Trương đại quan nhân gật đầu: Tôi giúp cô lần này, có điều nếu các cô xảy ra chuyện gì thì tôi không chịu trách nhiệm đâu đó.
Hắc Quả Phụ nói: Chỉ cần anh không cố ý làm khó dễ Đỉnh Thiên thì sao lại xảy ra sự cố được?
Thiệu Minh Phi không biết Trương Dương nói những lời này là có thâm ý, biến cố tình cảm giữa An Đạt Văn và Lương Bách Ny đã ảnh hưởng đến quyết sách tương lai của Đỉnh Thiên.
An Đạt Văn đi vào tùy viên, nhìn thấy Lương Kì Hữu đang ở trong sân chờ mình, An Đạt Văn nói: Cha, Bách Ny đã về chưa?
Lương Kì Hữu lộ ra vẻ bất an: A Văn, rốt cuộc là làm sao vậy? Sau khi Bách Ny trở về thì nhốt mình trong phòng, ngay cả tôi cũng không quan tâm, hai đứa rốt cuộc đã xảy ra vấn đề gì vậy?
Từ những lời này của Lương Kì Hữu An Đạt Văn đã phán đoán Lương Bách Ny vẫn chưa nói ra chuyện của mình và Nhã Mĩ, hắn an tâm một chút, có lẽ Lương Bách Ny vẫn muốn vãn hồi cuộc hôn nhân này, hắn từ đáy lòng dấy lên một cỗ hy vọng.
An Đạt Văn nói: Cha, không có gì cả, có thể là con gần đây bận làm ăn nên hơn lạnh nhạt với cô ấy, đều do con không tốt.
Lương Kì Hữu nói: Nữ nhân là phải nịnh, Bách Ny từ nhỏ được nuông chiều thành quen rồi, không chịu nổi ghẻ lạnh và ủy khuất đâu, a Văn à, con nên nhường nó.
An Đạt Văn cười cười: Cha, cha yên tâm đi, con giờ đi luôn đấy.
Tới trước phòng Lương Bách Ny ở, An Đạt Văn gõ cửa phòng, hắn vốn cho rằng sẽ bị đóng cửa, nhưng sau khi Lương Bách Ny nghe thấy hắn gọi cửa thì liền mở cửa phòng.
An Đạt Văn đi vào trong phòng, đóng cửa phòng lại, hắn giả vờ lo lắng: Bách Ny, anh tìm em suốt cả tối, em rốt cuộc đã đi đâu!
Lương Bách Ny lạnh lùng nói: Anh lo lắng thật ư?
An Đạt Văn nói: Em là vợ anh, anh sao không lo lắng cho được?
Lương Bách Ny nói: Tôi cũng quên mất tôi còn là vợ anh.
An Đạt Văn nói: em tối hôm qua đã đi đâu?
Lương Bách Ny nói: Anh quan tâm làm gì? Anh ở bên ngoài có thể có nữ nhân thì tôi đương nhiên cũng có thể có nam nhân, tôi tới tìm nam nhân thực sự yêu tôi. Nữ nhân sau khi chịu thương tổn, thông thường sẽ muốn trút sự thương tổn mà nam nhân đã gây cho mình nên chính người hắn, cái này gọi là lấy đạo của người trả cho người.
An Đạt Văn nhíu mày, hắn minh bạch ý đồ của Lương Bách Ny, nói như vậy tuy rằng khiến hắn cảm thấy có chút không thoải mái, nhưng không kích động được hắn, Lương Bách Ny cho người điều tra hắn, hắn cũng có thể tìm người điều tra Lương Bách Ny, đối với nhất cử nhất động của cô ta, An Đạt Văn rõ như lòng bàn tay. An Đạt Văn thở dài: Bách Ny, anh biết chuyện tối hôm qua đã kích thích đến em, nhưng anh cũng có nỗi khổ của anh.
Khổ ư? Lương Bách Ny trợn tròn, giống như lần đầu quen nam nhân này.
An Đạt Văn nói: Em biết đó, từ sau khi ông nội của anh qua đời. An gia gặp phải nguy cơ trước giờ chưa từng có, để giúp An gia bước ra khỏi thung lũng, anh không thể không làm rất nhiều mà mình không tình nguyện.
Bao gồm cả anh anh em em với nữ nhân khác? An Đạt Văn, anh khiến tôi ghê tởm anh!
An Đạt Văn nói: Anh và cô ta chỉ là bạn bè làm ăn, giữa hai người chỉ là gặp dịp thì chơi, em tin anh đi, trong lòng anh chỉ có một mình em. An Đạt Văn muốn tóm lấy tay Lương Bách Ny, nhưng lại bị cô ta gạt ra.
Lương Bách Ny nói: An Đạt Văn, anh đừng coi tôi là đứa nhỏ ba tuổi, tôi tuy rằng rất ít quản chuyện của anh, nhưng tôi cũng không phải là một nữ nhân tùy tiện đẻ anh lừa bịp, tôi không tin lời nói của bất kỳ ai cả, nhưng tôi tin vào hai mắt của mình. Chuyện tối hôm qua tôi đã nhìn thấy rõ ràng, nếu như không phải là có người cứu tôi, chỉ sợ tôi hiện tại sống hay chết cũng không biết.
An Đạt Văn nói: Bách Ny, anh sao có thể làm thương tổn em, anh cũng sẽ không để bất kỳ ai làm tổn thương đến em cả.
Lương Bách Ny nói: Thu hồi nhưng lời hư tình giả ý của anh đi, anh là loại người nào thì anh so với tôi thì rõ ràng hơn nhiều, chuyện tối hôm qua tôi không nói cho cha tôi biết, nhưng cũng không có nghĩa là tôi và anh dư tình chưa hết, tính tình của tôi chính là như vậy, yêu một người thì có thể hy sinh cả tính mạng cho người ấy, nhưng nếu đã không thích thì anh ở trong mắt tôi còn không bằng cả người qua đường, tôi không có hứng thú đối với sinh ý của anh, đối với cái anh gọi là chịu nhục vì gia tộc thì càng không có hứng thú, chúng ta nếu đã là vợ chồng, như vậy hay là hảo hợp hảo tán. Không Làm được vợ chồng không làm được bằng hữu nhưng cũng không đến mức làm cừu nhân. Đơn ly hôn tôi ký rồi, anh đọc qua đi, nếu thấy không có vấn đề gì thì ký tên.
An Đạt Văn sửng sờ ở đó, hắn hiển nhiên không ngờ Lương Bách Ny sẽ biểu hiện ra vẻ kiên quyết như vậy, hắn lắc đầu: Anh sẽ không ký tên.
Lương Bách Ny nói: Nếu như anh không ký tên thì tôi sẽ đem chuyện xảy ra nói cho cha tôi biết.
An Đạt Văn nặn ra bộ dạng áy náy vạn phần: Bách Ny, cho anh một cơ hội đi, cho anh thêm một cơ hội đi! Anh thề, về sau nhất định sẽ đối đãi tốt với em.
Lương Bách Ny nói: An Đạt Văn, anh căn bản không quan tâm tới tôi.
Không! Anh rất quan tâm!
Cái anh quan tâm là gia đình của tôi, quan tâm tới cha tôi có thể giúp anh, quan tâm tới tiền tài, danh dự và địa vị, là dã tâm vĩnh viễn không thể thỏa mãn, nhưng trong lòng anh căn bản không có bộ phận thuộc về tôi! Khi Lương Bách Ny nói những lời này thì mắt đỏ rực, nhưng cô ta không rơi lệ, nam nhân trước mắt không đáng để cô ta thương tâm.
Giọng nói của An Đạt Văn trầm thấp nhưng kiên quyết: Kệ em làm thế nào cũng được, nhưng anh sẽ không ký.
Khi An Đạt Văn ra khỏi phòng thì nhìn thấy Lương Kì Hữu vẫn đang đứng đó, vào những lúc như thế này An Đạt Văn cũng không muốn nói chuyện với Lương Kì Hữu, nhưng trên lễ tiết hắn lại không thể coi như không thấy, chỉ có thể kiên trì đi tới, cung kính nói: Cha!
Lương Kì Hữu ừ một tiếng, không nhìn An Đạt Văn, ánh mắt nhìn cây bạch quả trong vườn, gió thổi qua, lá cây bạch quả giống như con bướm bay lượn trong gió. Lương Kì Hữu vươn tay ra bắt một lá cây rơi xuốn, nhìn lòng bàn tay mình rồi nói khẽ: Mùa thu tới rồi! Mùa đông cũng gần. Sau khi nói xong, hắn mới nhìn An Đạt Văn một cái: Tôi không thích mùa thu nơi này.
An Đạt Văn nói khẽ: Mùa thu của Kinh thành so với Hongkong thì lạnh hơn rất nhiều.
Vừa khô vừa lạnh, trời mù mịt giống như không thể rửa sạch, không nhìn thấy được ánh mặt trời.
An Đạt Văn gật đầu phụ họa.
Lương Kì Hữu nói: Bách Ny có phải rất tùy hứng hay không.
An Đạt Văn cười nói: Không đến nỗi.
Lương Kì Hữu nói: Hiểu con không ai bằng cha. Tính nó thế nào, người làm cha như tôi hiểu rõ nhất.
An Đạt Văn nói: Bách Ny đối với con rất tốt. Khi Nói những lời này, tim hắn không khỏi đập mạnh, Lương Kì Hữu tựa hồ đã ý thức được gì đó, những lời vừa rồi rất có ý vị sâu xa.