Mục lục
Y Đạo Quan Đồ - Thạch Chương Ngư (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngay cả Trương đại quan nhân cũng cảm thấy mình đang xen vào việc của người khác. Hắn và vợ chồng Tạ Khôn Cử vốn là vốn là hai phía mâu thuẫn đối lập, nhưng hiện tại mình lại chủ động nhúng tay vào chuyện của Triệu Nhu Đình, giải thích duy nhất chính là y giả như phụ mẫu, Trương đại quan nhân nhìn thấy tình trạng của Triệu Nhu Đình thì bất tri bất giác sinh ra lòng đồng tình. Thân là y giả, Trương đại quan nhân oán hận nhất hính là là có người thông qua y thuật của bản thân để hại người. Cái này gọi là nhất mã quy nhất mã, tuy rằng hắn có bất mãn với vợ chồng Tạ Khôn Cử, nhưng hắn cũng không thể bởi vì chuyện này mà thấy chết mà không cứu được.

Chu Hưng Quốc và Tạ Khôn Cử sau khi cưỡi vài vòng vây quanh sân ngựa thì trở lại nhà nghỉ ngơi, Chu Hưng Quốc xoay người xuống ngựa nói: Tam đệ, cậu không chơi thử à?

Trương Dương cười lắc đầu nói: Không được. Hôm qua bị trẹo lưng, không chịu nổi xóc nảy.

Từ xa truyền đến tiếng cười vui của Cố Dưỡng Dưỡng và Liễu Đan Thần, hai cô đang đuổi nhau rất vui.

Ngồi xuống bên cạnh vợ, Triệu Nhu Đình săn sóc đưa cho hắn một ly trà.

Chu Hưng Quốc nói: Đúng là khiến cho người ta hâm mộ, cử án tề mi, tương kính như tân.

Tạ Khôn Cử cười nói: Thành tựu lớn nhất của đời tôi chính là cưới được Nhu Đình làm vợ.

Triệu Nhu Đình mỉm cười: Được rồi, đừng ở trước mặt người khác phơi ân ái nữa.

Tạ Khôn Cử nói: Chúng ta vốn là ân ái. Có gì mà ngại.

Trương Dương mỉm cười cầm chén trà lên uống một ngụm, lúc này trên sân đua ngựa bỗng nhiên xảy ra biến cố, con ngựa mà Liễu Đan Thần ưỡi không biết sao mà bị knh sợ, cứ nhảy lên nhảy xuống trên đường, Liễu Đan Thần sợ đến nỗi hoa dung thất sắc. Nắm chặt dây cương, hai tay ôm cổ đua ngựa.

Chu Hưng Quốc lớn tiếng nói: Đừng hoảng. Nắm chặt dây cương. Hắn còn chưa nói xong thì con ngựa màu đỏ đã thay đổi phương hướng, chạy như điên tới khu nghỉ ngơi, thoải mái phóng qua rào chắn cao chừng một thước ở hai bên đường.

Mọi người ở khu Nghỉ ngơi vội vàng đứng dậy chạy, sợ bị con ngựa đã phát điên này đụng phải.

Trương đại quan nhân buông chén trà, chạy nhanh tới chỗ con ngựa đó. Liễu Đan Thần mặt trắng bệch, nhìn thấy Trương Dương chạy tới thì kinh hô: Tránh ra, anh mau tránh ra! Mắt thấy móng trước của ngựa sắp đạp elen người Trương Dương thì Trương đại quan nhân đột nhiên lách người, từ phía trước con ngựa vòng đến cạnh ngựa, tóm lấy dây cương, cùng với một tiếng gầm lên của hắn, con ngựa đua bị giữ chặt, con ngựa hí dài một tiếng, móng trước dựng đứng lên, thân ngựa cơ hồ tạo thành góc vuông với mặt đất.

Liễu Đan Thần kinh hô một tiếng, thân hình bị văng ra ngoài, Trương đại quan nhân tay mắt lanh lẹ, ôm lấy cô ta vào lòng, một tay vẫn kéo cương ngựa.

Con ngựa đó giãy dụa một lúc, phát hiện không thể giãy khỏi Trương Dương thì cuối cùng cũng bình tĩnh lại.

Trương đại quan nhân thả Liễu Đan Thần xuống, sau đó thì kéo dây cương đưa con ngựa tới chỗ mã sư, Địch Danh Vọng cũng nghe tin chạy tới, sân ngựa Tây Sơn khai trương lâu như vậy nhưng rất ít xuất hiện loại chuyện này, trong ấn tượng của hắn thì một lần là khi Trương Dương đua ngựa với Trần An Bang, ngựa của Trần An Bang đột nhiên nổi điên, sau đó thì chính là lần này, trùng hợp là, hai lần Trương Dương đều ở đây, nói cách khác thì hai lần đều có liên quan tới hắn, thằng ôn này không hợp mệnh cung với mình à?



Địch Danh Vọng nói thầm trong lòng, nhưng những lời này bất kể là thế nào cũng không thể nói ra được.

Liễu Đan Thần trải qua phong ba lần này thì tình tự bị ảnh hưởng, không sau liền cáo từ rời đi, Cố Dưỡng Dưỡng chủ động đề xuất đưa cô ta đi.

Vợ chồng Tạ Khôn Cử cũng cáo lui.

Chu Hưng Quốc và Trương Dương đi muộn nhất, trước khi đi, Trương Dương còn đặc biệt nhìn con ngựa đột nhiên nổi điên đó, con ngựa đã bị nhốt trong chuồng, có điều tình tự vẫn rất bất an, nôn nóng đi đi lại lại trong chuồng, thỉnh thoảng phát ra tiếng hí dài.

Mã sư giải thích: Bình thường con ngựa này ngoan nhất, không biết hôm nay bị làm sao?

Trương Dương thương lượng với hắn một chút rồi vào bên trong chuồng, con ngựa đó nhìn thấy Trương Dương thì tai lập tức dựng thẳng lên, hiển nhiên nhận ra người này vừa rồi đã giữ chặt nó. Trương đại quan nhân dang hai tay ra, lòng bàn tay hướng về phía trước, ra hiểu mình không mang theo gì, khi tới gần con ngựa, con ngựa đó bất an bốn vó giậm mạnh, không ngừng phát ra tiếng phì phì trong mũi.

Trương Dương bức con ngựa tới góc tường, cuối cùng thì đặt tay lên người ngựa. Trương đại quan nhân tuy rằng không chuyên thú y, nhưng đối với phương diện này cũng ít nhiều có hiểu biết, con ngựa đua này rõ ràng đã bị kinh sợ. Trương Dương vuốt đỉnh đầu của nó, một tay thì nhẹ nhàng vuốt ve bờm của nó, con ngựa tựa hồ đã trấn định hơn một chút. Trương Dương dặn dò mã sư: Cho nó ít cỏ ăn, tôi thấy gần sân ngựa có không ít, thứ đó chắc sẽ có tác dụng an thần.

Chu Hưng Quốc đợi hơn mười ngoài chuồng mới nhìn thấy Trương Dương ra, hắn có chút tò mò nói: Làm sao vậy? Con ngựa đó bị bệnh gì à?

Trương Dương nói: Không rõ lắm, chắc là bị sợ, nguyên nhân cụ thể thì tôi cũng không biết, lại không hiểu tiếng ngựa.

Chu Hưng Quốc cười nói: Tôi còn tưởng rằng cậu không gì không làm được, chuyện này thật sự là kỳ quái, vừa rồi đang không có chuyện gì mà, chẳng lẽ nó sợ Liễu Đan Thần? cậu nói động vật và người có phải thẩm mỹ bất đồng hay không? Chúng ta thấy xinh đẹp thì động vật lại ảm thấy ngược lại?

Trương Dương cười nói: Sao vậy được? Những lời này của Chu Hưng Quốc tuy rằng là nói đùa, có điều cũng nhắc nhở Trương Dương, hiện trường không hề có bất kỳ thứ gì đáng sợ cả, vậy vì sao con ngựa này lại kinh hãi như vậy, chẳng lẽ thực sự là do Liễu Đan Thần? Nghĩ đi nghĩ lại thì thấy loại khả năng này cực nhỏ, động vật dù sao cũng không phải là không phải nhân loại, không nói chính xác được khi nào thì dở hơi.

Trừ chuyện này ra, Chu Hưng Quốc vẫn rất hài lòng vì cuộc gặp gỡ tối nay, hắn đã tận chức tận trách rồi, Trương Dương và Tạ Khôn Cử cũng đều đã nể mặt. Thân là đại ca, Chu Hưng Quốc vô cùng lo lắng cho vấn đề cá nhân của Trương Dương, buổi trưa hôm ấy, hai huynh đệ sau khi rời khỏi sân ngựa Tây Sơn thì không đi xa mà tới một sơn thôn gần đó uống mấy chén.

Chu Hưng Quốc nói: Tôi tối nay phải đi rồi!

Trương Dương có chút kinh ngạc nói: Đi sớm thế à? Anh tối hôm qua mới trở về mà!

Chu Hưng Quốc cười nói: Lần này trở về, vốn là để điều giải quan hệ giữa cậu và Tạ Khôn Cử, đương nhiên, tôi cũng thuận tiện ký mấy hợp đồng, tôi cũng không giấu gì cậu, lần này là nhiệm vụ mà đại ca của tôi giao cho tôi, phải hoàn thành, hắn cũng không muốn cậu và Tạ Khôn Cử quá găng.

Trương Dương nói: Xem ra về sau gặp tỉnh trưởng Chu, tôi còn phải giải thích với y một phen.



Chu Hưng Quốc nói: Không cần thiết, chuyện của cậu và Tạ Khôn Cử có thể nói là âm soa dương thác, hắn cũng không phải là nhằm vào cậu, cậu cũng không phải cố ý sẽ đối phó hắn. Chu Hưng Quốc nhìn rất thấu chuyện này. Hắn tạm dừng một chút rồi nói: Giữa cậu và Kiều Mộng Viện có phải đã thành lập quan hệ yêu đương rồi hay không?

Trương Dương cười nói: vớ vẩn.

Chu Hưng Quốc nói: Vậy sao cậu bảo vệ cô ta như vậy? Hơn nữa tôi nghe nói lần trước Kiều lão và ông nội của tôi khi hẹn nhau đi tắm suối nước nóng, còn đặc biệt dẫn cả cậu đi nữa.

Trương Dương nói: Hai việc khác nhau, tôi thừa nhận Kiều lão đối với tôi không tồi, tôi đối với Mộng Viện cũng không tồi.

Chu Hưng Quốc gật đầu nói: Huynh đệ, nghe tôi nói một câu, kinh thành là chốn thị phi, sinh tồn ở đây phải giữ đầu óc tỉnh táo, chuyện chúng ta nhìn thấy thường thường chỉ là mặt ngoài, sau lưng có rất nhiều chuyện phức tạp hơn so với trong tưởng tượng của chúng ta.

Trương Dương nói: Lần này Tạ Khôn Cử là nhằm vào Kiều Mộng Viện, hắn đỗ lỗi chuyện Tạ Khôn Thành không thể lên làm bí thư thị ủy Tân Hải lên trên người Kiều gia, cho nên mới tới đài triển lãm của Tân Hải đập phá, muốn thấy Mộng Viện mất mặt, dùng phương thức này để hả giận, chỉ là hắn không ngờ tôi lại tìm tận người hắn.

Chu Hưng Quốc nói: Thật ra rất nhiều chuyện không cần thiết phải truy cứu tới cùng, trong lòng biết mọi người biết rõ là được rồi, vạch trần ra thì ai cũng khó coi.

Trương Dương nói: Anh lần này trở về khuyên tôi nhân nhượng cho khỏi phiền, chính là không muốn tôi làm lớn chuyện này.

Chu Hưng Quốc nói: cậu là huynh đệ của tôi, hai huynh đệ Tạ Khôn Thành cũng quan hệ không tầm thường với Chu gia chúng tôi, có thể nói là không khác gì thân nhân, các anh nếu xảy ra mâu thuẫn thì tôi cũng rất khó xử.


Trương Dương gật đầu, hắn có thể thông cảm cho nỗi khổ của Chu Hưng Quốc, cầm chén rượu lên nói: Đại ca, anh yên tâm, tôi nếu đã đáp ứng anh thì sẽ không tiếp tục nhằm vào hắn nữa.


Chu Hưng Quốc nói: Tôi tin cậu, cậu cũng yên tâm, Tạ Khôn Cử bên kia tôi đã nói với hắn rồi. Về sau hắn cũng sẽ không làm bất kỳ nhằm vào chuyện của cậu nữa.


Hai người sau khi uống chén thì Trương Dương lại nói: Tình cảm của vợ chồng Tạ Khôn Cử và Triệu Nhu Đình thế nào?


Chu Hưng Quốc bị hắn hỏi cho ngớ người: Rất tốt, sao thế?


Trương Dương nói: Không có gì, tôi chỉ là cảm giác hai vợ chồng bọn họ ở trước mặt người khác biểu hiện rất ân ái, nhưng chuyện gì cũng tốt quá hoá cùi bắp, cảm thấy luôn như có thành phần biểu diễn vậy.


Chu Hưng Quốc cười nói: Thằng nhóc cậu hiện tại có phải tâm lý không bình hành hay không? Bởi vì tình cảm của mình xảy ra vấn đề cho nên không nhìn được người khác ân ái?


Trương đại quan nhân cười nói: Lão đại, tôi biến thái như vậy ư? Tôi thừa nhận, tình cảm của tôi quả thực gặp phiền toái, có điều tôi cũng không đến mức nhìn thấy người khác ân ái thì cừu thị đâu. Cảm giác mà hai vợ chồng Bọn họ tạ cho tôi chính là như vậy đấy, bên ngoài nhìn thì vô cùng ân ái, tương kính như tân. Nhưng vẫn thấy có điều gì kỳ quái, đúng rồi, tuổi của bọn họ cũng không còn trẻ nữa rồi? Có con chưa?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK