Vinh Bằng Phi nói: Ý kiến trong tỉnh cũng rất không nhất trí, quan điểm của tỉnh trưởng Tống và bí thư Kiều trong chuyện này không hợp nhau. Y tuy rằng không nói tiếp, nhưng tất cả mọi người đều hiểu, thái độ của Kiều Chấn Lương đối với lần cải cách xí nghiệp này có xu hướng thủ cựu, mà Tống Hoài Minh thì lại tích cực đề xướng cải cách, quan điểm của hai người hoàn toàn không hợp nhau.
Điền Khánh Long nói: Không phải Nam Tích thân là nơi nơi thí điểm cải cách đã bắt đầu công tác trong phương diện này rồi ư?
Trương Dương gật đầu nói: Cải cách của Nam Tích coi như cũng thành công, trong các xí nghiệp không hề trình hiện ra quá nhiều tình tự phản đối.
Đỗ Thiên Dã nói: Kinh nghiệm cải cách của Nam Tích đáng để tham khảo, có điều tình huống cụ thể của mỗi nơi đều khác nhau, còn cần căn cứ vào tình huống thực tế của mình để trình bày và phát huy cụ thể.
Mấy người tuy rằng quan hệ không tồi, nhưng nói tới chính trị đều có bảo lưu, không hề tiến hành tham thảo quá sâu.
Sau bữa trưa, Vinh Bằng Phi và Điền Khánh Long cùng nhau trở về đơn vị, Trương Dương thì không có việc gì, rủ Đỗ Thiên Dã tới quán trà Minh Tâm uống trà, hắn gọi điện thoại cho Thường Hải Tâm, muốn hẹn cô ta cùng đi, nhưng Thường Hải Tâm và Tô Viện Viện hai người đi dạo phố đang cao hứng, hiện tại bất kể là như thế nào cũng sẽ không đi uống trà.
Trương Dương gác máy, cười nói với Đỗ Thiên Dã: Nữ hài tử một khi đang mua sắm hăng, ngay cả cha mẹ ruột cũng quên.
Đỗ Thiên Dã cười nói: Nói tới hiểu biết về con gái thì tôi không bằng được cậu.
Hai người tới trước trà lâu Minh Tâm, phong cách kinh doanh của nơi này vẫn là giả cổ, trước cửa có hai nử tử mặc Thanh trang, trong mỗi cái giơ tay nấc chân đều đặc biệt mô phỏng vị đạo trong điện ảnh, bọn họ tìm một vị trí trước cửa sổ ở tầng ba, Trương Dương đột nhiên nhớ tới mình lần trước còn dẫn Kim Mẫn Nhi tới đây, cô ta còn đặc biệt đánh cổ cầm cho mình nghe.
Đỗ Thiên Dã nhìn thấy Trương Dương có chút thất thần, bèn nói khẽ: Cậu đang nghĩ gì vậy?
Trương Dương cười nói: Không có gì, đúng rồi, anh năm nay bao nhiêu tuổi rồi?
Đỗ Thiên Dã cười nói: Sao bỗng nhiên quan tâm tới tuổi của tôi!
Trương Dương nói: Hơn bốn mươi chưa?
Đỗ Thiên Dã nói: Có liên quan gì tới cậu à?
Đi cầm cầm chén trà lên uống nói: Thật ra anh đã tới lúc nên cân nhắc vấn đề cá nhân rồi, không thể cứ mãi sống một mình cả đời được?
Đỗ Thiên Dã nói: Có thời gian quan tâm đến tôi thì tốt nhất nên nghĩ chuyện của cậu trước đi, cậu và Sở Yên Nhiên lúc nào kết hôn?
Trương Dương nói: Tôi nói này lão đại, chúng ta có thể đừng đánh trống lãnh hay không, nhìn thẳng vào vấn đề đi? Hắn rướn lại gần hơn một chút: Cái đó, anh và Tô Viện Viện hình như là có chút bất thường!
Đỗ Thiên Dã bật cười ha ha, gã cầm chén trà lên uống, căn bản không để ý tới Trương Dương.
Trương Dương nói: Anh đừng giả vờ với tôi, tôi nhìn ra được, anh và Tô Viện Viện vẫn có chút tình ý. Thằng ôn này là đang lừa lão Đỗ.
Đỗ Thiên Dã nói: Tuổi của tôi đủ để làm chú cô ta!
Trương Dương nói: Tuổi của anh cũng đủ làm chú của tôi, vậy sao vẫn xưng huynh gọi đệ với tôi?
Đỗ Thiên Dã nói: Dạng mặt dày giống như cậu, có thắp đèn lồng cũng khó tìm!
Đá xoáy người ta! Làm lãnh đạo cũng không thể đá người ta vậy đâu, anh Đỗ, nói thật lòng, tôi thấy anh lớn tuổi như vậy rồi mà vẫn cô đơn một mình, tôi thật sự rất thông cảm với anh.
Tôi không cần cậu thông cảm, cũng không cần cậu thương tôi, tôi rất hài lòng với cuộc sống hiện tại, cảm thấy bản thân rất hạnh phúc.
Trương Dương nói: Anh phải chăng vẫn còn yêu Văn Linh?
Đỗ Thiên Dã lắc đầu nói: Chuyện đã qua lâu rồi, hiện tại cô ta là cô ta, tôi là tôi.
Trương đại quan nhân trước giờ không phải là hạng người dễ bỏ cuộc, hắn tiếp tục truy hỏi: Anh nói thật với tôi đi, anh rốt cuộc có hảo cảm với Tô Viện Viện hay không?
Đỗ Thiên Dã cười khổ nói: Tôi nếu biết cậu hôm nay gọi tôi ra là để hỏi cái này thì tôi tuyệt sẽ không theo cậu đi uống trà.
Trương Dương nói: Anh thỏa mãn lòng hiếu kỳ của tôi một lần đi.
Đỗ Thiên Dã nghĩ một chút rồi chậm rãi gật đầu: Tô Viện Viện không tồi, có điều tôi đối với cô ta chỉ là thích bình thường, còn lâu mới tới mức yêu.
Trương Dương nói: Tình cảm đều là chậm rãi phát triển, Tôi nói này anh Đỗ, con người ta không thể đi mãi trên một con đường tăm tối, anh nếu còn cứ mãi bị khốn trên con đường này không thoát được thì cả đời này coi như xong rồi đấy.
Đỗ Thiên Dã nói: Không cần cậu phải dạy. Được rồi! Tôi buổi chiều còn có chuyện quan trọng, hiện tại phải đi rồi.
Lúc này vừa hay Tô Viện Viện và Thường Hải Tâm cùng nhau đi vào, Trương Dương nhân cơ hội nói: Anh đưa Tô Viện Viện về đi, tôi và Hải Tâm về đơn vị làm việc.
Đỗ Thiên Dã đương nhiên minh bạch thằng ôn này là đang cố ý sáng tạo cơ hội cho mình, gã cũng chỉ có thể đáp ứng.
Thường Hải Tâm tuy rằng là một người bàng quan, nhưng cũng cô ta nhìn ra Trương Dương có ý muốn tác hợp Đỗ Thiên Dã và Tô Viện Viện, Thường Hải Tâm nói: Anh có phải muốn làm mai mối cho Đỗ Thiên Dã và Tô Viện Viện hay không?
Trương Dương gật đầu.
Thường Hải Tâm nói: Tô Viện Viện là một cô gái không tồi, cũng nhìn ra được là cô ta thích Đỗ Thiên Dã.
Trương Dương nói: Chỉ tiếc Đỗ Thiên Dã trên tình cảm phải chịu quá nhiều đau khổ, hiện tại gã đối với bất kỳ tình cảm nào cũng đều mang thái độ lảng tránh, thật sự là một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng.
Chuyện của Đỗ Thiên Dã và Văn Linh mọi người đều biết, Thường Hải Tâm cũng có nghe nói,cô ta nhẹ giọng cảm thán nói: Trên đời người có thể làm được chí tình chí nghĩa như Đỗ Thiên Dã vốn không nhiều lắm, chỉ tiếc người tốt không được báo đáp.
Trương đại quan nhân lại không thích nghe những lời nói: Anh cũng chí tình chí nghĩa mà! Phương diện này anh không hề kém gã!
Thường Hải Tâm nói: Chí tính thì em tin, còn chí tình thì em thật sự là nhìn không ra.
Trương Dương cợt nhả nói: Tính và tình thiếu một thứ cũng không được, chủ nhiệm Thường, chúng ta buổi chiều hay là... đào ngủ, rồi... Ánh mắt của Trương đại quan nhân lướt trên thân thể của Thường Hải Tâm.
Tô Viện Viện từ rất thích Đỗ Thiên Dã, có thể nói Đỗ Thiên Dã phù hợp với ảo tưởng của một nửa kia của cô ta, nhưng cô ta lại cảm thấy điều kiện và xuất thân của mình không xứng với Đỗ Thiên Dã, đây cũng là nguyên nhân chủ yếu mà cô ta lựa chọn nhận lời mời tới Đông Giang công tác, cô ta muốn rời xa Đỗ Thiên Dã một chút, như vậy mới có thể từ từ quên gã đi.
Nhưng mọi chuyện không phải luôn như người ta mong muốn, sau khi cô ta rời khỏi Đông Giang, chẳng những không thể quên được Đỗ Thiên Dã, ngược lại càng thêm nhớ gã, trên đường trở về hai người đều không nói gì. Cho tới tận trước cửa khách sạn Tuệ Nguyên, Tô Viện Viện xuống xe, mới nói: Cám ơn bí thư Đỗ!
Đỗ Thiên Dã cười nói: Mọi người đều là bằng hữu, không cần phải khách khí như vậy! Gã rất lịch sự đứng đó chờ Tô Viện Viện đi xong mới chuẩn bị lên xe rời đi, nhưng Đỗ Thiên Dã tựa hồ cảm thấy được phía sau có chút khác thường, gã xoay người lại, nhìn thấy cách đó không xa có một cô gái mặc áo gió màu đen đang đứng đó lẳng lặng nhìn mình, không phải là Văn Linh thì lại ai?
Đỗ Thiên Dã khó có thể hình dung được sự rung động của nội tâm lúc này, gã thật sự không thể tưởng tượng được vì sao Văn Linh lại xuất hiện ở đây, từ chiếc xe taxi đỗ bên cạnh cô ta có thể đoán ra được, cô ta chắc đã theo mình tới nơi này.
Tô Viện Viện cũng nhìn thấy Văn Linh, khi cô ta tiếp xúc với ánh mắt của Văn Linh, cảm nhận được một cỗ hàn ý đâm vào tận trong sương tủy, một cảm giác sợ hãi bao phủ nội tâm của cô ta, Tô Viện Viện quay sang Đỗ Thiên Dã, cô ta cười cười, vội vàng rời đi.
Đỗ Thiên Dã đứng đó, ngây ra chừng một phút đồng hồ, gã lấy tiền ra bảo xe taxi đang đợi mình đi trước.
Văn Linh lẳng lặng nhìn gã, vẻ mặt của cô ta bình tĩnh vô cùng, nhưng trong lòng lại bốn bề sóng dậy, không ai biết được cảm thụ của cô ta lúc này, cũng chỉ có cô ta tự mình biết, khi thật sự đối mặt với Đỗ Thiên Dã, sự yêu thương khắc cốt ghi tâm ở trong lòng không có thứ gì là có thể thay thế được, Văn Linh chậm rãi bước về phía Đỗ Thiên Dã.
Đỗ Thiên Dã tuy rằng đã trải qua vô số phong ba, nhưng ở trước mặt Văn Linh, gã lập tức mất đi sự trấn định đó, gã vốn cho rằng mình khi lại một lần nữa đối mặt với Văn Linh có thể làm được tới mức bình hòa, nhưng khi ánh mắt của khi bọn họ gặp nhau, Đỗ Thiên Dã mới phát hiện mình căn bản không làm được, từng đoạn ân oán tình cừu hơn mười năm giống như những thước phim hiện lại trong đầu.
Đối mặt với nữ nhân đã khiến gã yêu hơn mười năm, chờ đợi hơn mười năm này, lại cũng là nữ nhân đã làm cha nuôi của gã phải tức mà chết, Đỗ Thiên Dã trong lòng yêu hận đan xen, gã không biết mình nên đối mặt với Văn Linh như thế nào.
Văn Linh đi tới chỗ cách Đỗ Thiên Dã khoảng một thước, bèn nói khẽ: Có khỏe không?
Đỗ Thiên Dã gật đầu, gã mấp máy môi, vẻ mặt lộ ra vẻ kiên nghị hơn: Tôi rất khỏe!
Văn Linh thở dài: Có thể nói chuyện không?