Tang Bối Bối nghe thấy những lời này của Lệ Phù, sửng sờ ở đó, đột nhiên cô ta gục vào tay lái khóc nức nở. Lệ Phù nhẹ nhàng vuốt vai của cô ta, an ủi: Mạng Trương Dương cứng như vậy, hắn sao có thể xảy ra chuyện? Nói cô ta đang an ủi Tang Bối Bối thì chẳng thà bảo cô ta đang an ủi mình, nói xong, cô ta cũng không nhịn được mà bật khóc.
Tang Bối Bối ngẩng đầu, hai mắt đẫm lệ nói: Tôi mặc kệ ảnh hưởng quốc tế, ai có liên quan tới vụ nổ bom này, tôi sẽ giết chết hắn, có một giết một, có một ngàn giết một ngàn.
Trong lòng Lệ Phù thật ra cũng có ý nghĩ như cô ta, nói khẽ: Có lẽ Nguyên Hòa Hạnh Tử có thể nói cho chúng ta biết một số manh mối.
Nguyên Hòa Hạnh Tử cùng hộ sĩ tới phía trước cửa sổ quan sát, lúc này em gái của Trương Dương Triệu Tĩnh, em rể Đinh Triệu Dũng cũng nghe tin chạy đến, trong thân nhân của Trương Dương chỉ có hai người bọn họ ở Đông Giang, cho nên sau khi nhận được thông tri thì ngay lập tức chạy tới nơi này. Triệu Tĩnh khi nghe thấy bác sĩ báo cho biết bệnh tình thì té xỉu, lúc này vừa mới tỉnh lại, đang khóc không thành tiếng.
Đinh Triệu Dũng cũng hai mắt đẫm lệ, hắn vừa giúp đỡ Triệu Tĩnh ngồi xuống vừa vội vàng thông tri cho người nhà của Trương Dương. Lời nói của Bác sĩ đã khá minh bạch, tuy rằng Đinh Triệu Dũng cũng không tin Trương Dương xảy ra chuyện, nhưng sự thật lại ở ngay trước mắt.
Nguyên Hòa Hạnh Tử từ ngoài cửa sổ nhìn Trương Dương trong phòng, Trương Dương lẳng lặng nằm trên giường, không nhúc nhích, giống như đứa nhỏ đang ngủ say, cô ta trong lòng đau xót, nhưng lại không khóc, xoay người nhanh chóng rời khỏi, đi được vài bước thì nhận thấy được phía sau có tiếng bước chân.
Nguyên Hòa Hạnh Tử dừng chân, bên tai nghe thấy giọng nói của Lệ Phù: Tôi muốn nói chuyện với cô.
Nguyên Hòa Hạnh Tử gật đầu, hai người trở lại trong phòng, Lệ Phù đóng cửa phòng lại, giờ phút này biểu hiện của cô ta rất bình tĩnh, có điều khiến cô ta ngạc nhiên là, Nguyên Hòa Hạnh Tử còn bình tĩnh hơn mình.
Lệ Phù nói: Nếu như không phải vì cứu cô, hắn sẽ không biến thành thế này.
Tôi biết.
Lệ Phù nói: Tôi phải báo thù cho hắn, mặc kệ người nào làm chuyện này, tôi cũng sẽ khiến hắn phải trả giá đắt.
Nguyên Hòa Hạnh Tử nói: Hắn nếu chết thì tôi sẽ chết với hắn .
Lệ Phù nói: Cái này cũng không thể bồi thường được gì? Cô chết cùng hắn có lẽ có thể được an ủi trên tâm lý, nhưng cô không đại biểu được cho người khác, không bồi thường được nỗi đau khổ vì mất hắn của người khác. Cô ta tạm dừng một chút rồi nói: Hắn vẫn luôn coi cô là Cố Giai Đồng, hắn không phải cứu cô, mà là Giai Đồng.
Lệ quang trong mắt Nguyên Hòa Hạnh Tử thoáng hiện, nhưng cô ta rất nhanh đã khống chế được tình tự của mình, mỉm cười nói: Bọn họ sẽ không từ bỏ ám sát tôi, bởi vì tôi là Nguyên Hòa Hạnh Tử, chỉ cần tôi còn sống trên thế giới này thì tài sản của tập đoàn Nguyên Hòa sẽ không mất.
Lệ Phù nói: Người nào.
Nguyên Hòa Hạnh Tử nói: Mĩ Huệ Tử, người này rất không đơn giản, cô ta hiện tại đã rời khỏi Đông Giang, không biết các cô đuổi theo có kip không?
Lệ Phù nói: Chúng tôi đã phong tỏa tất cả tin tức, lập tức sẽ có người dẫn cô lặng lẽ rời khỏi nơi này, tin tức của cô sẽ bị phong tỏa nghiêm mật.
Nguyên Hòa Hạnh Tử nói: Có lẽ tôi còn sống so với chết thì giá trị hơn, chỉ cần tôi còn sống, bọn họ sẽ không từ bỏ ám sát tôi.
Lệ Phù nói: Chúng tôi sẽ hợp tác với phía Nhật Bản một khi tuyên bố tin tức cô tử vong, hung phạm phía sau màn tất nhiên sẽ trồi lên mặt nước. Cô ta Nguyên Hòa Hạnh Tử Nguyên Hòa Hạnh Tử rồi nói: hắn nguyện ý phối hợp với hành động chúng tôi ư?
Nguyên Hòa Hạnh Tử nói: Vì Trương Dương, bất kỳ chuyện gì cũng có thể.
Có suy nghĩ như vậy không chỉ một mình Nguyên Hòa Hạnh Tử, Lệ Phù như vậy, Tang Bối Bối cũng như vậy.
Sau khi phát sinh vụ nổ, Quốc An nhanh chóng áp dụng hành động, ngay lập tức khống chế Tỉnh Thượng Tĩnh và Trung Đảo Xuyên Thái, về phần Mĩ Huệ Tử, đã rời khỏi Trung Quốc từ trước, hiện tại đang ở Nhật Bản.
Khi Kiều Mộng Viện và Thường Hải Tâm đến Đông Giang thì đã là sáng sớm ngày hôm sau, ở trước phòng bệnh, họ gặp An Ngữ Thần, Hải Lan, Hồ Nhân Như và Hà Hâm Nhan cũng đồng dạng từ Hongkong tới thăm Trương Dương.
Thật ra bọn họ phần lớn đều hiểu rõ sự tồn tại của Trương Dương ở trong lòng mình, nếu như đổi thành bình thường thì gặp như vậy không khỏi sẽ sinh ra xấu hổ, nhưng hôm nay thì khác, trong lòng mỗi người chỉ còn lại sự bi thương, bọn họ đã xem nhẹ những việc khác.
Kiều Mộng Viện và Hồ Nhân Như không nghi ngờ gì nữa là hai người có lý trí nhất trong đó, họ sau khi hỏi thăm nhau, Kiều Mộng Viện nói: Sinh tử của Trương Dương chưa rõ, tôi biết tâm tình của mỗi người, nhưng có câu tôi vẫn phải nói.
Những cô gái này tất cả đều nhìn Kiều Mộng Viện, Kiều Mộng Viện nói: Yên Nhiên buổi chiều sẽ tới, tôi nghĩ, chúng ta có lẽ nên lưu lại nhiều thời gian cho họ hơn, bất kể trong lòng mọi người thương tâm thế nào, nhưng nếu ngay cả chút lý trí tối thiểu này cũng không làm được thì tôi vẫn hy vọng đừng tới.
Hà Hâm Nhan che miệng bật khóc đầu tiên, cô ta lắc đầu: Tôi không làm được, tôi không khống chế được bản thân, tôi ở lại.
Hải Lan ôm cánh tay của nàng, cô ta cũng khóc không thành tiếng.
Sau khi Mấy người thương lượng, quyết định để Kiều Mộng Viện và Hồ Nhân Như đại biểu cho mọi người đi thăm, người khác thì chờ đợi tin tức ở bên trong xe dưới lầu.
Khi Kiều Mộng Viện ra khỏi thang máy th bước chân lảo đảo, Hồ Nhân Như đỡ lấy cô ta, nói khẽ: Mộng Viện, kiên cường một chút, chúng ta có thể làm được, ít nhất anh ấy vẫn còn sống mà.
Kiều Mộng Viện gật đầu, vươn tay ra, hai người tay nắm tay.
Tầng lầu Trương Dương ở đã bị giới nghiêm, một là để bảo đảm an toàn cho hắn, tránh đẻ phóng viên quấy nhiễu, trên thực tế cửa lớn tòa nhà phòng bệnh của hắn đã nghiêm cấm phóng viên đi vào.
Không phải quan hệ thân thiết thì không cho phép vào thăm hỏi, cho dù là Kiều Mộng Viện cũng vậy, nếu như không phải thính trưởng thính công an tỉnh Cao Trọng Hòa vừa hay ở đây thì cô ta cũng khó được vào, sự thật chứng minh lời nhắc nhở của Kiều Mộng Viện ở ngoài cửa là cần thiết, vào những lúc như thế này, nếu như ai cũng tới thì sẽ chỉ làm chuyện trở nên phiền toái hơn.
Cao Trọng Hòa nhìn thấy là Kiều Mộng Viện tới thì vội vàng bảo người để cô ta vào.
Kiều Mộng Viện buông tay Hồ Nhân Như, tay hai người nắm nhau đã đến mức đau nhói rồi.
Cao Trọng Hòa đặt nhẹ tay lên vai Kiều Mộng Viện: Mộng Viện, sao cô lại tới đây? Sau khi hỏi những lời này, y lập tức cảm thấy có chút dư thừa. Kiều Mộng Viện đến khẳng định là vì Trương Dương, về chuyện xấu giữa hai người bên ngoài cũng đồn thổi không ít, Cao Trọng Hòa sao lại không biết?
Kiều Mộng Viện nói: Tôi tới thăm Trương Dương.
Cao Trọng Hòa thở dài, y không phải cố ý không phải cố ý giả vờ, tình huống của Trương Dương quả thực không được lạc quan.
Kiều Mộng Viện nói: Nhìn cái rồi đi.