Mục lục
Y Đạo Quan Đồ - Thạch Chương Ngư (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đoàn Kim Long nghe Trương Đức Phóng thuật lại xong, lập tức kích động hét lên: "Dựa vào gì? Đoàn Kim Long tôi khổ cực kinh doanh lâu như vậy mới đưa Hải Thiên tới cục diện như hiện nay, tôi vì sao phải nhượng cho hắn? Hắn muốn bắt tôi đi ư, không có cửa đâu, tôi phải kiện hắn, kiện hắn dùng quyền chức ỷ thế hiếp người."

Trương Đức Phóng lườm Đoàn Kim Long liếc mắt một cái, lạnh lùng nói: "Loại người như anh căn bản là không đáng được đồng tình, biết rõ Trương Dương không dễ chọc, anh tại sao lại xúi giục Thạch Thắng Lợi đi trêu ghẹo Quan Chỉ Tình?"

"Tôi không..." Đoàn Kim Long hữu khí vô lực biện bạch.

Trương Đức Phóng nói: "Anh có làm hay không thì trong lòng chúng ta đều hiểu, tôi cũng lấy làm lạ, lúc ấy Trương Dương vì sao muốn bắt anh xuất ra ba mươi vạn, thì ra hắn sớm đã biết anh ở sau lưng phá rối, anh cho rằng Thạch Thắng Lợi là nhân vật lợi hại, có thể chỉnh được Trương Dương, giúp anh trút giận ư, anh chắc là không biết, Thạch Thắng Lợi sau chuyện đã ngoan ngoãn chạy tới văn phòng của Trương Dương quỳ xuống trước mắt hắn."

Đoàn Kim Long cũng nghe nói về chuyện này, có điều y cho rằng đều là lời đồn đại, trình độ đáng tin rất thấp, lần này chính miệng Trương Đức Phóng nói ra, chứng tỏ chuyện này là thật, Đoàn Kim Long ở sâu trong lòng thầm rùng mình sợ hãi, thật ra từ lúc y phải móc ra ba mươi vạn đã hối hận rồi, chỉ vì nổi hứng nhất thời mà ba mươi vạn tiền mặt cứ vậy ra đi một cách hồ đồ, nhưng hiện tại mới phát hiện, mất tiền nhưng tai họa thì vẫn chưa hết. Trương Dương sớm đã biết rõ là có chuyện gì, ký khoản nợ này với y. Đoàn Kim Long nói: "Trương cục, chuyện đêm nay không trách tôi được, hắn căn bản chính là mượn cớ."

Trương Đức Phóng nói: "Ruồi bọ không bâu trứng nguyên vẹn, tật của bản thân anh thì anh tự mình biết."

Đoàn Kim Long nói: "Là đám ngôi sao hạng hai đó quá ác liệt, gọi phục vụ vì sao không trả tiền?"

Trương Đức Phóng tức giận nói: "Anh còn có mặt mũi mà nói câu đó nữa à, tôi sớm đã nhắc nhở anh rồi, phải thu liễm một chút, vậy mà anh vẫn coi lời tôi nói như gió thoảng bên tai, có kiểu làm ăn như anh không? Một khách sạn cấp năm sao bị anh làm cho thành ổ điếm rồi."

Đoàn Kim Long không nói gì, ủ rũ thở dài.

Trương Đức Phóng nói: "Nếu đã biết đám ngôi sao Hongkong sống ở đây, vì sao không tránh họ rồi, vì sao còn để phiền phức xảy ra như vậy?"

Đoàn Kim Long nói: "Hiện tại sinh ý không dễ làm, tôi cũng bất đắc dĩ thôi, Trương cục, anh cũng hiểu rõ mà, tôi kiếm tiền cũng không dễ dàng gì, các mặt đều cần phải chiếu cố."

Trương Đức Phóng nghe thấy những lời này của Đoàn Kim Long không khỏi có chút nổi giận, con mẹ nó, nói thế là sao? Anh đang uy hiếp tôi ư?"

Đoàn Kim Long nói: "Trương cục, lần này anh giúp tôi đi, Trương Dương hắn không chỉ là muốn trút giận, hắn muốn cả Hải Thiên, tôi khổ cực kinh doanh mới có được cục diện hôm nay, tôi nói sao cũng không thể dâng cho hắn được."

Trương Đức Phóng nói: "Trương Dương này không dễ nói chuyện đâu."

Đoàn Kim Long: "Hắn có lợi hại hơn nữa cũng chỉ là chủ nhiệm Ủy ban thể dục thể thao, huống chi hắn nói Hải Thiên cung cấp phục vụ mại dâm căn bản là không có chứng cớ."

Trương Đức Phóng nói: "Anh tốt nhất đừng để cho người ta nắm được chứng cớ."

Đoàn Kim Long nghe thấy những lời này của Trương Đức Phóng thì hiểu rằng còn có dư địa để bổ cứu, nói khẽ: "Ngài yên tâm, tôi đã bảo họ đuổi hết người đi rồi, đoạn thời gian gần đây sẽ không có sơ hở gì đâu."

Trương Đức Phóng lấy hộp thuốc lá ra, Đoàn Kim Long vội vàng đi đến châm thuốc cho y.

Trương Đức Phóng hít một hơi thuốc, phun ra một luồng khói, dựa vào sa lông, nửa đêm bị ép phải dậy, lúc này quả thực có chút mệt mỏi, Trương Đức Phóng nói: "Lão Đoạn, cô gái nhảy lầu kia anh có biết là ai không?"

Đoàn Kim Long lắc đầu, y chỉ biết là cô gái đó không phải là người trong khách sạn của mình.

Trương Đức Phóng nói: "Vừa rồi đã điều tra rõ thân phận của của cô ta, cô ta là cháu gái của bộ trưởng tuyên truyền Lương Tùng của thành phố chúng ta, tên là Lương Nguyệt Tinh, thần kinh có chút vấn đề, xem tivi nhiều rồi mê cái tên Khâu Tử Kiện đó, nghe nói Khâu Tử Kiện theo đội bóng đá ngôi sao tới đây, cho nên tìm tới chỗ hắn xin chữ ký, không ngờ lại bị hắn dùng lời ngon tiếng ngọt lừa lên giường."

Đoàn Kim Long trợn trừng hai mắt, y thật sự không biết chuyện này, lí nhí nói: "Anh là nói Khâu Tử Kiện đã dụ dỗ cháu gái của bộ trưởng Lương lên giường?"

Trương Đức Phóng cười nói: "Còn không phải vậy à."

Đoàn Kim Long nói: "Thế chẳng phải là càng phiền toái hơn ư, bộ trưởng Lương là thường ủy của thành phố chúng ta, y nếu biết chuyện này khẳng định sẽ truy cứu." Nghĩ tới đây y càng thấy bấ an.

Trương Đức Phóng nói: "Tôi nhớ lúc trước khi bị đau đầu, cắn hổ khẩu là có thể bớt đau, nhưng trên thực tế không hề giảm bớt mà chỉ càng đau hơn."

Đoàn Kim Long có chút hiểu ra, Trương Đức Phóng là đang dạy y di dời mục tiêu, y nói khẽ: "Nhưng chuyện này Trương Dương gặp xui thì tôi cũng không có lợi."

Trương Đức Phóng cười nói: "Người ngủ với Lương Nguyệt Linh cũng không phải là anh, Khâu Tử Kiện cũng không phải là anh mời đến, bộ trưởng Lương theo lý thuyết sẽ không trút lửa giận lên đầu anh đâu."

Đoàn Kim Long cân nhắc cẩn thận một chút, đề nghị của Trương Đức Phóng thật sự rất cao minh, Trương Dương anh nói Hải Thiên tôi có phục vụ mại dâm, nhưng anh lại không có chứng cứ, Lương Nguyệt Linh và Khâu Tử Kiện lên giường lại bị bắt quả tang, nhiều người như vậy đều nhìn thấy, chuyện này nếu làm ầm ĩ lên, người khó xử là Ủy ban thể dục thể thao, Hải Thiên chúng tôi nhiều nhất chỉ phải gánh vác trách nhiệm quản lý không tốt. Nghĩ đến đây y gật đầu: "Vậy phải làm sao?"

Trương Đức Phóng nói: "Còn muốn tôi dạy anh nữa chắc?"



Chung Hải Yến mỏi mệt nằm trong lòng Trương Đức Phóng, nũng nịu nói: "Em mệt chết đi được, sớm biết thế này thì đã không đi đón tiếp đám khách Hongkong này nữa, khiến cho sức cùng lực kiệt, phiền phức không ngừng."

Trương Đức Phóng mỉm cười ôm vai Chung Hải Yến, kéo cô ta vào trong lòng mình hơn một chút, nói khẽ: "Cô gái đó đâu rồi?"

Chung Hải Yến nói: "Đoàn Kim Long kiên trì đưa cô ấy đến đồn công an, anh nói xem hắn có phải là bị điên rồi không, biết rõ là cháu gái của bộ trưởng Lương rồi mà còn làm như vậy."

Trương Đức Phóng nói: "Xem ra y là muốn chơi lại Trương Dương."

Chung Hải Yến ôm cổ Trương Đức Phóng, nói khẽ: "Anh nói thật với em đi, tối nay rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?"

Trương Đức Phóng nói: "Trương Dương bức Đoàn Kim Long giao Hải Thiên ra, anh vốn muốn giúp hai người bọn họ hòa giải, nhưng không được, xem ra mặt mũi của anh không đủ lớn."

Chung Hải Yến giật mình nói: "Trương Dương muốn Hải Thiên ư? Vị khẩu của hắn cũng lớn thật, Đoàn Kim Long vất vả kinh doanh lâu như vậy mới có quy mô hiện giờ, hắn khẳng định là sẽ không nguyện ý từ bỏ đâu."

Trương Đức Phóng nói: "Cho nên Đoàn Kim Long quyết định cá chết lưới rách, hắn muốn lấy chuyện của Lương Nguyệt Linh ra làm to lên."

Chung Hải Yến nói: "Hắn làm như vậy chỉ sợ là thật sự phải giao Hải Thiên ra.”

Trương Đức Phóng mỉm cười nói: "Giao ra đây chẳng phải là rất tốt ư?"

Mắt Chung Hải Yến chớp chớp, nhất thời hiểu rõ ý của Trương Đức Phóng, nói: "Vị khẩu của em cũng không lớn như vậy, sợ không nuốt được."

Trương Đức Phóng cười ha ha nói: "Ngay cả anh em còn nuốt được, còn có gì mà không nuốt được?"

"Tử quỷ, nói linh tinh gì đó, a a..."

...

Bộ trưởng tuyên truyền thị ủy Lương Tùng đêm nay không được ngủ ngon, nửa đêm chị dâu y gọi tới, nói cháu gái Lương Nguyệt Linh bị đồn công an bắt, nói là liên quan tới bán dâm, chị dâu vừa nói điện thoại vừa khóc, đại ca của Lương Tùng qua đời khi còn tráng niên, Lương Tùng luôn rất đau lòng vì đứa cháu gái này, đáng tiếc thần kinh của đứa cháu gái này lại không được bình thường, nhưng Lương Nguyệt Linh khi không lên cơn thì cũng giống tiểu thư khuê các, nhất là rất hiếu thuận với người chú Lương Tùng này, năm trước khi Lương Tùng bị bệnh, cháu gái y luôn túc trực ở đầu giường chiếu cố y, so với con gái ruột còn hiếu thuận hơn, Lương Tùng nói sao cũng không tin cháu gái mình lại đi bán dâm.

Những năm gần đây có sự chiếu cố của y nên chị dâu và cháu gái sống rất an định, đều có công tác ổn định, thu nhập cũng khá, cháu gái cho dù không đi làm, nhưng tiền lương vẫn không ít, đây đều là năng lực của Lương Tùng cho phép, sau khi nghe nói tới chuyện này, cảm giác đầu tiên của Lương Tùng là rất kinh hãi, sau đó là phẫn nộ. Y cầm điện thoại gọi cho Trương Đức Phóng, vì sao lại gọi cho Trương Đức Phóng, bởi vì Lương Tùng tuy rằng là bộ trưởng tuyên truyền thị ủy, nhưng người bên dưới chưa chắc đã nhận ra y, hắn muốn bảo Trương Đức Phóng thả người.



Trương Đức Phóng giả vờ thật sự kinh ngạc, lập tức đáp ứng cùng Lương Tùng tới đồn công an.

Khi Trương Đức Phóng tới đồn công an Hòa Binh, nhìn thấy xe của Lương Tùng đã đỗ ở đó, y đẩy xe cửa xe vội vàng chạy xuống: "Bộ trưởng Lương, có chuyện gì vậy?"

Lương Tùng tức giận nói: "Anh còn hỏi tôi nữa à, tôi còn chưa thèm hỏi anh đó? Trương Đức Phóng, tôi nói cho anh hay, tối nay cháu gái tôi nếu có ba dài hai ngắn gì, tôi sẽ tìm anh tính sổ.”

Trương Đức Phóng nhìn thấy Lương Tùng nổi giận đùng đùng như vậy, mừng thầm trong lòng, thầm nghĩ anh tìm tôi tính sổ ư? Chuyện này chẳng có liên quan gì tới tôi cả. Muốn tính sổ thì anh đi tìm tên ngôi sao Hongkong đó và Trương Dương ý. Nhưng ngoài miệng thì không dám để lộ ra vẻ đắc ý, dè dặt đi cùng Lương Tùng vào đồn công an

Đi vào đồn công an liền nghe thấy tiếng khóc của Lương Nguyệt Linh, Lương Nguyệt Linh tối nay bị kích động, chỉ biết khóc, cảnh sát của đồn công an cũng không hỏi ra được nguyên cớ, lúc này cục trưởng Trương Đức Phóng, bộ trưởng tuyên truyền Lương Tùng cùng nhau đi tới,

Lương Tùng nhìn thấy bộ dạng này của cháu gái lập tức nổi giận, chỉ vào mũi đồn trưởng đồn công an mắng: "Anh con mẹ nó có muốn làm tiếp nữa không? Muốn vu oan giá hoạ ư?"

Đồn trưởng đồn công an không biết y, bị y mắng liền có chút ấm ức: "Tối nói này, vị đồng chí này, chúng tôi không đánh cô ấy, anh nói chuyện cũng phải suy nghĩ tới hậu quả chứ."

Lương Tùng giận dữ hét: "Trương Đức Phóng, cách chức hắn cho tôi, con mẹ nó, anh xem cái đám thủ hạ của anh kìa, làm ăn kiểu gì vậy?"

Trương Đức Phóng cười bồi, hung hăng trừng mắt nhìn lườm tên đồn trưởng đồn công an kia một cái, tên đồn trưởng đồn công an này hiểu ý, biết rằng người ta là đại nhân vật, ngay cả cục trưởng cũng dám mắng.

Lương Tùng nhìn thấy thần chí của cháu gái không tỉnh táo, chỉ biết ngồi khóc, mắt đỏ bừng cả lên, y ôm cháu gái, nghiến răng nghiến lợi nói: "Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?"

Đồn trưởng đồn công an lúc này mới rụt rè nói: "Là như vậy, Lương Nguyệt Linh tối nay ở khách sạn Hải Thiên có quan hệ tình dục với một vị khách nhân Hongkong, có người tố cáo cô ấy hiềm nghi bán dâm, cho nên...."

"Anh đánh rắm à, cháu gái tôi sao có thể bán dâm? Anh dám vũ nhục sự thanh bạch của nó, có tin tôi kiện anh không?" Lương Tùng tức giận đến nỗi mất đi lý trí, không nhịn được mà chửi ầm lên.

Trương Đức Phóng vội vàng khuyên Lương Tùng bình tĩnh lại, nói khẽ: "Bộ trưởng Lương, tôi thấy hay là trước tiên đưa cô ấy tới bệnh viện kiểm tra một chút, tinh thần cô ấy hình như có chút vấn đề."

Lương Tùng mắt đỏ bừng nhìn Trương Đức Phóng nói: "Trương Đức Phóng, anh hiện tại bắt ngay cái thằng Hongkong khi dễ cháu gái tôi đó tới đây, tinh thần của cháu gái tôi không được bình thường, tôi hiện tại mang nó tới bệnh viện kiểm tra, nếu thật sự bị người ta xâm phạm, tôi sẽ tố cáo hắn tội hiếp dâm, anh hiện tại phải đi bắt người cho tôi."

Trương Đức Phóng nghĩ thầm, tốt thôi, hôm nay có náo nhiệt để xem rồi, bộ trưởng Lương phát uy rồi.

Một đám ngôi sao Hongkong bị Vương Chuẩn mắng cho một trận, có điều tối hôm đó bọn họ cũng không rời khỏi khách sạn Hải Thiên, đã trễ thế này rồi cũng không thể đi đâu được nữa, không ai muốn tiếp tục ở lại Nam Tích, trận đấu bóng đá ngôi sao gì đó, hiện tại cho dù cho bọn họ tiền bọn họ cũng không đá.

Người sợ nhất là Khâu Tử Kiện, trong mắt hắn lên giường với một fan nữ cũng không tính là gì, nhưng tối nay suýt chút nữa thì xảy ra án mạng, may mà Trương Dương xuất hiện đúng lúc cứu được cô gái đó, hiện tại nghĩ lại vẫn thấy sợ, nếu cô gái đó chết, hắn cho dù người đầy là miệng cũng không thể nào nói rõ được.

Khâu Tử Kiện trằn trọc ở trong phòng, hắn định trời sáng sẽ rời khỏi Nam Tích, mặc kệ những người khác, nói gì hắn cũng sẽ không tiếp tục ở lại đây nữa. Khi đang miên man suy nghĩ thì cửa phòng bị gõ mạnh.

Khâu Tử Kiện sợ tới mức suýt nữa từ trên giường lăn xuống: "Ai đó..."

"công an!"

Khâu Tử Kiện nghe thấy hai chữ công an sợ tới mức toàn thân không còn khí lực, ngay cả xuống giường cũng không xuống được, bên ngoài thấy cửa mãi không mở, một cảnh sát đi đến đá văng cửa phòng, cảnh sát nhân dân uy nghiêm xuất hiện ở trước mặt Khâu Tử Kiện, tên mày rậm mắt to đứng giữa quát lớn: "Dẫn đi."

Khâu Tử Kiện bị bọn họ từ trên giường lôi xuống, bẻ quặt hai tay, còng lại, Khâu Tử Kiện lúc này mới phản ứng lại, lớn tiếng hét lên: "Sao lại bắt tôi? Sao lại bắt tôi?"

"Anh con mẹ nó còn hỏi được à, anh bị hiềm nghi hiếp dâm con gái nhà người ta, hiện tại theo chúng tôi về điều tra." Mấy cảnh sát con mang cả chăn ga, và quần lót đã được Khâu Tử Kiện thay ra theo cùng, đây đều là chứng cớ.

Khâu Tử Kiện bị lôi ra ngoài, miệng không ngừng hò hét, đám ngôi sao HongKong kia không ngờ không có ai ra xem náo nhiệt, tối nay những gì xảy ra rõ ràng đã dọa cho họ sợ rồi, không ai dám đi ra cả. Khi phiền phức chân chính thực sự ập tới, mọi người chỉ biết bo bo giữ mình, không ai muốn chủ động dính vào phiền toái.

Vương Chuẩn mở hé cửa nhìn ra ngoài, thấy Khâu Tử Kiện bị người ta giải đi, vừa đi vừa hét: "Tôi không hiếp dâm cô ta, chúng tôi đều là tự nguyện lên giường, chúng tôi là tự nguyện..."

Một gã cảnh sát rút gậy cảnh sát ra vụt một cái vào mông Khâu Tử Kiện: "Tự nguyện cái rắm, tinh thần của cô gái đó không bình thường, anh không biết à?"

Vương Chuẩn nhìn thấy thảm trạng của Khâu Tử Kiện, không nhịn được liền nhắm mắt lại, y kêu thầm xong rồi, chuyện này truyền tới Hongkong khẳng định sẽ trở thành tin tức hàng đầu được người ta chú ý.

Dưới tình huống trước mắt, Vương Chuẩn chỉ có thể nhờ Trương Dương giúp đỡ, Trương Dương nghe nói Khâu Tử Kiện bị cảnh sát dẫn đi cũng cảm thấy có chút kinh ngạc, chuyện này theo lý thuyết không phải là cảnh sát quản, tối nay nhất định là một đêm không yên tĩnh, hắn cảm thấy chuyện này có thể có liên quan tới Trương Đức Phóng, Khâu Tử Kiện này cũng không đáng được đồng tình, nhưng đám người này dù sao cũng là Trương Dương mời đến, hắn không thể bỏ mặc được.

Trình độ phức tạp của chuyện này Trương Dương trước đó cũng không ngờ tới, Lương Nguyệt Linh là cháu gái của bộ trưởng tuyên truyền Lương Tùng, hơn nữa phiền phức hơn là tinh thần của Lương Nguyệt Linh có chút vấn đề, điều này khiến tình cảnh của Khâu Tử Kiện càng trở nên không ổn.

Biểu hiện của Trương Đức Phóng ở trong điện thoại là lực bất tòng tâm, cảm thán nói: "Lão đệ, chuyện này tôi cũng không có cách nào khác, bộ trưởng Lương nổi giận, kết quả kiểm tra của bệnh viện cũng có rồi, chứng cớ vô cùng xác thực, Lương Nguyệt Linh quả thực phát sinh quan hệ tình dục với Khâu Tử Kiện, bộ trưởng Lương chuẩn bị khởi kiện Khâu Tử Kiện."

Trương Dương: "Sao lại kéo như vậy, không ngờ lại là cháu gái của bộ trưởng Lương, có điều chuyện này cũng không nghiêm trọng vậy chứ."

Trương Đức Phóng nói: "Không biết, nhưng tóm lại bộ trưởng Lương sẽ không chịu để yên đâu, lần này y rõ ràng muốn kiện tới cùng, hiện tại thần chí của Lương Nguyệt Linh không tỉnh táo, ở bệnh viện chỉ biết khóc, vốn chuẩn bị đưa tới bệnh viện tâm thần, là bộ trưởng Lương kiên trì cho nên mới ở lại bệnh viện nhân dân số hai để trị liệu."

Trương Dương nói: "Ai báo án?" Câu này của hắn đã hỏi đúng chỗ mấu chốt.

Trương Đức Phóng thở dài nói: "Lão đệ à, tôi đã nói từ trước rồi, chuyện này vẫn nên ém nhẹm đi là tốt nhất, giờ thì hay rồi, chuyện đã ầm ĩ lên rồi, vấn đề đã xảy ra, muốn ém đi cũng khó."

Trương Dương nói: "Tôi hỏi anh, rốt cuộc là ai báo án?"

Trương Đức Phóng tránh nặng tìm nhẹ nói: "Đồn công an khu trực thuộc bắt Lương Nguyệt Linh đi, thông tri cho người nhà tới nhận người, đến cuối cùng mới biết được chú của cô ta là bộ trưởng Lương, bộ trưởng Lương chửi cho tôi một trận, ở ngay trước mặt tôi tỏ rõ thái độ phải tố cáo tên ngôi sao Hongkong kia, Khâu Tử Kiện là tôi bắt, tôi cũng là bị tình thế bắt buộc, tôi không thể đắc tội với bộ trưởng Lương được."

Trương Dương nói: "Đồn công an khu trực thuộc là ai tới báo án? Đoàn Kim Long ư?"

Trương Đức Phóng nói: "Tôi cũng không rõ lắm, chuyện này tôi lát nữa sẽ hỏi cho cậu, lão đệ à, tôi thấy cậu hiện tại tốt nhất nên nghĩ cách đối phó với bộ trưởng Lương đi, đám ngôi sao đó là cậu mới đến, y khẳng định sẽ tìm cậu tính sổ đó."

Trương Dương cũng đoán ra được bảy tám phần, tám chín phần mười là phía Hải Thiên báo án, đưa Lương Nguyệt Linh đến đồn công an, mục đích bọn họ làm như vậy chính là chuyển hết áp lực lên người mình, Đoàn Kim Long cũng rất có thủ đoạn.

Trương Dương đặt điện thoại xuống, Vương Chuẩn quan tâm hỏi: "Sao rồi?"

Trương Dương nói: "Khâu Tử Kiện bị tình nghi hiếp dâm, đã bị cảnh sát giam giữ rồi."

Vương Chuẩn rùng mình sợ hãi: "Cái này..." Y thấy Khâu Tử Kiện cũng oan uổng, minh tinh điện ảnh và fan điện ảnh phát sinh loại chuyện này, cùng lắm cũng chỉ là ngủ với nhau một đêm, nói sao cũng không thể tính là hiếp dâm được, nhưng chuyện này lại vẫn xảy ra. Người là Vương Chuẩn dẫn tới Nam Tích, xảy ra chuyện Vương Chuẩn đương nhiên cũng khó tránh khỏi liên quan, Vương Chuẩn nói: "Chủ nhiệm Trương, anh nhất định phải giúp hắn, nếu thật sự bị phán tội hiếp dâm, tiền đồ vận mệnh của Khâu Tử Kiện sau này coi như đi tong." Vương Chuẩn thật ra cũng có tư tâm, Khâu Tử Kiện nếu thật sự phải ngồi tù, Vương Chuẩn y về sau ở trong giới giải trí của Hongkong cũng khó mà lăn lộn được tiếp.

Trương Dương nhíu mày nói: "Chuyện này tôi sẽ điều tra rõ ràng, cuộc thi đấu bóng đá ngôi sao chiều nay rất quan trọng, anh giúp tôi khẩn cấp mời người đến, trận thi đấu bóng đá nhất định không thể hỏng được."

Vương Chuẩn gấp đến độ giống như kiến bò trên chảo nóng: "Chủ nhiệm Trương, người tôi sẽ mời cho anh, Lưu Đức Chính, Tịch Nhược Lâm, thiên vương thiên hậu gì đó tôi đều có thể mời tới cho anh, nhưng chuyện của Khâu Tử Kiện anh nhất định phải giải quyết giúp tôi, nhất định không thể để hắn gặp chuyện không may."

Trương Dương lạnh lùng nói: "Anh bây giờ còn có tư cách để đề xuất điều kiện với tôi ư? Sớm biết rằng như vậy, anh vì sao còn lôi một đám diễn viên tuyến hai tới lòe tôi? hiện tại chuyện đã tới nước này, anh mới biết hối hận à?"



Vương Chuẩn không biết đáp lại như thế nào.

Trương Dương vỗ vai y, nói: "Liên hệ mau đi, tất cả phí dụng hành trình tôi phụ trách toàn bộ, buổi chiều hôm nay trận bóng ngôi sao anh nhất định phải làm thật phong quang cho tôi, mặc kệ xảy ra chuyện gì, trước tiên cũng phải làm tốt chuyện này đã."]

Vương Chuẩn nói: "Nhưng Khâu Tử Kiện..."

Trương Dương nói: "Anh yên tâm, tôi sẽ cố gắng cứu hắn."

Trương Dương vừa đi làm đã bị phó thị trưởng Trần Hạo gọi tới, tới văn phòng của Trần Hạo, tỉnh cảnh trước mặt đã dọa cho Trương đại quan nhân sợ hết cả hồn, bộ trưởng tuyên truyền Lương Tùng, bí thư Ủy ban kỷ luật Lý Bồi Nguyên tất cả đều ở đây, đại cục trưởng cục công an Trương Đức Phóng cũng có mặt, một đám mặt mày xanh lét, sắc mặt rất khó coi.

Lương Tùng là đến tìm Trần Hạo tính sổ, Trần Hạo hiện tại được phân quản thể dục thể thao, Trương Dương là người của Trần Hạo, oan có đầu nợ có chủ, người mà y tìm đến trước nhất là Trần Hạo, Trần Hạo nghe nói xảy ra chuyện lớn như vậy cũng sợ hãi vô cùng, gã được phân quản công tác thể dục thể thao, mông còn chưa ngồi ấm chỗ, Trương Dương liền mang tới cho gã một phiền phức lớn như vậy, Trần Hạo lập tức gọi Trương Dương tới đây.

Còn Lý Bồi Nguyên, quan hệ của y và Lương Tùng không tồi, Lương Tùng gọi y tới đây là để chuẩn bị làm lớn một trận.

Trương Dương vừa đi vào văn phòng của Trần Hạo, Trần Hạo đã nổi giận đùng đùng chất vấn: "Trương Dương, xem chuyện tốt mà cậu làm đi."

Trương Dương nói: "Lời này của Thị trưởng Trần là có ý gì? Tôi đã làm chuyện tốt gì?"

Trần Hạo tức giận nói: "Cậu còn giả bộ hồ đồ với tôi à, câu từ đâu tìm được một đám người như vậy? Ngôi sao cái gì chứ, tất cả đều là lưu manh, tội phạm."

Trương Dương nói: "Thị trưởng Trần, có gì thì anh nói rõ ràng ra, chưa gì đã đẩy hết trách nhiệm lên người tôi, có phải là cảm thấy như vậy thì mình có thể thoát được liên quan không?"

Trần Hạo bị hắn nói cho giận đến nỗi mặt đỏ bừng: "Cậu có thái độ gì vậy?"

Lý Bồi Nguyên nói: "Cả hai bớt giận đi, việc gì mà phải như vậy, mới sáng sớm mà, chuyện dù sao cũng đã xảy ra rồi, trước tiên nghĩ cách giải quyết đi, cãi nhau có thể giải quyết được vấn đề sao?"

Lương Tùng nói: "Trương Dương, những ngôi sao Hongkong này là cậu mời đến, cậu đúng là có bản lĩnh đó."

Trương Dương nói: "Bộ trưởng Lương, người thật sự là tôi mời đến, ông muốn nói gì thì cứ nói ra đi."

Lương Tùng gật đầu nói: "Khâu Tử Kiện đó cưỡng hiếp cháu gái tôi, cậu có biết hay không?"

Trương Dương nói: "Cháu gái ông tối hôm qua tới phòng của Khâu Tử Kiện thì tôi biết, còn chuyện ưỡng hiếp gì đó thì tôi không biết."

Lương Tùng sớm đã ôm đầy một bụng tức, Trương Dương nói như vậy, lửa giận lập tức trào ra, y tức giận nói: "Cậu nói thối lắm, cậu dám nói rằng cậu không biết ư."

Trương Dương nói: "Bộ trưởng Lương, tôi kính trọng ông là lãnh đạo là của tôi, cho nên tôi nói chuyện với ông cũng mang theo vẻ khách khí, cháu gái của ông xảy ra chuyện, ông tức giận cũng là điều mà tôi hiểu được, nhưng thân là một vị lãnh đạo ông nên chú ý tới ngôn từ của mình, ông nếu còn dùng cách đó để nói chuyện với tôi, tôi sẽ không tiếp tục nói chuyện với ông nữa."

Lương Tùng tức giận đến mức mũi vẹo cả đi, tức giận nói: "Tôi chính là có thái độ đấy đấy, tôi dùng ngữ khí này đấy, tôi mắng anh thì sao chứ? Anh hại cháu gái tôi bị người ta cưỡng hiếp, hiện tại điên điên khùng khùng, tôi chưa đánh anh là còn nhẹ đấy."

Trương Dương cười lạnh nói: "Tôi vốn là mang lòng xin lỗi tới đây bàn chuyện với ông, nhưng loại thái độ của ông căn bản là không phân rõ phải trái. Khâu Tử Kiện đó tôi nhìn cũng không vừa mắt, có điều ông có bằng chứng chứng minh rằng hắn cưỡng hiếp cháu gái ông không, cháu gái ông là tự mình chạy tới phòng của hắn, hiện trường cũng không hề có giấu vết giãy giũa tranh đấu gì, theo pháp luật là phải chú ý chứng cớ."

Lương Tùng vốn tự cho rằng mình là người bị hại, bụng đầy ủy khuất, y mắng người cũng là để phát tiết sự phẫn nộ trong lòng, nhưng gặp loại người như Trương Dương thì chẳng khác nào tự va vào vách tường, Trương đại quan nhân không hề sợ y, Lương Tùng tức giận chỉ vào Trương Dương định mắng. Lý Bồi Nguyên nhìn ra tình thế không ổn, vội vàng cản y lại, nói: "Lão Lương, anh bình tĩnh, chuyện đã xảy ra rồi, chúng ta phải đối mặt với hiện thực."

Lương Tùng uất tới mức tay chân run rẩy, nhớ tới đứa cháu gái vẫn còn điên điên khùng khùng nằm trong bệnh viện, trong lòng y lại đau đớn vô cùng: "Cháu gái tôi... tinh thần của nó có vấn đề... Khâu Tử Kiện là tên súc sinh, sao có thể xuống tay với một nữ hài tử thần kinh có vấn đề chứ."

Trương Dương nhìn thấy bộ dạng bi phẫn của Lương Tùng cũng thấy không đành lòng, hắn nói khẽ: "Xin lỗi bộ trưởng Lương, chuyện này tôi sẽ điều tra rõ ràng, cô ta sẽ không bỏ qua cho bất kỳ một người xấu nào, nhưng cũng không thể bởi vì sự yêu ghét của bản thân mà bỏ qua chân tướng của sự việc."

Lý Bồi Nguyên nói: "Vật chứng đã có rồi, hiện tại Nguyệt Linh đang kích động, được trị liệu ở bệnh viện, có một số việc chỉ có thể hỏi cô ta thì mới biết được."

Lương Tùng lắc đầu nói: "Chuyện này tôi sẽ không để vậy là xong đâu." Nói xong y rời khỏi văn phòng.

Trương Đức Phóng một mực không nói gì, sau khi Lương Tùng đi rồi y mới thở dài nói: "Tinh thần của Lương Nguyệt Linh không bình thường, Khâu Tử Kiện sinh hoạt tình dục với cô ta, lần này hắn e rằng có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch tội."

Trương Dương trầm mặc trong chốc lát, nhớ tới chuyện tối hôm qua, có chuyện hắn có thể kết luận, Khâu Tử Kiện tuy rằng không phải là tên tử tế gì, nhưng hắn khẳng định không cưỡng hiếp Lương Nguyệt Linh, hắn cũng không biết tinh thần của Lương Nguyệt Linh có vấn đề, Khâu Tử Kiện trong chuyện này rất oan ức, nhưng hiện tại Lương Tùng nhất định đòi khởi tố Khâu Tử Kiện, tình thế đối với Khâu Tử Kiện khá là bất lợi, Trương Dương cũng không thích Khâu Tử Kiện, chuyện sinh tử của hắn cũng không quan trọng, nhưng nếu Khâu Tử Kiện bị phán tội hiếp dân, hắn tất sẽ phải gánh trách nhiệm liên đới, đám người của thị lý sớm đã có ý kiến với hắn khẳng định sẽ không bỏ qua cơ hội ném đá xuống giếng.

Trương Đức Phóng nhìn thấy bộ dạng mặt co mày cáu của Trương Dương, trong lòng cảm thấy sảng khoái vô cùng, Trương Dương có năng lực hơn nữa thì hiện tại cũng không nghĩ ra được biện pháp giải quyết, trong chuyện này cậu đã chọc cho nhiều người tức giận, Đoàn Kim Long đưa Lương Nguyệt Linh đến đồn công an tố cáo cô ta bán dâm, chuyện này cũng sẽ đắc tội với rất nhiều người, Trương Dương về sau khẳng định sẽ không bỏ qua cho y, mà Lương Tùng cũng sẽ không tha cho Đoàn Kim Long, Trương Đức Phóng thầm đắc ý, chủ ý một hòn đá ném hai chim này của mình thật sự rất hoàn mỹ, một đòn đả kích Trương Dương lại có thể đẩy Đoàn Kim Long vào khốn cảnh, Trương Dương rất có khả năng sẽ bởi vì sự kiện này mà không gượng dậy nổi, mà Đoàn Kim Long ở Nam Tích cũng sẽ lâm vào trong cục diện bị người người đòi đánh, quyền quản lý Hải Thiên không lâu nữa sẽ rơi vào trong tay Chung Hải Yến, cái này cũng chẳng khác nào là rơi vào trong tay y.

Sau khi rời khỏi Lương Tùng sau khi rời khỏi, Trần Hạo cũng oán trách: "Trương Dương, chuyện cậu gây ra, cậu tự đi mà giải quyết." Gã vẫn trốn tránh trách nhiệm.

Trương Dương nhìn gã với ánh mắt khinh bỉ, xoay người bước ra khỏi cửa, đi được vài bước thì nghe thấy Lý Bồi Nguyên gọi hắn.

Trương Dương dừng chân lại, chờ Lý Bồi Nguyên đi tới, nói khẽ: "Bí thư Lý."

Lý Bồi Nguyên thở dài nói: "Chuyện sao lại trở thành như vậy."

Trương Dương cười khổ nói: "Người tính không bằng trời tính."

Lý Bồi Nguyên nói: "Bộ trưởng Lương vừa rồi tình tự hơi kích động một chút, có điều cậu cũng thử đặt mình vào hoàn cảnh của ông ấy để nghĩ một chút xem, chuyện này nếu xảy ra với cậu, cậu có tức giận không?"

Trương Dương gật đầu nói: "Tôi hiểu, nhưng chúng ta cũng không thể không nói sự thật, giữa Khâu Tử Kiện và Lương Nguyệt Linh liệu có phải là vậy không?"

Lý Bồi Nguyên nói: "Phiền toái là tinh thần Lương Nguyệt Linh không bình thường, lần này bị kích động, vẫn chưa biết lúc nào thì tỉnh táo lại, loại người như Khâu Tử Kiện cũng không đáng được đồng tình."

Trương Dương nói: "Tôi muốn đi thăm Lương Nguyệt Linh."

Lý Bồi Nguyên nói: "Tôi cũng đang muốn đi, đi cùng luôn đi."


Trương Dương gật đầu, có Lý Bồi Nguyên đi cùng rất tiện, nhưng hắn vẫn có chút do dự, mình đi liệu có tiện hay không.


Hai người đi tới bệnh viện nhân dân số hai, Lương Nguyệt Linh trước mắt đang ở phòng bệnh khoa giám hộ thần kinh, vốn nên đưa cô ta tới bệnh viện tâm thần, nhưng Lương Tùng kiên trì đòi ở lại để trị liệu cho nên mới giữ lại.


Trương Dương mua một bó Carnation, lúc tới phòng bệnh giám hộ chỉ có mẹ của Lương Nguyệt Linh ở cùng, mẹ của Lương Nguyệt Linh là một người thật thà, chỉ biết ngồi đó khóc.


Thư ký của Lý Bồi Nguyên giới thiệu với bà ta: "Vị này là bí thư Lý của Ủy ban kỷ luật chúng tôi, đặc biệt tới thăm con gái bà."


Mẹ của Lương Nguyệt Linh chỉ nói một câu cám ơn lãnh đạo đã quan tâm rồi lại bật khóc, con gái thần chí đến bây giờ vẫn chưa tỉnh táo, uống thuốc an thần mới đỡ hơn được một chút, nhưng sau khi thuốc hết tác dụng lại bắt đầu hò hét.


Lý Bồi Nguyên sau khi trưng cầu sự đồng ý của bà ta, cùng Trương Dương đi vào phòng bệnh, nhìn thấy Lương Nguyệt Linh đang im lặng nằm trên giường bệnh, Lương Nguyệt Linh năm nay 27 tuổi, nhìn qua so với tuổi thực tế thì còn nhỏ hơn một chút, sắc mặt tái nhợt, tên da có mấy vết cào cấu, có điều bộ dạng trông vẫn thanh tú đáng yêu.


Trương Dương đặt hoa lên tủ ở đầu giường, xoay người lại nhìn khuôn mặt của Lương Nguyệt Linh, nhưng lúc này, Lương Nguyệt Linh bỗng nhiên mở bừng mắt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK