Nắng sớm chiếu lên làm cho thân của Kiều lão phủ kín một tầng ánh sáng màu vàng, Trương Dương chưa bao giờ nghĩ rằng bản thân sẽ có cơ hội tiếp xúc gần gũi với một nhân vật phong vân như vậy.
Ánh mắt của Kiều lão bị một đóa hoa hàm tiếu hấp dẫn, ông nhìn qua, tựa hồ như muốn ngửi lấy mùi thơm, chỉ là lập tức ý thức được cái gì, xoay người lại, thấy Trương Dương đang đứng nhìn trộm mình trên cơ sổ, dù có mang khẩu trang lớn, nhưng ánh mắt sắc bén của Kiều lão vẫn đủ xuyên thấu không gian, giống như là nhìn thẳng vào sâu nội tâm của Trương Dương.
Trong nháy mắt Trương Dương liền sản sinh ra một cảm giác bại lộ tất cả trước mắt người ta vậy, hắn cười cười với Kiều lão, Kiều lão gật đầu, lại xoay người sang chổ khác, tiếp tục công việc của mình.
Sau khi Trương Dương rửa mặt hoàn tất xong, đi đến hoa viên, Kiều lão cũng chăm sóc cây lá xong, đem những hoa hư lá rụng bỏ hết vào trong thùng rác, ông chủ động đi qua hướng của Trương Dương.
Trương Dương cung kính chào một tiếng : "Kiều lão, chào buổi sáng!"
Kiều lão lộ ra vài phần ý cười, thấp giọng nói : "Thân thể đỡ chưa?"
Trương Dương gật đầu nói : "Đỡ rồi!"
Kiều lão nói : "Chung Trường Thắng thật liều lĩnh" Những lời này đã biểu đạt sự áy náy một cách uyển chuyển với Trương Dương.
Trương Dương cười nói : "Thể cốt của tôi coi như cũng cường tráng, quyền cước của hắn tôi vẫn có thể chịu được" Những lời này của Trương Dương ít nhiều gì cũng lộ ra mùi vị tự ái bản thân, dù sao thì ngày hôm qua chuyện hắn bị Chung Trường Thắng đánh cho hộc máu, tất cả mọi người đều biết hết.
Kiều lão nói : "Không có việc gì là hay nhất!"
Trương Dương nói : "Kiều lão, chuẩn bị một chút, trở về tôi sẽ châm kim cho ngài!"
Kiều lão gật đầu nói : "Tôi đã chuẩn bị tốt rồi!"
Ứng với yêu cầu của Trương Dương, lúc hắn châm kim cho Kiều lão thì bất luận kẻ nào cũng không được có mặt. Theo Kiều Bằng Phi thấy thì thằng nhãi này cố ý làm ra vẻ huyền bí, nhưng nếu như tất cả mọi người đều tôn trọng yêu cầu của Trương Dương, thì hắn cũng không thể nào đưa ra phản đối được.
Kiều lão ngồi lặng lẽ trong phòng, mặt nhìn ra ngoài cửa sổ, tuy rằng bệnh mặt than đã làm cho khuôn mặt của ông không được bình thường, nhưng mà vẻ mặt của ông vẫn như không hề có chút dao động gì cả, trong hai mắt cũng đã khôi phục lại sự bình thản ấm áp, không tìm được một chút cảnh giác hay sắc bén nào hết.
Theo Trương Dương thấy, Kiều lão là một cao thủ đã tu luyện đến mức tận cùng rồi, trở về nguyên trạng, khí chất lạnh thấu xương từ lâu đã được chất chứa trong nội tâm, nếu như không phải sáng nay vô tình nhìn thấy được uy thế ngạo nghễ thiên hạ của ông, thì Trương Dương cũng rất khó tin một ông già có vẻ tầm thường này lại chính là Kiều lão tung hoành ngang dọc một thời trên chính đàn năm xưa.
Kiều lão đã sớm ý thức được Trương Dương đang lưu ý tất cả của ông, ông mỉm cười nói : "Tôi có chổ nào khiến cho cậu lưu ý?"
Trương Dương nói :" Kiều lão chẳng lẽ không biết rằng bản thân mình là một truyền kỳ trong lòng rất nhiều người sao?"
Kiều lão nở nụ cười, nụ cười này lạm cho hai gò má không phù hợp của ông hiện ra rõ ràng, ông nhẹ giọng nói : "Xem người khác trở thành thần, là bởi vì bản thân thiếu đi ý thức trách nhiệm đối với xã hội, đem hy vọng gửi gắm vào người khác, chứ không nghĩ rằng sẽ kiên định làm việc, cũng không có dũng khí gánh chịu trách nhiệm"
Ông đổi giọng đổi đề tài, nói : "Cậu thấy ta thế nào?"
Trương Dương cười nói : "Thấy ngài rất bình thường!"
Kiều lão rõ ràng sửng sốt một chút, từ lúc chào đời đến nay lần đầu tiên có người cho ông cái đánh giá như vậy, ông nhìn tên nhóc không biết trời cao đất rộng này, và bắt đầu chờ mong tương lai sau này của hắn.
Trương Dương nói : "Lúc trước ngài cao không thể xâm phạm, đem ngài thành thần cũng không có gì khoa trương cả, tôi thấy rằng cái này không phải là thiếu đi ý thức trách nhiệm xã hội, cũng không phải là thiếu dũng khí gánh chịu trách nhiệm, tôi thấy là ngài cách tôi quá xa, trên chính đàn ngài đại biểu cho sự tổn tại đỉnh cao, mà tôi là một bụi cỏ nhỏ ở trong hang núi, đối với ngài là ngẩng cao đầu nhìn..." Thằng nhãi này dừng lại một chút rồi nói tiếp : "Tôi không phải là đang vuốt mông ngựa, tôi thật sự là thấy cái gì thì nói cái đó thôi"
Kiều lão nói : "Nói cho hết lời đi!"
Trương Dương cười cười nói : "Từ cái hành động đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi của ngài, tôi mới phát hiện ra ngài là một người có nguyên tắc đảng tính rất mạnh, gấp những cái quần chúng gấp, cần những cái quần chúng cần, một nhân vật lớn như vậy, lại cam tâm vì một nhân vật nhỏ như tôi, mà làm một chuyện nhỏ như vậy, là đáng quý cỡ nào, lấy nhỏ trông lớn, bây giờ rốt cục đã rõ cái gì gọi là bình dị gần gũi rồi"
Kiều lão mỉm cười nói : "Cái miệng của cậu thật sự là biết nói chuyện, thảo nào tuổi còn rẻ như vậy mà đã là cán bộ cấp phó xử!"
Trương Dương vừa nghe liền thấy có chút không đúng, Kiều lão đang châm chọc mình sao? Hắn vội vàng giải thích : "Kiều lão, tôi thật sự là nghĩ như vậy mà"
Kiều lão cười ha hả, ông gật đầu nói : "Đừng hoảng hốt, thật ra ai cũng thích nghe nịnh hót cả, lời nịnh hót của cậu coi như là sự thật trước mắt thôi"
Trương Dương thấy Kiều lão cũng không phải là thật sự tức giận, lúc này mới yên lòng, cung kính nói : "Kiều lão, tôi châm cho ngài nha?"
Kiều lão gật đầu, ông nhắm hai mắt lại, nhẹ giọng nói : "Tôi đã chuẩn bị tốt từ lâu rồi, bắt đầu đi!"
Trương Dương mở hộp châm, lấy ra một cây kim châm, đứng trước mặt một nhân vật phong vân của chính đàn, tận sâu trong nội tâm của Trương Dương không khỏi có chút thấp thỏm, hắn hít sâu một hơi, lúc đang chuẩn bị châm kim cho ông ta, thì bỗng nhiên cảm thấy được có một tia sáng chợt lóe từ xa, Trương Dương bỗng quay đầu lại, tahy61 được một tia sáng phản quang từ ngoài bụi hoa chiếu vào.
Trương Dương cũng không có kéo rèm cửa sổ lại, hắn nhất thời ý thức được có người ở phương xa đang giám sát nhất cử nhất động của hắn, Kiều lão cũng không có mở mắt ra, nhưng ông từ động tĩnh của Trương Dương cũng đã nghe ra cái gì đó, thấp giọng nói : "Có việc?'
Trương Dương nói : "Không có việc gì!" Hắn đi qua, kéo rèm cửa sổ lại.
Kiều lão bình tĩnh nói : "Có thể là Trường Thắng đang giám sát cậu, hắn là một người lúc nào cũng không quên chức trách của bản thân"
Trương Dương nói : "Tôi rất thích những người có trách nhiệm" Hắn trở về bên người của Kiều lão, nâng gò má của ông lên, nhẹ giọng nói : "Thả lỏng, một châm đâm xuống, nhất định sẽ làm cho nụ cười của ngài trở lại xán lạn một lần nữa!"
Kiều lão cảm thấy mi tâm ( ấn đường, khoảng giữa hai hàng lông mày ) đau đớn, sau đó một cảm giác tê dại không nói nên lời cũng khuếch tán ra, cơ mặt của ông không tự chủ run lên, phần đuôi của kim châm theo sự rung động cơ mặt của ông mà cũng không ngừng nhảy lên.
Trương Dương rất bình tĩnh đứng phía trước Kiều lão, quan sát thay đổi rất nhỏ trên mặt của ông, đại khái là qua khoảng năm phút đồng hồ, hắn nhẹ nhàng rút kim châm ra, mỉm cười nói : "Hết bệnh rồi!"
Kiều lão nửa tin nửa ngờ đối với những lời của Trương Dương, nhưng mà khi cảm giác tê dại trên mặt ông hoàn toàn rút đi, cảm thấy cơ mặt thoải mái hơn rất nhiều, ông thử nổi giận một chút, hai gò má nâng cao lên, cũng không còn có bất kỳ hiện tượng đau đớn hay xơ cứng nào nữa.
Trương Dương cầm lấy một cái gương đưa đến trước mặt Kiều lão, ông nở nụ cười một chút, nụ cười của ông rất cân đối, môi cũng không còn bị lệch nữa, Kiều lão lúc này mới một lần nữa nhìn kỹ lại người thanh niên trước mặt, ông đã gặp qua không ít danh y am hiểu châm cứu, nhưng mà có thể làm được cái chuyện một châm chữa khỏi khuôn mặt cho mình thì đúng là chỉ có một mình Trương Dương, Kiều lão khen từ trong đáy lòng : "Cao thủ trong cao thủ!"
Trương Dương cười nói : "Không dám, chỉ là một cái nhấc tay!" Những lời này là ý tứ khiêm tốn, nhưng mà khuôn mặt lại hiện ra vẻ đắc ý dào dạt, sử dụng chiêu thức này trước mặt Kiều lão, khẳng định có thể lưu lại một ấn tượng khắc sâu trong ông.
"Cảm ơn!" Có thể khiến cho Kiều lão nói ra hai chữ này cũng không dễ dàng.
Trương Dương nói : "Đừng khách khí! Chúng ta coi như là hòa nhau, ngài đã đưa giấy vệ sinh cho tôi!"
Kiều lão cười ha hả, đứng lên, ông xoay người rời khỏi phòng.
Cả nhà Kiều gia tất cả đều đang lo lắng chờ đợi ở bên ngoài, thấy Kiều lão tinh thần đầy hưng phấn đi ra, cả đám mới yên lòng lại, tuy rằng không ai chứng kiến một châm thần kỳ của Trương Dương, nhưng mà sau khi Kiều lão nhận được một châm xong thì khuôn mặt đã trở lại hoàn hảo như lúc đầu, cái này quả thật là một chuyện thật không thể cãi được. Ngay cả Kiều Bằng Phi cũng không thể không thừa nhận, thằng nhãi này quả thật rất có tài.
Trong lúc cả nhà Kiều gia vì Kiều lão hồi phục mà vui mừng không ngớt, thì Trương Dương đã lặng lẽ về đến phòng của mình, thu dọn đồ đạc, chuẩn bị rời đi.
Kiều Mộng Viện nhẹ nhàng gõ cửa phòng của hắn, cửa phòng của Trương Dương cũng không có khóa, từ tiếng bước chân hắn đã nghe ra người đến chính là Kiều Mộng Viện, mỉm cười nói : "Cửa không khóa, vào đi!"
Kiều Mộng Viện nhẹ giọng nói : "Anh phải đi?"
Trương Dương gật đầu, nâng túi du lịch lên : "Thân thể của Kiều lão đã bình phục, chuyện cô ủy thác cho tôi đã hoàn thành, bây giờ không đi, lẽ nào muốn ở lại nhà của cô cả đời?"
Kiều Mộng Viện nói : "Cả nhà chúng tôi đều rất cảm kích anh, Trương Dương, ở lại ăn một bữa cơm nha"
Trương Dương cười nói : "Quên đi, buổi trưa tôi có hẹn với bạn rồi, ở trong nhà của cô, tôi luôn cảm thấy rất gò bó, cô biết đấy, con người của tôi tùy tiện quen rồi, kêu tôi giữ phép tắc thành thật ngồi yên, thì còn khó chịu hơn là bắt tôi phải ngồi tù nữa"
Kiều Mộng Viện cắn môi anh đào : "Xin lỗi ..." Cô nói những lời này đương nhiên là bởi vì Trương Dương vô duyên vô cớ bị Chung Trường Thắng đánh cho bị thương.
Trương Dương cười nói : "Giữa chúng ta không cần nói những lời này, cô coi tôi là bạn, tôi cũng coi cô là bạn, tôi đến trị liệu cho Kiều lão, cũng không phải là bởi vì thân phận của ông ấy, mà bởi vì ông ấy là ông nội của cô!"
Kiều Mộng Viện là một cô gái thông minh, Trương Dương dùng những lời này để nói với cô những gì, cô đương nhiên hiểu rõ, trong lòng cảm động không nói nên lời, Kiều Mộng Viện nhẹ giọng nói : "Tôi vĩnh viễn sẽ quý trọng một người bạn như anh!"
Trương Dương vác túi du lịch lên, nói : "Tôi hẳn là ở Đông Giang vài ngày, vất vả lắm mới có cơ hội nghỉ ngơi, nghỉ ngơi thật tốt một chút rồi đi"
Kiều Mộng Viện cùng hắn đi ra phòng khách, rồi chào tạm biệt người nhà.
Kiều Chấn Lương nghe nói Trương Dương phải đi, nói cái gì cũng cực lực giữ lại.
Chỉ có Kiều lão là nói : "Được rồi, ta thấy Trương Dương ở chổ này luôn bị gò bó, chúng ta cũng đừng ép buộc hắn"
Trương Dương phát hiện ra mắt của ông già này còn sáng hơn cả đuốc nữa.
Kiều Chấn Lương có chút tiếc hận nói : "Còn muốn cậu viết tranh chữ cho tôi!"
Trương Dương cười nói : "Bí thư Kiều, yêu cầu này tôi thật ra có thể thỏa mãn, nhưng mà tôi nghe nói thư pháp của Kiều lão cũng có phong cách riêng, mượn cơ hội này, xin Kiều lão một bức tranh chữ!"
Kiều lão không ngờ thằng nhãi này đi hết một vòng rồi ném mọi chuyện lên trên đầu mình, mỉm cười nói : "Cậu muốn ta viết cái gì?"
Trương Dương nói : "Không phải là cho bản thân tôi, tôi muốn xin Kiều lão viết một bức tranh chữ cho sân bay mới của Giang thành!" Đây là sinh nghĩ vừa mới nảy ra của Trương Dương, sân bay mới của Giang thành tuy đã trở thành công trình trọng điểm, nhưng mà trong thể chế của Bình Hải thì vẫn không có thanh thế lớn như cảng nước sâu Nam Tích, nếu như Kiều lão nguyện ý viết cho nó một bức tranh chữ, thì coi như là nói với mọi người rằng Kiều lão cũng tỏ thái độ rõ ràng với sân bay mới này, và cái này sẽ có tác dụng hấp dẫn đầu tư rất lớn, bản tính của Trương Dương cũng được hiện ra khôn khéo.
Kiều lão nở nụ cười, người thanh niên này cũng có chút tâm cơ, ông gật đầu nói : "Tốt, ta viết cho cậu một bức, nhưng mà, cậu phải ở lại ăn một bữa cơm với ta rồi đi!"
Trương Dương cung kính nói : "Một lời đã định!"
Cả nhà đều tụ tập lại torng phòng sách rộng lớn, Kiều lão tự tay chà mực, viết xuống những dòng chữ lớn trên tấm giấy Tuyên Thành :
Đại bằng nhất nhật đồng phong khởi, phù diêu trực thượng cửu vạn lý.
( Tạm dịch : Đại bàng một ngày gặp gió nổi, cất cánh bay cao chín ngàn dặm. )
Đây là một trích lục trong bài thơ "Thượng Lí Ấp" của đại thi nhân thời đại Đường Lý Bạch, cực kỳ phù hợp với ý nghĩa xây dựng sân bay mới Giang thành, thư pháp của Kiều đã mở rộng ra tất cả, cầm bút lông già dặn, mang theo phong cách cổ xưa, Trương Dương trong thư pháp cũng có trình độ không tầm thường, liếc mắt liền nhìn ra thư pháp của Kiều lão có ý và thế lập lại, nói đến tinh chất kỹ xảo thì không cách nào so sánh với Thiên Trì tiên sinh, thậm chí là không thể so với mình, nhưng mà nếu nói về khí thế và ý cảnh, thì giống như Hoàng Hà cuồn cuộn, muôn hình vạn trạng, nếu không có ý chí và tu vi của ông thì không cách nào viết ra được những dòng chữ đầy khí thế như vậy.
Trương Dương khen từ trong đáy lòng : "Chữ hay!"
Kiều lão cười nói : "Sơ vu đề bút ( không hay cầm bút ), chê cười!"
Kiều Mộng Viện nói : "Thư pháp của ông nội tôi rất ít khi nào tặng cho người khác, bức tranh chữ này ngày hôm nay tặng cho anh là vì một châm của anh!"
Trương Dương cười nói : "Một châm ấy đã được trả tiền công từ sớm rồi!"
Tất cả mọi người đều không rõ gì cả, Kiều lão và Trương Dương liếc mắt nhìn nhau, đồng thời nở nụ cười, không ai nghĩ ra việc Kiều lão tặng mấy tấm giấy vệ sinh cho Trương Dương giống như là đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi.
Sau khi cất kỹ bức tranh chữ của Kiều lão, đã đến lượt của Trương Dương.
Trương Dương dùng khăn nóng xoa xoa tay, đây là thói quen viết chữ của hắn, sau đó sẽ cho ra một tuyệt bút, kinh mạch của hắn bị thương, trạng thái thân thể bây giờ cũng không phải là tuyệt hảo, muốn biết ra một bức tranh chữ tốt, thì cần trạng thái thân thể và trạng thái tinh thần đều đạt đỉnh cao.
Chỉ là ngày hôm nay ở trước mặt nhiều người như vậy, Trương Dương cũng nổi lên tâm lý khoe khoang, hắn nhắm hai mắt lại, suy nghĩ xem nên viết cái gì, bỗng nhiên trong đầu xuất hiện tình cảnh sáng sớm, khi Kiều lão quay đầu lại có uy thế bức người, Trương đại quan nhân nhất thời định ra chủ ý. Cầm bút lông chấm mực trên nghiêng, một giọt mực nồng dậm từ trên đầu bút lông chảy xuống, rơi xuống ngay trên tấm giấy Tuyên Thành tinh khiết hoàn mỹ, không đợi giọt mực ấy lan tỏa ra, Trương Dương đã tận tình múa bút, cực nhanh, những dòng chữ to lớn cứng cáp đầy lực xuất hiện ngay trước mắt mọi người :
Tâm hữu mãnh hổ tế khứu sắc vi!
( Tạm dịch : Tâm có mãnh hổ nhẹ ngửi tường vi - mình dịch bừa đấy ( _.__! ) )
Trương Dương viết xong dòng chữ này, tất cả mọi người đều giữ im lặng. Chữ thì quả thật viết rất tốt, nhưng mà thằng nhãi này viết những dòng chữ kia rốt cục là có ý gì? Trong lòng Kiều Chấn Lương thầm mắng, thằng nhãi cậu đúng là đồ gây rối mà, ám chỉ lão gia tử của nhà tôi sao?
Trong lòng Kiều Mộng Viện lại nói : Tính đùa dai của Trương Dương lại tái phát rồi.
Kiều lão nhìn dòng chữ kia, lộ ra một nụ cười hiểu ý : "Tâm hữu mãnh hổ tế khứu sắc vi! Hay cho câu tâm có mãnh hổ mà nhẹ ngửi tường vi, trong lòng mỗi người đều có mãnh hổ, cũng đều có tường vi thuộc về riêng mình, chữ này ta rất thích. Chấn Lương, ta lấy cái này!"
Kiều Chấn Lương cười nói : "Cha, cha thích cứ lấy đi!" Thấy lão gia tử cười đến hài lòng, ông cũng không toát ra bất cứ vẻ hờn giận gì cả.
Trươn đại quan nhân âm thầm cười, khả năng mượn hoa kính phật của bí thư Kiều đã thật sự là được dày công tôi luyện rồi.
Kiều Mộng Viện nhân cơ hội nói : "Cái này là của một thi nhân người Anh phải không? Phiên dịch tiếng Trung ra là Dư Quang Trung, ý cảnh thật sự rất tốt, nhưng mà con không thích"
Kiều lão nói : "Trong lòng mỗi người đều có tồn tại sự quyết đoán của mãnh hổ và sự tinh tế của hoa tường vi, vô luận con là ai, vô luận thân phận của con thế nào, thì cũng không thể quên được sự tồn tại của cái đẹp và quyết đoán, mà mùi hương của hoa tường vi thì thật sự cũng rất tốt" Ông ta nhắm hai mắt lại, tựa hồ như thật sự muốn ngửi lấy mùi thơm của hoa tường vi vậy.
Trương Dương nói : "Tôi chỉ là tiện tay vẽ xấu mà thôi, làm cho mọi người chê cười"
Kiều lão nói : "Đưa mắt ra nhìn khắp giới thư pháp trong nước, tiện tay vẽ xấu mà có thể đạt được cảnh giới như vậy thì cũng không có gặp nhiều" Ông cho Trương Dương tám chữ đánh giá : "Tuổi trẻ triển vọng, tài trí hơn người!"
Người có thể khiến cho Kiều lão đưa ra đánh giá cũng không thấy nhiều lắm, lúc đầu khi Kiều Mộng Viện mang Hứa Gia Dũng đến gặp ông, thì Kiều lão cũng không hề cho hắn bất cứ chữ đánh giá nào.
Những người khác rời đi rồi, trong phòng sách chỉ còn lại Kiều lão và Kiều Chấn Lương hai cha con mà thôi, Kiều lão nhìn bức tranh chữ thật lâu trên án thư, thấp giọng nói : "Thật không ngờ Trương Dương tuổi còn trẻ như vậy mà thật sự có chút bản lĩnh"
Kiều Chấn Lương nói : "Đứa nhỏ này thiếu rèn luyện, nhưng con người rất chính trực"
Kiều lão nói : "Chính trực mới tốt, con người chỉ cần mất đi sự chính trực của mình thì sẽ mất đi bản tính!"
Kiều Chấn Lương nói : "Con vẫn không hiểu vì sao hắn lại viết những chữ này"
Kiều lão cười ha hả : "Con hiểu, hơn nữa con nghĩ quá nhiều, Trương Dương rất thông minh, trước khi Trương Dương viết những chữ này đã trải qua suy nghĩ cẩn thận, hắn cho ta một ám chỉ, tuổi trẻ thật là tốt, cái gì cũng dám nghĩ, cái gì cũng dám làm. Tuy rằng suy nghĩ của hắn chưa chắc đã chính xác, nhưng mà tuổi trẻ có thể phạm vào sai lầm của quyền lực, bởi vì bọn họ còn có thời gian hiểu được để có thể cải tà quy chính, nhưng mà chúng ta thì đã không còn nhiều thời gian rồi"
Kiều Chấn Lương cười khổ nói : "Cha, cha còn trẻ hơn con nữa mà!"
Kiều lão cười gật đầu nói : "Tuy rằng con còn trẻ, nhưng mà vị trí của con đã không cho phép con phạm vào sai lầm, đến đời của Bằng Cử và Bằng Phi, con ngàn vạn lần không thể quên quản thúc chúng nó, Bằng Cử còn trẻ mà đã mất đi sự chính trực của mình, trở nên khôn khéo ma lanh, ta không thích. Lòng dạ của Bằng Phi thì không được. Trong những đứa nhỏ này, vừa lòng ta nhất chính là Mộng Viện"
Kiều Chấn Lương cười nói : "Đều biết cha thương cháu gái nhất mà"
Kiều lão nói : "Nó và Hứa Gia Dũng sao rồi?"
Nhắc đến chuyện tình cảm cá nhân của con gái, Kiều Chấn Lương không khỏi thở dài nói : "Nghe Thì Duy nói hai người đã hoàn toàn chia tay rồi, nhưng mà hình như Mộng Viện đã sinh ra sợ hãi với tình cảm, trước mặt bọn con đã không còn nhắc đến chuyện tình cảm nữa. Con lo rằng chuyện này sẽ tạo thành đả kích quá lớn với nó"
Kiều lão nói : "Con cháu tự có phúc của con cháu, tình cảm của bọn nhỏ những người làm gia trưởng như chúng ta không có quyền hỏi đến, lúc đầu Mộng Viện và Hứa Gia Dũng yêu nhau, hai vợ chồng con kiên quyết phản đối, vì sao ta lại ủng hộ cho Mộng Viện? Bởi vì ta tin tưởng Mộng Viện có đủ bản lĩnh, nó là đứa có lý trí nhất trong những đứa cháu của ta, ta tin tưởng nó có thể xử lý tốt chuyện này"
Kiều Chấn Lương nói : "Cha, lúc đầu chúng con sở dĩ phản đối là bởi vì mục đích mà Hứa Gia Dũng tiếp cận Mộng Viện rất rõ ràng, hắn muốn mượn lực lượng của Kiều gia chúng ta"
Kiều lão thản nhiên cười nói : "Lực lượng của Kiều gia? Kiều gia có lực lượng gì? Con đã là quan viên cấp tỉnh rồi, trong lòng lại còn có quan niệm môn phiệt sao?"
Kiều Chấn Lương thành thật đứng nghe cha dạy dỗ.
Kiều lão nói : "Trong gia đình con đóng vai một người cha, trong chính trị con là người đứng đầu một tỉnh, trường hợp khác nhau phải đóng những vai khác nhau, nhưng lúc nào cũng phải giữ cho ý nghĩ tỉnh táo, nhận thức được vị trí của bản thân"
Kiều Chấn Lương cung kính nói : "Cha, con nhớ kỹ"
Ánh mắt của Kiều lão lại một lần nữa nhìn về những dòng chữ trong tranh của Trương Dương, thấp giọng than : "Tâm hữu mãnh hổ tế khứu sắc vi! Hay là ta hẳn đã đánh mất tâm chăm sóc cho hoa cỏ của ta ..."
........................................
Kiều Mộng Viện có chút kỳ quái nhìn Trương Dương, nói : "Vì sao lại viết những chữ đó?"
Trương Dương cười nói : "Thế nào? Cô nghĩ rằng tôi đang ám chỉ ông nội của cô?"
Kiều Mộng Viện nói : "Tôi không biết, cho nên mới hỏi anh"
Trương Dương ngoắc ngón tay với cô, Kiều Mộng Viện hướng đầu sát lại gần hắn một chút, thằng nhãi này kề miệng lại gần lổ tai của Kiều Mộng Viện, nói : "Cô là một đóa hoa tường vi, còn trong lòng tôi có mãnh hổ!"
Mặt cười của Kiều Mộng Viện trong khoảnh khắc đã đỏ bừng lên, đôi mắt đẹp trừng lên nhìn Trương Dương, chỉ là trong đó không có bất cứ thành phần tức giận nào.
Trương Dương cười tủm tỉm nói : "Nếu như có người hỏi cô, cô có thể giải thích như vậy cho bọn họ nghe!"
Kiều Mộng Viện không còn biết nói như thế nào, lý do như vậy làm sao mà giải thích cho người khác nghe?
Kiều Mộng Viện nói : "Anh đó, cái miệng chỉ biết nói bậy, không có chuyện gì không dám nghĩ, cũng không có chuyện gì không dám làm"
Trương Dương và Kiều Mộng Viện đã quen nhau lâu, cho nên cũng biết nắm chắc chừng mực của quen nhau, thỉnh thoảng nói đùa thì có thể, nhưng mà không thể quá phận, Kiều Mộng Viện là một người sống bằng lý trí, chỉ cần vượt qua cự ly an toàn thì sẽ kích thích tính cảnh giác của cô.
Trương Dương nói : "Lại nói tiếp lần này tôi cũng không về tay không, Kiều lão cho tôi một bức tranh chữ, tôi dự định lập một bảng hiệu tại công trường sân bay mới, đem những chữ này để lên trên. Nhất định có thể tạo tác dụng xúc tiến cực lớn đối với công tác chiêu thương dẫn tư của chúng tôi"
Kiều Mộng Viện nói : "Thật đúng là có dự tính"
Trương Dương cười nói : "Tôi cũng không phải là suy nghĩ cho bản thân, mà là vì toàn thể dân chúng Giang thành"
Buổi trưa Trương Dương ở lại Kiều gia ăn cơm, cũng đúng như những gì hắn tưởng tượng, lúc người nhà họ Kiều ăn cơm thì bầu không khí rất nặng nề, có gia trưởng Kiều lão ở đây, không ai dám tùy tiện nói cười cả. Trương đại quan nhân ăn cơm trong sự im lặng, có chút không hiểu vì sao Kiều lão lại muốn giữ mình lại ăn bữa cơm này.
Lúc Trương Dương cáo từ rời đi, Kiều Mộng Viện và Thì Duy lái xe đưa hắn đến phố, Trương Dương kiên trì xuống xe, hắn chào tạm biệt hai người, nói : "Hai người trở về đi, đi lâu quá, người nhà sẽ lo lắng"
Thì Duy nói : "Có cái gì mà lo lắng chứ? Chúng tôi đều đã là người trưởng thành rồi"
Trương Dương cười nói : "Tôi không giống người tốt, lỡ như mà lừa hai người đem đi bán thì đừng có mà hối hận"
Thì Duy cười nói : "Ngoài miệng thì nói như vậy, nhưng thật ra bản tính của anh không xấu!"
Cái đánh giá của Thì Duy làm cho Trương đại quan nhân thẹn thùng, chỉ cần được người ta đặt vào vị trí người tốt, còn muốn làm chuyện xấu, thì phải chịu đựng áp lực tâm lý rất lớn, hắn cảm thán nói : "Đừng hại tôi, tôi thật sự không phải người tốt đâu, người tốt thường thường không sống lâu bằng kẻ xấu"
Kiều Mộng Viện nói : "Tốt xấu chỉ là tương đối, hình tượng của anh trong lòng chúng tôi đã cao như núi rồi, ngàn vạn lần đừng tự hủy hình tượng" Cô cũng cất lời hài hước hiếm có của mình lên.
Trương Dương cười ha hả, mang túi du lịch trên lưng nhảy xuống xe, đón một chiếc taxi, và từ cửa sổ xe phất tay hẹn gặp lại với hai chị em, sao đó nói : "Trường đại học sư phạm Đong Giang khu Dao Lâm Giác!"
..........................
Trương Dương đến khu Dao Lâm Giác là vì đặc biệt thăm em gái Triệu Tĩnh, cả kỳ nghỉ hè này Triệu Tĩnh đều ở bên ngoài, ngay cả mẹ sinh bệnh, bọn họ cũng không nói cho cô biết, cô gái nhỏ này ở bên ngoài lâu, nên tâm tính cũng biến đổi luôn.
Trên đường đến Trương Dương gọi điện thoại cho Triệu TĨnh một cái, Triệu Tĩnh nhanh chóng nghe máy, cô đang ở trong trường học, nghe nói Trương Dương đến Đông Giang, cũng vui mừng không gì sánh bằng, nói : "Anh, anh đến rồi thì tốt quá, em đang ốm đây, cái này có thể cải thiện cuộc sống rồi"
Nghe thấy em gái nói vậy, Trương Dương không khỏi bật cười hiểu ý, nói : "Được, anh ở Đông Giang vài ngày rồi đi, bảo đảm là sẽ làm cho em được vỗ béo"
Triệu Tĩnh nói : "Em còn phải đi học, không có nhiều thời gian ở cùng anh!"
Trương Dương nói : "Biết em bận rồi, tối hôm nay có rãnh không?"
Triệu Tĩnh nhỏ giọng nói : "Hẹn Đinh Bân đi xem phim" Cô biết anh trai không thích Đinh Bân, cho nên khi nhắc đến tên của hắn ít nhiều gì cũng có chút lo lắng.
Bây giờ Trương Dương coi như đã nhìn rõ được chuyện tình cảm của Triệu Tĩnh rồi, biết mình cho dù có ngăn cản thì cũng không cản được, còn không bằng cứ thuận theo tự nhiên đi, Triệu Tĩnh là một người trưởng thành, những năm từng trải trong xã hội hẳn là sẽ làm tăng trưởng năng lực phân rõ phải trái. Đinh Bân có đánh để cô giao phó cả đời hay không, cái này cần chính bản thân cô phán đoán. Nghĩ đến đây, Trương Dương rộng rãi nói : "Kêu hắn cùng đến đi, ăn xong bữa tối thì hai đứa đi coi phim sau"
Triệu Tĩnh nói : "Anh đến đây đón em à?"
Trương Dương nói : "Đến trường học nhìn một chút, thuận tiện kiểm tra thành tích học tập của em"
Triệu Tĩnh cười hì hì nói : "Anh nói chuyện càng ngày càng giống một người làm quan"
Trương Dương cười nói : "Chuẩn bị nhanh đi, anh đến nhanh lắm đó"
Trương Dương đi đến cửa đại học sư phạm Đông Giang, phát hiện ra Triệu Tĩnh và Đinh Bân hai người đã chờ ngoài cửa. Trương Dương từ trong xe taxi đi ra, Triệu Tĩnh có chút kinh ngạc kêu lên một tiếng : "Anh, anh không lái xe đến?"
Trương Dương gật đầu nói : "Không có, đi nhờ xe của người khác đến"
Đinh Bân rất sợ Trương Dương từ trong đáy lòng, hắn khiếp đảm kêu lên một tiếng : "Trương ca đến!"
Trương Dương gật đầu nói : "Đi thôi, đến công ty của em trước, buổi tối ra Vọng Giang lâu ăn" Hai người theo hắn lên xe taxi.
Triệu Tĩnh hỏi chuyện trong nhà, lúc này Trương Dương mới đem chuyện mẹ mắc bệnh mấy ngày trước nói ra, Triệu Tĩnh có chút áy náy nói : "Lúc đó bọn em đi Hoàng sơn, mẹ bị bệnh em cũng không biết, sao anh lại không liên lạc với em?"
Trương Dương cười nói : "Là ý của mẹ, mẹ không muốn em lo lắng, dù sao thì cũng không phải là bệnh nặng, bây giờ đã khôi phục rồi"
Đinh Bân nói :" Chờ mười một này bọn em đến thăm bác gái!" Những lời này làm cho lòng của Trương Dương thoải mái, chứng minh rằng thằng nhóc này đã có thay đổi. Hắn gật đầu nói : "Mười một đúng lúc đến núi Thanh Thai chơi, phí dụng của hai đứa anh bao!"
Triệu Tĩnh ôm lấy cái cổ của hắn nói : "Cảm ơn anh!"
Đinh Triệu Dũng đang ngồi trong phòng làm việc xử lý công tác, thấy bọn người Trương Dương đến, hắn đứng dậy nói : "Triệu Tĩnh, em đến đúng lúc lắm!" Hắn đem một xấp biên lai giao ra cho Triệu Tĩnh : "Giúp anh mang đến bộ nghiệp vụ đi, mấy người vừa mới tuyển kia đều không được, còn kém hơn cả nghiệp vụ của em nữa"
Triệu Tĩnh nói : "Anh Triệu Dũng, vậy có phát tiền thưởng không?"
Đinh Triệu Dũng cười nói : "Có, buổi tối anh mời mấy đứa ăn"
Đinh Bân và Triệu Tĩnh cùng đi ra ngoài.
Đinh Triệu Dũng cười tủm tỉm nhìn bóng lưng của hai đứa nhỏ, nói với Trương Dương : "Thấy rồi chứ, tỉnh cảm của tụi nhỏ cũng không tồi!" Hắn biết Trương Dương có thành kiến đối với em trai mình cho nên không mất thời cơ nói tốt cho bọn họ.
Trương Dương cười nói : "Cậu đừng nói với tôi những cái này, hai đứa phát triển thế nào tôi không xen vào, thái độ của tôi bây giờ là không quan tâm"
Đinh Triệu Dũng nói : "Muốn quan tâm cũng không đến lượt chúng ta hỏi, nhưng mà, năng lực nghiệp vụ của Triệu Tĩnh thật sự rất mạnh, trong lúc nghỉ hè đến công ty của tôi đã giúp đỡ rất lớn. Nếu như nó không phải còn đang đi học, chắc tôi đã lôi nó về đây làm rồi, để cho em nó chạy nghiệp vụ cho tôi"
Trương Dương nói : "Thật hay giả đấy, cậu không phải cố ý nói thế trước mặt tôi chứ?"
Đinh Triệu Dũng nói : "Giữa chúng ta là còn cần phải nói mấy lời khách sáo này sao?" Hắn chỉ chỉ ghế sô pha, mời Trương Dương ngồi xuống, đi đến chổ tủ lạnh nhỏ, lấy đồ uống ra mời Trương Dương.
Trương Dương nói : "Cho tôi nước chanh đi"
Đinh Triệu Dũng lấy chai nước chanh ra ném cho hắn.
Trương Dương mở nắp ra uống một ngụm lớn, nói : "Trần Thiệu Bân ở Đông Giang sao?"
Đinh Triệu Dũng gật đầu nói : "Thằng nhãi này gần đây rất là chán nản, cổ phiều gần đây đang bị tụt giá, hơn bảy chục triệu cực khổ chuẩn bị toàn bộ đã đi hết, gặp ai cũng làm vẻ mặt cầu xin cả, tôi đang nghĩ buổi tối không gọi cho hắn ra"
Trương Dương nói : "Vì sao không gọi?"
Đinh Triệu Dũng nói : "Nếu như cậu gọi hắn ra, thì tối nay chỉ có thể nghe hắn than khổ"
Trương Dương cười cười nói : " Được rồi, kêu đi, niềm vui của chúng ta là thành lập trên nổi khổ của người khác"
Đinh Triệu Dũng nói : "Nghe nói Lương Thành Long trong chuyện sân bay đã lừa cậu một phen?"
Trương Dương thản nhiên nói : "Làm gì mà nghiêm trọng vậy, con người của hắn chỉ là hơi thực tế một chút thôi. Mà lúc ấy đầu tư của tỉnh vẫn chưa có chứng thực, hạng mục sân bay mới Giang thành có thể nói là bốn bề là địch, làm ăn là làm ăn, nhưng không thể xử trí theo tình cảm được. Hắn không thể lấy công ty và tiền đồ của mình ra mạo hiểm với tôi, tôi cũng không trách hắn"
Đinh Triệu Dũng nói : "sau khi trở về hắn có nói qua chuyện này với tôi, nói là ngại ngùng khi gặp cậu"
Trương Dương cười nói : "Có cần phải nghiêm trọng vậy không? Trở về tôi sẽ gọi cho hắn, kêu hắn buổi tối nay đến"