này từ đâu nói ra!

Tần Thanh nói: Chị cũng thấy khó hiểu, nhưng chỉ có tin cử báo đưa đến ủy ban kỷ luật tỉnh, Lưu phó bí thư còn tìm chị nói chuyện.

Trương Dương vừa tức giận vừa buồn cười, lúc đầu hắn đem Thường Hải Tâm ở lại bên cạnh Tần Thanh, cũng là muốn các nàng có thể chiếu ứng lẫn nhau, nhưng không ngờ rằng chuyện tình lại có thể biến thành cái dạng này: Lưu bí thư nói cái gì?

Tần Thanh nói: Cử báo nói chị sở dĩ lớn tuổi như vậy còn không kết hôn, Hải Tâm sở dĩ không có người yêu tất cả đều là bởi vì giới tính của cả hai có vấn đề, nói cả hai không có hứng thú đối với khác phái, hơn nữa lúc trước bọn chị làm cùng một chỗ, cùng nhau đi dạo phố và mấy cái khác đều bị người chụp ảnh, em nói những người này sao ghê tởm như thế?

Trương đại quan nhân thở dài nói: Cái này con mẹ nó ai hả? Thật mẹ nó dám nghĩ, nếu như cho em bắt được, em không đánh vỡ mồm là không thể.

Tần Thanh nói: Quên đi, dù sao chị cũng giải thích rõ ràng với Lưu bí thư, giữa chị và Hải Tâm là trong sạch, cũng là quan hệ bạn bè.

Sợ rằng không chỉ có là quan hệ bạn bè, hai người là chị em, chị em cùng ngủ một giường.

Cút! Tần Thanh xấu hổ mắng, loại thời điểm này, Trương Dương còn có tâm tình vui đùa.

Trương Dương nói: Không có việc gì cả, dù sao trong quan trường chị không lăn qua lăn lại người khác, người khác cũng nghĩ biện pháp lăn qua lăn lại chị, nếu như em tại Đông Giang, cái này sẽ rơi vào trên người hai ta, em hiện tại cách khá xa, bọn họ liền nghĩ đến trên người Hải Tâm.

Tần Thanh nói: Tại trong thể chế, muốn cùng bạn bè đi lại gần một ít đều không được. Nhớ tới Thường Hải Tâm, trên mặt của Tần Thanh có chút nóng rần lên, hai người bọn họ đương nhiên không phải bạn bè bình thường đơn giản như vậy, bị Trương Dương cho lên một cái giường, hai bên đều không có gặp qua. Tần Thanh nói: Trương Dương, có chút thời gian, chị thật sự muốn phủi tay mặc kệ.


Trương Dương nói: Chị Thanh, chị cho tới bây giờ cũng không là một người đơn giản nhận thua, loại việc nhỏ này căn bản không thể chinh phụcv`, hơn nữa, chuyện không chứng cứ, bọn họ muốn nói thế nào thì cứ nói thế đấy, giới tính của chị có bình thường hay không, chỉ có em mới có quyền lên tiếng.


Tần Thanh nói: Em đừng nói nữa, mắc cở chết được


Trương Dương nói: Gần đây, tôi sợ rằng không ra có thời gian quay về Đông Giang, có thời gian chị đến đây đi.


Tần Thanh ừ một tiếng, sau đó lại nói: Ý của Lưu bí thư là, muốn cho Hải Tâm đổi một chổ khác.


Trương Dương nói: Cái gì? Chuyện không chứng cứ, dựa vào cái gì muốn đổi chổ?


Tần Thanh nói: Có thể là ý của Thường bí thư.


Liên tưởng đến cha của Thường Hải Tâm là bí thư thị ủy Lam Sơn Thường Tụng với tính tình cương liệt, là một người trong ánh mắt không chịu được hạt cát, Thường Tụng rất trọng danh dự, nói không chừng ông ta sẽ bởi vì sự kiện này bức bách con gái trở về Lam Sơn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK