Mục lục
Y Đạo Quan Đồ - Thạch Chương Ngư (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thư Anh Hằng nói: “Trương Dương đến rồi?”

Điền Linh cười nói: ‘Đến rồi, còn có một người bạn của cậu ta nữa. bây giờ đã đi nghỉ ngơi rồi, tôi đang chuẩn bị đi báo cho anh, xem xem làm thế nào để giúp bổ sung hộ chiếu cho họ.’

Thư Anh Hằng nói: ‘Sao cậu ta lại đột nhiên đến đây?’

Điền Linh nói: ‘Không rõ, cậu ta không nói nhiều, chỉ nói hơi mệt thôi, muốn tìm một nơi nghỉ ngơi.’

Thư Anh Hằng thấp giọng nói: ‘Cậu ta có khả năng đem đến một số phiền phức.’

Điền Linh nói: ‘Mau chóng đưa cậu ta rời khỏi đây, chỉ cần rời khỏi Mỹ tất cả đều sẽ tốt.’

Thư Anh Hằng lại biết chuyện này tuyệt đối sẽ không dễ dàng, Trương Dương đã bị FBI nhắm vào rồi, không dễ dàng gì thoát ra khỏi Mỹ, nếu không phải thế thì hắn cũng đã không đến tìm mình.

Trương Dương không có nghỉ ngơi, hắn gọi điện cho Cố Doãn Tri, nói cho Cố Doãn Tri biết việc mình đã tìm thấy Lê Thúc, quan trọng hơn là hắn cuối cùng đã tìm ra được người chỉ huy đứng đằng sau là Vương Quân Diêu.

Sau khi nghe xong Cố Doãn Tri thấp giọng nói: ‘Cậu chắc chắn là cô ta?’

Trương Dương nói: ‘Lê Thúc chính miệng nói như vậy.’

Cố Doãn Tri nói: “Có bằng chứng không?’

Trương Dương trầm mặt lại, hắn không có chứng cứ, tuy Lê Thúc đã nói rằng Vương Quân Diêu mới là người đứng sau, nhưng Lê Thúc không đưa ra chứng cứ, Đường Hưng Sanh cũng thế, sau khi hắn chết đã để lại một số chứng cứ đề cập đến rất nhiều quan viên, nhưng trong tài liệu đó cũng không có chứng minh rõ ràng Vương Quân Diêu đã cung cấp hoạt động rửa tiền phi pháp cho các quan chức trong nước. Người đàn bà này quá giảo hoạt, Lê Thúc chắc là một kẻ hợp tác của bà ta, mọi thứ đều do Lê Thúc ra mặt làm, bà ta chỉ đứng sau bức màn.

Trương Dương nói: ‘Trong tay cháu chỉ có tài liệu của Đường Hưng Sanh, đề cập đến rất nhiều quan viên.’

Cố Doãn Tri nói: ‘Cậu nói là quan viên tham gia rửa tiền không chỉ có một mình Đường Hưng Sanh sao?’

Trương Dương nói: “Có rất nhiều quan viên đã thông qua con đường rửa tiền của Lê Thúc, bọn họ đưa con cháu ra nước ngoài, tiền bẩn tham ô được sẽ thông qua quan hệ của Lê Thúc để rửa sạch, trở thành thu nhập hợp pháp, Lê Thúc rửa tiền cho bọn họ, giúp bọn họ có quyền cư trú, giúp cuộc sống của bọn họ ở nước ngoài, để đạt được lợi ích cao, cái chết của Đường Hưng Sanh có thể là vì hắn đã biết được quá nhiều nội tình, Lê Thúc đã lấy được không ít tiền từ hắn. Đường Hưng Sanh vì muốn chuyển cái áp lực này nên đã bắt tay với một số cán bộ trong nước, y biết nội tình nên đã ép một số người phải đưa tiền cho y, cho nên cuối cùng đã chọc tức một số người, và họ nảy sinh sát tâm với y.”

Cố Doãn Tri trong lòng vô cùng ngưng trọng, một mình Đường Hưng Sanh không biết sẽ lôi ra bao nhiêu người, Lê Thúc phụ trách rửa tiền ở nước ngoài, quan viên trong nước lại liên hệ với hắn qua ai? Y không biết thời đại này thế nào nữa? Rốt cuộc là thời đại thay đổi hay lòng người thay đổi? lúc đầu người nào người nấy nắm quyền đứng dưới ngọn cờ Đảng tuyên thệ, tại sao giờ lại có nhiều người quay lưng lại với niềm tìm của mình, tại sao bọn họ lại bước theo còn đường suy đồi đạo đức?

Cố Doãn Tri nói: “Có thông tin gì về Vương Bá Hành không?”

Trương Dương thấp giọng nói: “Hắn là anh ruột của Vương Quân Diêu, Vương Quân Diêu con người này đang trốn rất kĩ, cho nên…”

Cố Doãn Tri nói: “Tôi hiểu rồi, Trương Dương, bất luận là phải dùng các gì cậu cũng phải mang số tài liệu của Đường Hưng Sanh đó mang về đây, những người bị đề cập đến trong tài liệu đó sẽ không để cho cậu thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ đâu, cậu cần phải có sự chuẩn bị tâm lí đầy đủ.”

Trương Dương có chút tiếc nuối nói: “Đáng tiếc là không tìm được chứng cứ phạm tội của Vương Quân Diêu.”

Cố Doãn Tri nhẹ giọng nói: “Đừng suy nghĩ quá nhiều, cậu bình an trở về là tốt rồi.”

Tuy là 30 tết, nhưng Kiều Chấn Lương lại không cảm thấy niềm vui của ngày lễ đến, điện thoại mà Cố Doãn Tri vừa gọi đến làm cho y trong lòng như có một tảng đá lớn, chỉ tên của mấy người mà Trương Dương cung cấp đã làm cho Kiều Chấn Lương không thể ngủ được rồi, cái án của Lê Quốc Chính ở Giang Thành mấy năm trước vẫn còn in đậm trong trí nhớ của y, không ngờ sự việc xảy ra trong tầng lớp lãnh đạo Nam Tích lại còn kinh khủng hơn ở Giang Thành.

Cố Doãn Tri cảm thấy vô cùng xấu hổ, kinh tế Bình Hải dưới sự lãnh đạo của y vẫn duy trì được sự tăng trưởng, nhưng dưới bề mặt sáng sủa đấy lại ẩn chứa nhiều ẩn họa. Y đã lôi ra Lê Quốc Chính, thanh trừ Hứa Thường Đức, lại không phát hiện ra thành phần hủ bại của lãnh đạo Nam Tích còn kinh khủng hơn nhiều Giang Thành. Danh sách mà Trương Dương lấy được đã đề cập đến rất nhiều thường ủy thành phố Nam Tích, sự ảnh hưởng của việc lần này sẽ gây ra chấn động lớn chưa từng có. Y cho rằng mình nên chịu trách nhiệm tương đối lớn, tuy y đã nghỉ hưu, nhưng y đã không kiểm tra nghiêm ngặt về mặt cán bộ lãnh đạo, không nhanh chóng phát hiện ra con sâu mọt trong nội bộ Đảng.

Nhưng Cố Doãn Tri cũng biết bây giờ tuyệt đối không phải là lúc tự phê bình mình, y đề xuất một kiến nghị với Kiều Chấn Lương: “Gõ núi dọa hổ.”

Cái gì gọi là “Gõ núi dọa hổ”? Căm cứ vào tư liệu Trương Dương cung cấp, Vương Quân Diêu chắc chắn là một nhân vật quan trọng trong tập đoàn rửa tiền. Lê Thúc đã chết rồi, phải dứt khoát khống chế Vương Quân Diêu, cũng phải tiến hành giám quản đối với trưởng phòng công an Vương Bá Hành. Sau khi Kiều Chấn Lương và Cố Doãn Tri thương lượng xong quyết định tạm thời bảo mật danh sách đen, nhưng cũng phải tiết lộ một chút phong thanh, để cho đám nhân viên thiết án phải tự lo lắng, chủ độ lộ ra khe hở.

Mừng 30 Tết hội nghị thường ủy tỉnh chọn tổ chức ở chính quyền tỉnh, đây là chuyện rất hiếm có. Hội nghị đầu tiên là làm tổng kết cuối năm công tác của tỉnh Bình Hải, vì nguyên nhân năm mới, trên mặt mỗi vị thường ủy đều tỏ ra rất vui mừng, phát ngôn cũng thoải mái tự do hơn nhiều.

Khi nói đến phát biểu mang tính tổng kết của Kiều Chấn Lương, Kiều Chấn Lương mỉm cười nói: “Mọi người hãy đưa hết điện thoại ra, giao cho thư kí, khi tôi nói chuyện không thích bị điện thoại quấy rầy.”

Đám thường ủy đều có chút ngạc nhiên, Kiều Chấn Lương nói: “Hôm nay là giao thừa, giao thừa có nghĩa là gì chứ? Tương truyền ở thời viễn cổ, tổ tiên chúng ta bị mãnh thú hung ác uy hiếp. Loại mãnh thú này tên là Niên, nó đã bắt hàng trăm con thú làm thức ăn, đến mùa đông trên núi thiếu thức ăn, còn chạy vào thôn trang săn người và súc vật, dân chúng hoang mang vô cùng. Người và “Niên” tranh đấu nhiều năm, họ mới phát hiện ra Niên sợ ba thứ: màu đỏ, ánh lửa, tiếng động. Vì thế vào mùa đông mọi người thường tre trước cửa những bản gỗ đào màu đỏ, trước cửa đốt một đống lửa, buổi tối thức qua đêm không ngủ, đánh đánh gõ gõ. Trong đêm đó “Niên” xông vào trong thôn trang thì thấy nhà nhà đều có màu đỏ và ánh lửa, nghe thấy tiếng đánh gõ thì sợ chạy về núi sâu và không còn dám quay trở lại nữa. Đêm đã qua mọi người cùng nhau ăn mừng, mọi người mở yến tiệc mừng thắng lợi.”

Thường ủy ở đây đều có lai lịch cả, không lạ lẫm gì đối với câu chuyện này, nhưng Kiều Chấn Lương lại chọn đúng lúc này để kể lại câu chuyện, lẽ nào chỉ đơn giản là kể chuyện vui thôi sao? Hình như không cần thiết? Không biết trong túi của vị bí thư tỉnh ủy này rốt cuộc là có thứ gì?

Kiều Chấn Lương nói: “ Thứ mà làm cho nhân dân một ngày cũng không yên tâm thì nhất định không phải là thứ tốt đẹp gì. Tôi nghĩ mọi người ở đây đều không mê tín, mọi người chắc không tin trên thế giới này tồn tại loại quái thú như thế đúng không?”

Thường ủy viên đều cười, nhưng tiếng cười chỉ rất nhẹ, ai cũng nghe ra trong lời của Kiều Chấn Lương có ý tứ.

Ngữ khí của Kiều Chấn Lương đột nhiên trở nên nghiêm túc: “Có điều mãnh thú thật sự đã đến rồi, chúng ta thân làm quan phụ mẫu của Bình Hải phải chăng nên đứng ra gánh vác, vì nhân dân mà trừ đi con thú này để đưa đến cho nhân dân một năm mới yên bình.”

Tất cả đều biết đã xảy ra một chuyện rất nghiêm trọng, nụ cười trên mặt mỗi người đều đã tan biến mất.

Kiều Chấn Lương nói: “Tối nay mọi người đều ở đây qua giao thừa, tôi sẽ bảo đồng chí bên phòng thư kí thông báo cho người nhà các vị. Tôi tin tưởng người thân sẽ hiểu cho chúng ta.” Khi Kiều Chấn Lương nói điều này ánh mắt liền nhìn chằm chằm vào Vương Bá Hành: “Mọi người không cần lo lắng đến sự an toàn của bản thân, đồng chí Cao Trọng Hòa sẽ phụ trách trị an cho buổi tối ngày hôm nay.”

Đây là một tín hiệu cực kì rõ ràng, người mà Kiều Chấn Lương nhắm vào chính là Vương Bá Hành, Vương Bá Hành thân làm trưởng phòng công an mà lại không biết chút nào về quyết định của Kiều Chấn Lương, Kiều Chấn Lương bỏ qua hắn mà hạ lệnh thẳng với Cao Trọng Hòa, đây rõ ràng là thể hiện sự không tín nhiệm với Vương Bá Hành.

Sắc mặt của Vương Bá Hành có chút thay đổi, lòng thầm nghĩ Kiều Chấn Lương nếu như có chứng cứ thì có thể tiến hành song quy với mình, tại sao lại phải bày ra cục diện như thế này? Hắn rất nhanh đã hiểu ra, Kiều Chấn Lương không có bất cứ chứng cớ nào, y chỉ là cố tình đánh vào tâm lí.

Sắc mặt của bí thư kỉ ủy Tăng Lai Châu cũng không dễ coi gì, Kiều Chấn Lương làm như vậy đồng nghĩa với việc đoạt quyền của kỉ ủy, lẽ nào ngay cả mình hắn cũng định động vào?

Khi tất cả các vị thường ủy viên đều ở lại phòng tiếp đại của chính quyền tỉnh thì một số thông tin nhỏ đã được phát tán ra ngoài, trong tỉnh ủy có người bị song quy, tin tức này nhanh chóng được truyền ra khắp tỉnh Bình Hải.

Vương Quân Diêu ngồi yên lặng trong căn biệt thự ở thành phố Nam Tích, khoác một chiếc khăn choàng, ngồi tắm ánh nắng buổi chiều, ánh mặt trời lại không làm cho cô ta cảm thấy ấm áp, tay cô ta rất lạnh, cô ta vừa nhận được tin Lê Thúc bị giết. Tin tức này làm cho cô ta cảm thấy vô cùng đột ngột, ở trên đất Mỹ với thực lực của Lê Thúc lại mất mạng dưới tay của Trương Dương phải chăng là do y quá khinh địch hay vì Trương Dương quá lợi hại. Bây giờ tất cả đã không còn quan trọng nữa, điều mà Vương Quân Diêu lo lắng bây giờ là những chứng cứ Đường Hưng Sanh để lại. Chứng cứ Đường Hưng Sanh để lại sẽ đề cập đến không ít quan viên, những chứng cứ này nếu như bị công khai ra thì chuyện một số quan chức thông đồng với tập đoàn rửa tiền sẽ bị bại lộ, cô ta cùng với lợi ích của tập đoàn cô ta cũng sẽ bị đả kích mang tính hủy diệt, nếu như đám quan lại tham ô trong nước nhìn thấy mạng lưới rửa tiền của bọn họ không an toàn thì ai còn dám giao tiền tham ô cho bọn họ nữa?

Long Quý đến trước mặt Vương Quân Diêu, gã có chút căng thẳng, thấp giọng nói: “Phu nhân, bên ngoài có rất nhiều cảnh sát.”

Vương Quân Diêu cười nhạt nói: “Có cảnh sát thì sao chứ? Chúng ta có làm gì phạm pháp đâu?”



Long Quý nói: “Lê Thúc chắc chưa nói gì chứ?”

Vương Quân Diêu nói: “Hắn thì có thể nói gì chứ? Trong tay hắn không có chứng cứ nào liên quan đến chúng ta.” Cô ta tự cho rằng mình làm việc rất cẩn thận, cho dù là Lê Thúc thì trong tay hắn cũng không có bất kì chứng cứ nào về mình.

“Nhưng…”

Vương Quân Diêu nói: “Không có nhưng gì cả, cũng không có gì đáng sợ cả, cho dù trong tay Đường Hưng Sanh có một số chứng cứ, nhưng những chứng cứ đó căn bản không để cập đến chúng ta, pháp chế Trung Quốc bây giờ đã càng ngày càng hoàn thiện rồi, không có chứng cứ bọn họ không thể bừa bãi bắt người.” Thực ra trong lòng của Vương Quân Diêu bây giờ không có chấn tĩnh như bên ngoài mặt, cô ta không liên lạc được với anh trai, anh trai chắc đã xảy ra chuyện rồi.

Long Quý nói: “Phu nhân, chúng ta phải lập tức rời khỏi đây, nếu như đợi Trương Dương sẽ muộn mất.”

Vương Quân Diêu tức giận nhìn Long Quý: “Hắn có thể trở về không? Tôi sẽ làm cho hắn vĩnh viễn không có cách nào bước chân lên đất Trung Quốc được nữa.”

……………………………….

Thư Anh Hằng nhìn Trương Dương, cười khổ lắc đầu nói: “Cậu có biết là mình rốt cuộc đã mang đến bao nhiêu phiền phức cho quốc gia không?”

Trương Dương nói: “Không cảm thấy thế.”

Thư Anh Hằng nói: “Tiểu tử này.” Ông ta và Cố Doãn Tri là bạn nhiều năm, vì Cố Doãn Tri đã giao phó từ trước nên ông ta cũng không trách cứ Trương Dương quá, ông ta thở dài nói: “Hộ chiếu của các cậu tôi đã cho người đi bổ sung làm lại, chuẩn bị một chút lập tức sẽ đưa cậu về nước.”

Trương Dương nói: “Làm phiền ngài rồi.” tên tiểu tử này dù sao cũng biết nói một câu khách khí, Thư Anh Hằng là người mình, mà lại còn là tổng lãnh sự lãnh sự quán New York, chỉ có thông qua sự giúp đỡ của anh ta mình mới có thể thuận lợi trở về.

Lúc này Điền Linh hoảng hốt bước bào, cô ấy nói với Thư Anh Hằng: “Lãnh sự, bên ngoài có không ít cảnh sát, bọn họ hoài nghi lãnh sự quán chúng ta có chứa tội phạm.”

Thư Anh Hằng nhăn mày nói: “Đến nhanh vậy sao?”

Trương Dương nói: “Tôi đi xem sao.”

Thư Anh Hằng trừng mắt nhìn hắn nói: “Cậu ngoan ngoãn ở yên đây cho tôi đi, bọn họ sẽ không xông vào đây đâu, cậu bớt gây loạn cho tôi là được rồi.” Tên tiểu tử này thật sự làm cho Thư Anh Hằng đau đầu không thôi.

Thư Anh Hằng đến trước cửa lãnh sự quán, quả nhiên khắp nơi là xe cảnh sát, ông ta tức giận nói: “Thật là bừa bãi, tôi sẽ kháng nghị lên bộ ngoại giao Mỹ.”

Điền Linh nói: “Bọn họ quả thực không có bước vào phạm vi lãnh sự quán, không vi phạm công ước quốc .”

Thư Anh Hằng thở dài, xem ra chuyện Trương Dương và Triệu Thiên Tài ẩn thân ở lãnh sự quán đã bị phát hiện rồi.

Đúng vào lúc này, Bạch Chí Quân đang lái xe đi mua hàng tết từ bên ngoài trở về, vẫn chưa kịp tiến sát đến đại sứ quán đã bị xe cảnh sát ngăn lại, một viên cảnh sát da đen vỗ vỗ vào cửa xe nói: “Xuống xe, phải tiến hành kiểm tra.”

Bạch Chí Quân hạ cửa sổ xe xuống, đưa chứng minh của mình ra nói: “Tôi là nhân viên công tác của lãnh sự quán Trung Quốc tại New York…”

“Xuống xe!” đối phương quát lên.

Bạch Chí Quân không còn cách nào khác, đành phải xuống xe, hai tên cảnh sát bắt đầu tiến hành kiểm tra xe, Bạch Chí Quân nhìn có chút bốc hỏa, anh ta lớn tiến kháng nghị: “Tôi có lí do nhắc nhở các anh, các anh đã vi phạm công ước quốc tế.”

Một viên cảnh sát lạnh lùng nhìn anh ta, đột nhiên nắm chặt lấy cánh tay anh, ép Bạch Chí Quân áp sát người lên xe, lớn tiếng ra lệnh: “Dang hai chân ra, bây giờ tôi nghi ngờ anh có ý định hành hung cảnh sát, tôi muốn bắt giữ anh.”

Bạch Chí Quân quát lên nói: “Khốn kiếp, buông tôi ra, buông tôi ra.” Dù sao sức anh ta cũng yếu, cộng thêm lại chỉ có một mình, mấy viên cảnh sát đối phương cùng lúc xông lên đeo còng vào tay hắn.

Khi Bạch Chí Quân bị còng, một đám FBI đang ngồi trong xe cười híp mắt nhìn mọi chuyện đang phát sinh, một tên đặc công nhắc nhở Mike nói: “Sếp, ở đây là lãnh sự quán Trung Quốc, có phải là nên suy nghĩ một chút ảnh hưởng quốc tế có thể xảy ra không?”

Mike cười lạnh nói: “Chúng ta không có vi phạm công ước quốc tế, chúng ta không xông vào lãnh sự quán bắt người là đã nể mặt chúng lắm rồi, cái tên này với tên gián điệp là cùng một bọn, bọn họ lẽ nào quên mất rằng chúng ta không làm gì hết mà chỉ nằm ở bên cạnh được mười hai tiếng. Tuy chúng ta không thể xông vào bắt người, nhưng chúng ta có thể kiểm tra nghiêm khắc những nhân viên ra vào, ta sẽ để cho bọn chúng không yên.”

Bạch Chí Quân bị bắt ngay trước cửa đại sứ quán, Thư Anh Hằng nhìn thấy rõ mồn một, phổi của ông ta như muốn tức nổ ra, đám quỷ Mỹ này ức hiếp người quá đáng, ông ta vốn định xông ra kháng khi nhưng là một lãnh sự, vào thời điểm mấu chốn vẫn có thể giữ được sự bình tĩnh cơ bản. Mục đích của đối phương khi đến đây là vì Trương Dương. Về điểm này thì đúng là ông ta đã cung cấp cho Trương Dương chỗ ẩn nấp. Thư Anh Hằng xoay người đi gọi điện thoại, ông đưa ra lời kháng nghị nghiêm khắc với bộ ngoại giao Mỹ.

Trên người Bạch Chí Quân không hề có một thứ gì đáng nghi, nhưng cảnh sát rõ ràng là đã nhận được mệnh lệnh, không hề có ý tha cho anh ta, vẫn lôi anh ta lên xe cảnh sát đưa đi, Bạch Chí Quân tức giận nói: “Các người làm cái gì vậy? Bỏ tôi ra, bỏ tôi ra.”

Lúc này anh ta cũng nhìn thấy thủ lĩnh FBI Mike bước tới, Bạch Chí Quân lập tức hiểu ra, nhiều cảnh sát đến đây như vậy chắc chắn không phải ngẫu nhiên, chắc là âm mưu kế sách có chủ đích của FBI.

Mike bước tới trước mặt Bạch Chí Quân, cười gật đầu nói: “Ngài Bạch, chúng ta lại gặp mặt rồi.”

Bạch Chí Quân không hề sợ hãi trừng mắt nhìn Mike, dù sao đây cũng là cổng lãnh sự quán, Bạch Chí Quân lớn tiếng nói: “Hành vi của các anh hôm nay đã vi phạm công ước quốc tế, không biết anh có phải là đại diện cho cá nhân hay là đại diện cho chính phủ Mỹ, tôi phải nhắc nhở cho anh biết, anh đang gây nên một trận sóng gió ngoại giao đấy.”

“Mike cười ha ha, hắn đưa tay ra nắm lấy cằm Bạch Chí Quân nói: “Công ước quốc tế, công ước quốc tế có cho phép lãnh sự quán giấu gián điệp không? Anh phối hợp với gián điệp làm công tác tình báo, làm nguy hại đến lợi ích nước Mỹ, gẫy nhiễu cho công tác của chúng tôi, gây ra uy hiếp cho nhân viên công tác FBI chúng tôi, anh đã vi phạm luật an toàn của đất nước chúng tôi.”

Bạch Chí Quân tức giận nói: “Các anh nhiều người như vậy để đối phó một mình tôi lại nói là tôi uy hiếp đến sự quan toàn của các anh, thật là vừa ăn cướp vừa la làng, tôi phải kháng nghị, phải kiên quyết kháng nghị!” Bạch Chí Quân khi đưa ra kháng nghị, hai mắt đã hướng về phía lãnh sự quán, lãnh sự quán, nơi mà đẩy anh ta vào cảnh ngộ trước mắt lại không hề cò phản ứng gì, lẽ nào bọn họ thật sự muốn bỏ rơi mình?

Tống lãnh sự quán Thư Anh Hằng sau khi tức giận rất nhanh đã bình tĩnh lại, việc này không đơn giản, người Mỹ nếu đã dám tìm đến lãnh sự quán chứng minh bọn họ đã nắm được chứng cứ xác thực. Việc Trương Dương đến lãnh sự quán khẳng định đã bị lộ ra ngoài, Thư Anh Hằng cho rằng việc này chắc chắn có khả năng là do nhân viên công tác trong nội bộ tiết lộ ra ngoài. Việc Bạch Chí Quân bị bắt ở bên ngoài cửa Thư Anh Hằng đương nhiên là rất tức giận, ông ta suýt chút nữa đã xông ra ngoài lý luận với đối phương. Nhưng lập tức ông ta nghĩ rằng đối phương bắt Bạch Chí Quân ngược lại lại là chuyện tốt. Lí lịch của Bạch Chí Thanh sạch sẽ, người Mỹ đã tìm nhầm đối tượng, Bạch Chí Quân bị đối đãi không công bằng, vừa hay đã cho mình một lí do khiển trách phía Mỹ. Thư Anh Hằng đã có lí do đầy đủ để kháng nghị với phía Mỹ, ngoại giao giữa hai nước về căn bản là bắt nguồn từ tranh chấp lợi ích.

Khi Bạch Chí Quân bị cảnh sát Mỹ bắt ở cổng lãnh sự quán Trương Dương không hề biết, hắn thay một bộ quần áo mà lãnh sự quán đưa cho, vứt bộ tây phục ăn trộm được xuống đất, chiếc áo khoác đã bị rơi mất khi hắn nhảy xuống biến. Có điều số tiền của tên khách làng chơi vẫn còn, Trương Dương lấy ra mấy tờ tiền Mỹ, còn có cả mấy tấm danh thiếp, Trương Dương không biết tiếng anh nên vứt đống danh thiếp đấy sang một bên. Ánh mắt hắn đặt vào chiếc hộp da màu đen lấy được từ chỗ Lê Thúc. Trên chiếc hộp có mật mã, có điều cũng chẳng có vấn đề gì với Trương Dương

Thứ mà tên tiểu tử này giỏi nhất chính là dùng vũ lực giải quyết, không cần nhiều thời gian hắn đã mở được chiếc hộp da ra. Chiếc hộp da này chất lượng rất tốt. Trương Dương lôi nó trong nước lâu như vậy mà bên trong một giọt nước cũng không lọt vào. Trong chiếc hộp có một chiếc túi đựng kim cương. Trương đại quan nhân tuy không phải là chuyện gia đá quý gì, nhưng chỉ cần dựa vào kích cỡ của những viên kim cương này đã có thể biết những thứ này có giá trị liên thành. Ngoài ra còn có mấy chiếc chìa khóa. Nếu như Lê Thúc đã để chìa khóa với kim cương cùng một chỗ, đủ để chứng minh rằng những chiếc chìa khóa này tương đối quan trong.

Bên ngoài tiếng gõ cửa vang lên, Trương Dương vội đóng chiếc hộp lại, nói: “Mời vào.”

Điền Linh thần sắc căng thẳng bước vào.

Trương Dương lập tức nhận thức được tình hình có biến: “Chị Linh, sao vậy?”

Điền Linh nói: “Bên ngoài có rất nhiều cảnh sát và FBI. Bọn họ đã phong tỏa chặt các đường ra của lãnh sự quán, cậu chớ đừng xuất hiện, phải ở lại trong đây.”

Trương Dương chau mày nói: “ở đây là lãnh sự quán Trung Quốc, sao bọn chúng dám làm vậy?”



Điền Linh nói: “Tổng lãnh sự đang giao thiệp với phía Mỹ, tôi thấy việc này rất phức tạp, có điều cậu yên tâm, chỉ cần ở lại trong đại sự quán thì bọn chúng sẽ không làm gì được cậu cả.”

Trương Dương đứng dậy nói: “Hộ chiếu của tôi đã làm xong chưa. Xong rồi thì tôi sẽ có quyền xuất nhập cảnh hợp pháp. Tôi không sợ bọn chúng, tôi sẽ đi tìm đám Mỹ đó tính sổ.”

Điền Linh hoảng hốt nói: “Trương Dương, đừng ra ngoài, cậu phải hiểu rõ ràng rằng bây giờ cậu không phải chỉ đơn thuần là đánh cảnh sát. Nếu như đánh cảnh sát thì người Mỹ nhiều nhất cũng chỉ có thể ải tải cậu xuất cảnh, nhưng FBI mà tìm được cậu, chỉ cần cậu bị bắt bọn họ sẽ khỏi tố cậu tội danh gián điệp.”

Trương Dương nói: “FBI thì sao chứ? Tôi không có làm bất kì hành động gián điệp nào, bọn họ không thể nói bừa được.”

Điền Linh nói: “Đây là nước Mỹ. bọn họ cho dù muốn hãm hại cậu thì chúng ta có thể làm gì chứ?’

Lúc này Triệu Thiên Tài cũng bước vào, gã ở phòng sát cửa sổ, từ trong phòng có thể nhìn thấy cảnh tượng Bạch Chí Quân bị người Mỹ lục soát và bắt đi, liền vội vàng chạy đến báo cho Trương Dương biết.

Điền Linh nhìn thấy Triệu Thiên Tài bước vào, liền thở dài dặn dò Trương Dương: “Tóm lại hai người cần phải ghi nhớ lời tôi, phải ở trong phòng, không được đi đâu cả.”

Triệu Thiên Tài thấp giọng nói chuyện mình vừa thấy, Trương Dương nghe rồi bốc hỏa lên tận đầu, đám người Mỹ này đúng là ức hiếp người quá đáng. Hắn là nhân viên công tác quốc an không phải là giả. Nhưng lần này hắn đến Mỹ thuần túy chỉ là việc ân oán cá nhân, hoàn toàn không có ý hoạt động gián điệp, không ngờ lại bị đám FBI bám hoài không buông, Trương Dương tức giận nói: “Thích chọc tức tôi, tôi san bằng nhà trắng của chúng.”

Triệu Thiên Tài nói: “Ở đây là lãnh sự quán, người Mỹ có ngông cuồng đến mấy cũng không sẽ không dám xông vào. Tôi nghĩ chúng ta vẫn nên nghe lời Chị Điền, ngoan ngoãn ngồi ở đây đợi.”

Trương Dương tức giận nói: “Ở đây làm gì? Làm con rùa rụt cổ à? Mặt mũi của người dân Trung Quốc đã bị chúng ta làm xấu hết rồi. »

Triệu Thiên Tài gượng gạo ho vài tiếng. Ánh mắt gã lướt xuống đất, gã nhặt lên mấy tấm danh thiếp, nhìn nhìn rồi lại nhặt cái túi kẹp dưới đất lên, kinh ngạc nói : ‘Những thứ này cậu lấy được ở đâu ? ’

Trương Dương nói : ‘Tối qua trộm y phục của tên khách làng chơi ở Hồng Ngũ Nguyệt, tiện tay lấy luôn.’

Triệu Thiên Tài nói: “Người này có lẽ là tham nghị viên New York Sademon.”

Trương đại quan nhân nghe chẳng hiểu gì : ‘Cậu nói ai ? Ai là Mon.’

‘Sademon, người khách làng chơi mà anh nói chính là tham nghị viên Sademon.’

Trương Dương vừa nghe lập tức có tinh thần : ‘Tham nghị viên có phải là rất có sức ảnh hưởng không.’

Triệu Thiên Tài gật đầu lia lịa nói: “Người khác thì tôi không rõ, nhưng cái người Sademon này là một người có sức ảnh hưởng nhất ở New York, nghe nói có hi vọng là thống đốc khóa sau.’

Trương Dương nói : ‘Thân phận người này đặc biệt như thế lại dám đi vào mấy chốn đó, lẽ nào không sợ người khác nhận ra mình sao ?’

Triệu Thiên Tài nói : ‘Những chuyện này có gì mà lạ chứ, lẽ nào trong nước lại không có việc quan nhân làm khách làng chơi sao ?’

Trương Dương nghĩ lại, tối qua có một tên vệ sĩ đứng bên ngoài cửa, nhân vật bình thường chắc chắn sẽ không làm như thế, đi chơi bời lại còn có người canh cửa. Trương Dương nhặt lấy một tấm danh thiếp : ‘Thiên Tài, tiểu tử cậu đúng là thiên tài, ha ha ha, gọi điện cho y, tên dâm đãng này có lẽ sẽ giúp được chúng ta chuyện gì đó.’

Triệu Thiên Tài nói : ‘Nhưng chúng ta không có chứng cứ gì, y chưa chắc đã tin.’

Trương Dương nói : ‘Có tật giật mình, làm dâm tặc càng dễ giật mình hơn, tôi hiểu những kẻ làm quan, để bảo vệ thể diện và vị trí của mình bọn họ sẽ không dám làm bừa, gọi điện dọa y một chút. »

Triệu Thiên Tài lấy điện thoại bấm theo số trên danh thiếp gọi đi. Sau khi điện thoại gọi đi, chuông đổ một hồi lâu mới có người nhấc máy. Triệu Thiên Tài sau khi nghe thấy có người trả lời liền nói thẳng vào chủ đề : ‘Ngài tham nghị viên, tôi nhặt được ví tiền của ngài.’

Đối phương nghe thấy câu này lập tức trầm mặc một lúc, mới thấp giọng nói : ‘Anh muốn gì ?’

Trương Dương cũng đứng bên cạnh nghe nhưng không hiểu gì cả, Triệu Thiên Tài bịt ống nghe rồi dịch cho Trương Dương nghe, Trương Dương nói : ‘Hỏi ông ta vệ sĩ của ông ta không sao chứ ?’

Triệu Thiên Tài nói : ‘Vệ sĩ của ông không sao chứ ?’

Sademon lúc này đã xác định được chính là kẻ lẻn vào phòng lấy trộm y phục của mình, rồi còn đánh ngát vệ sĩ của mình, y bắt đầu sợ hãi. Ánh mắt nhìn xung quanh, tuy trong phòng làm việc chỉ có một mình y, nhưng y vẫn có chút hoang mang : ‘Anh rốt cuộc là muốn gì ?’

Triệu Thiên Tài nói theo ý của Trương Dương : ‘Trong tay tôi có một số cuộn băng còn có một số bức ảnh, tôi muốn thiêu hủy nó, nhưng FBI lại muốn lấy đồ từ tay tôi. Hiện giờ tôi đang ở trong lãnh sự quán Trung Quốc đóng ở New York, cảnh sát Mỹ và FBI đã phong tỏa tất cả cửa ra vào, kiểm tra nghiêm ngặt tất cả những người ra vào. Tôi không phải là sợ bị kiểm tra, nhưng có một số thứ vạn nhất bị FBI tra ra thì hậu quả e rằng không thể tưởng tượng được.’

Sademon đúng là một lão cáo già. Y cười nói : ‘Những thứ này không có bất kì tác dụng nào đối với anh đúng không ?’

Triệu Thiên Tài nói : ‘Nếu như tôi có thể thuận lợi rời khỏi lãnh sự quán, thì những thứ này vĩnh viễn sẽ biến mất, tôi trở về được Trung Quốc thì tôi và ông sẽ nước sông không chạm nước giếng.’

Sademon nói : ‘Anh cũng biết có một số chuyện tôi không thể làm gì được, FBI là một bộ phận đặc thù...’

Triệu Thiên Tài nói : ‘Ngài tự tìm cách đi.’

Đặt điện thoại xuống, Triệu Thiên Tài mới không nhịn được mà cười ầm lên, gã chỉ tay vào Trương Dương nói : ‘Cậu đúng là lợi hại. Cần thận chọc tức tham nghị viện, y lại thẳng tay diệt khẩu cậu đấy. »

Trương Dương : ‘Với cái gan của y sao. Chúng ta ở lãnh sự quán, y không thể phái quân xông vào tiêu diệt chúng ta chứ ?’ Hắn đứng dậy nói : ‘Đi, chúng ta ra ngoài xem xét tình hình.’


Hai người đến phòng của Triệu Thiên Tài, từ cửa sổ nhìn ra ngoài lại thấy xe cảnh sát hình như nhiều hơn mấy chiếc, những xe ra vào lãnh sự quán đều bị kiểm tra, lúc này một chiếc Limousine tiến đến trước cổng lãnh sự quán, mấy viên cảnh sát đứng chặn lại.


Một viên cảnh sát gõ gõ cửa xe, lớn tiếng nói : ‘Tất cả mọi người xuống xe. Xếp hàng kiểm tra.’


Cửa chiếc xe từ từ mở ra, một quý phu nhân mặc áo choàng màu xám bước ra, viên cảnh sát nói : ‘Xoay người lại, đặt tay lên xe... ‘ lời nói chưa dứt, cánh tay phải của vị phu nhân giơ lên, vụt qua một cái, chỉ nghe tiếng ‘Bốp’. Tên cảnh sát ngẩn ra, gã sao có thể ngờ vị phu nhân này lại dám động thủ đánh cảnh sát, gã đưa tay ra định sờ khẩu súng, vị phu nhân liền tức giận nhìn gã nói : ‘Đồ khốn khiếp, gọi cái tên James khốn kiếp ra đây cho ta, ta muốn để hắn xem cái đám vô dụng các người đối xử như thế nào với mẹ đỡ đầu của nó.’


Mấy viên cảnh sát đều ngẩn ra, tên cảnh sát chỉ huy nhìn thấy vị phu nhân lập tức bị dọa hết hồn. Vị phu nhân này là ai chứ ? chẳng phải là bà Margaret chủ tịch hội đồng quản trị Benin hay sao, cục trưởng tổng cục cảnh sát James là hiếu tử của bà ấy. Bố mẹ của James trước đây từng là nhân viên của tập đoàn Benin. Sau này gặp phải tai nạn xe, cả hai đều mất mạng, chỉ có James là may mắn sống xót, từ đó về sau Margaret đã nhận trách nhiệm chăm sóc y. Có thể nói Margaret là bố mẹ tái sinh của James. James có thể ngồi lên vị trí cục trưởng tổng cục cảnh sát New York, Margaret đã phải bỏ ra không ít sức lực. Chính trị của nước Mỹ là chính trị tiền tệ, không có tiền mở đường thì James không thể trèo lên vị trí ngày hôm nay, y thật sự coi Margaret thành mẹ ruột của mình.


Phần lớn cảnh sát ở New York đều biết chuyện này. Margaret còn bỏ ra một nghìn vạn để thành lập một quỹ thưởng giành cho cảnh sát New York, rất nhiều cảnh sát nhận được lợi ích từ quỹ này. Tập đoàn Benin ở New York có thể nói là nhà nhà đều biết. Margaret trước đây đặt tổng bộ của tập đoàn Benin ở Manhattan, sau đó sức khỏe không tốt nên mấy năm trước đã đi về Los Angeles, hưởng cuộc sống đầy ánh sáng bên này, có điều sức ảnh hưởng của trung tâm tài chính này ở Manhattan vẫn còn.


Sau khi biết được thân phận của Margaret, viên cảnh sát đó ngại ngùng buông tay xuống. Cho dù gã có mượn gan trời cũng không dám rút súng chĩa vào mẹ đỡ đầu của cục trưởng.


Margaret nói : ‘Ta bây giờ muốn vào lãnh sự quán làm việc, các người tránh hết ra cho ta. Làm lỡ chuyện của ta các người có gánh nổi không ?’ Lão phu nhân ra uy đúng là không phải tầm thường.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK