Trương Dương về nhà, mông còn chưa ngồi nóng thì bí thư huyện ủy Xuân Dương Kiều Bằng Phi và cục trưởng công an huyện Xuân Dương Quách Nhược Vọng đăng môn bái phỏng.
Trương Dương vừa nhìn đã biết hai người vì công sự, mời hai người bọn họ ra phòng khách ngồi.
Kiều Bằng Phi vẻ mặt nghiêm túc. Sự kiện thanh toáng nhau phát sinh ở Thanh Vân trúc hải lần này tuyệt đối là đại án, căn cứ vào tình huống nắm giữ được trước mắt thì ở hiện trường tổng cộng tìm được bốn mươi sáu cỗ thi thể, thân là người đứng đầu huyện Xuân Dương, hắn ít nhiều cũng phải gánh vác một số trách nhiệm.
Quách Nhược Vọng giới thiệu một chút tình huống với Trương Dương. Sau đó nói: Bí thư Trương, tôi lần này tới đây là muốn tìm hiểu tình huống hôm ấy, nếu có thể thì tôi còn muốn mời An Ngữ Thần tiểu thư về cục cảnh sát hiệp trợ điều tra.
Trương đại quan nhân lắc đầu: Chuyện này không liên quan tới chúng tôi. An Ngữ Thần lần này tới chỉ là để tham gia lễ tang, giữa cô ta và An Đạt Văn đã sớm phân rõ giới hạn, lần này hắc bang thanh toán nhau không liên quan gì tới cô ta cả.
Quách Nhược Vọng nhìn về phía Kiều Bằng Phi, Trương đại quan nhân ở Xuân Dương uy danh thịnh, không ai dám không nể mặt hắn, Quách Nhược Vọng tuy rằng là cục trưởng công an nơi này, nhưng hắn cũng phải nhìn sắc mặt Trương Dương.
Kiều Bằng Phi nói: Lão Quách, thế này đi, để tôi nói chuyện riêng với bí thư Trương, về phần chuyện của An tiểu thư. Dù sao cô ta hiện tại vẫn đang ở Xuân Dương. Muốn tìm hiểu tình huống lúc nào chả được.
Quách Nhược Vọng nghe Kiều Bằng Phi nói như vậy. Chỉ có thể từ bỏ, hắn đứng dậy cáo từ.
Trong Phòng khách chỉ còn lại Trương Dương và Kiều Bằng Phi, Kiều Bằng Phi thở dài nói: Trương Dương à Trương Dương. Lần này anh lừa tôi đến khổ.
Trương Dương cười nói: Tôi không cảm thấy vậy, hắc bang Cảng Đài sống mái với nhau ở Xuân Dương, Đối với anh mà nói nên là một công lớn, anh nên cảm tạ t mới đúng, sao lại oán giận tôi.
Kiều Bằng Phi nói: Anh đúng là không phúc hậu, ngày hôm qua bảo tôi bật đèn xanh cho anh tới khách sạn Minh Châu, lúc ấy anh chắc biết có chuyện xảy ra, vì sao không rõ nói với tôi?
Trương Dương nói: Anh là bí thư huyện ủy Xuân Dương, bận trăm công ngàn việc, sao có thể để tâm tới loại việc nhỏ này?
Kiều Bằng Phi nói: Mắng tôi phải không? Tôi mới là cấp ban, anh thì lên phó thính rồi.
Trương Dương nói: Luận cấp bậc thì tôi hiện tại quả thực cao hơn anh nửa cấp, nhưng nói tới phát triển tiền đồ thì tôi không bằng anh.
Anh đừng khiêm nhường, sao anh cứ vừa khiêm tốn là tôi liền cảm thấy anh rất hư ngụy, chắc không phải đang nói móc tôi chứ?
Trương Dương cười vỗ vỗ vai Kiều Bằng Phi: Bằng Phi, tôi nói thật với anh nhé, trong nước chúng ta làm quan chú ý tới truyền thừa, chú ý tới căn gốc thẳng mầm đỏ, phương diện này tôi ở thế yếu rồi.
Kiều Bằng Phi xì một tiếng khinh miệt: Anh nói như vậy tôi đa triệt để minh bạch là anh đang nói móc tôi rồi.
Trương Dương nói: Tôi nói thật à, anh đừng tự kéo mình xuống.
Kiều Bằng Phi nói: Nói đến bối cảnh thì anh cũng không kém, cha nuôi anh là đương kim phó thủ tướng của quốc vụ viện, tôi thấy ông ta không lâu nữa sẽ phù chính.
Trương Dương cười nói: Đến phiên anh nói móc tôi, Bằng Phi, tôi nói thật, tôi hiện tại càng lúc càng không có hứng thú với làm quan, tôi nghĩ, ngàytháng tôi ở trong quan trường cũng không còn lâu nữa.
Kiều Bằng Phi nói: Đã sớm nghe nói anh có ý định từ quan rồi, thấy anh đúng là hạng người không thích giang sơn thích mỹ nhân, nhưng là anh em tôi nhắc anh một câu, một nam nhân không có sự nghiệp rất dễ bị nữ nhân khinh thường, anh chắc không định bám váy Sở Yên Nhiên chứ.
Trương Dương bởi vì lời nói của hắn mà bật cười.
Kiều Bằng Phi nói: Cười cái gì, cười cái rắm! Thật đó, tôi rất tiếc cho anh, anh trên sĩ đồ có tiền đồ rất lớn, cứ vậy vứt bỏ thì rất đáng tiếc.
Trương Dương nói: Không phải vứt bỏ, chỉ là muốn thay đổi cách sống.
Kiều Bằng Phi nói: Nhân sinh không có bao nhiêu cơ hội quay lại dâu, một bắt đầu tốt như vậy lại bỏ đi không cần, còn định mở thiên địa mới ư?
Trương Dương nói: Tôi sẽ cân nhắc ý kiến của anh.
Kiều Bằng Phi nói: Không cẩn thận thì thiếu chút nữa lạc đề rồi, đúng rồi, anh vẫn chưa nói tường tận chuyện hôm nay với tôi.
Trương Dương nói: Nói cái gì? Người chết tuy nhiều, nhưng chuyện này lại vô cùng đơn giản, nói trắng ra chính là một đám xã hội đen Cảng Đài chó cắn chó báo thù nhau. Người chết An Đức Uyên lúc sinh tiền là lão đại của tín nghĩa xã Đài Loan, hắn không giao quyền lực trong tay cho Hoàng A Thái, mà chọn hiền năng khác, cho nên Hoàng A Thái ghi hận trong lòng, suất lĩnh một đám thủ hạ tới Xuân Dương chúng ta, lựa chọn ngày hạ táng An Đức Uyên thì triển khai trả thù. An Ngữ Thần không có liên quan gì tới chuyện này cả, nguyên nhân cô ta cô ta ở hiện trường là cô ta là cháu gái của An Đức Uyên, chú chết, cháu gái tới nhiên phải tới phúng viếng, tôi xuất hiện ở bên cạnh cô ta là vì An Ngữ Thần là đồ đệ của tôi, An lão là bạn vong niên của tôi, vì họ nên tôi cũng tới trước mộ An Đức Uyên dâng nén hương, có đúng không?
Kiều Bằng Phi nói: Anh nói thì đơn giản, nhưng bốn mươi sáu người chết. Đây là đại án, vụ án này lại phát sinh ở Xuân Dương, cấp trên khẳng định sẽ mắng tôi.
Trương Dương nói: Anh sợ cái gì? Loại chuyện này là tai bay vạ gió, cũng không phải vụ án của bản địa Xuân Dương các anh, tôi thấy chẳng những không có trách nhiệm của anh, ngược lại sẽ mang tới cho anh một công lao cũng chưa biết chừng.
Kiều Bằng Phi nói: Nói nghe thì dễ lắm, nếu như chuyện này phát sinh ở Tân Hải, tôi cũng có thể bình tĩnh như anh vậy, vậy anh dạy tôi nên làm như thế nào đi?
Trương Dương nói: Rất đơn giản? Trước tiên khống chế ảnh hưởng, trước khi tình hình chưa rõ ràng, tạm thời phong tỏa tin tức, nhất là đừng cho phóng viên biết, lên trên chuyện này lên trên, xem ý kiến xử lý của cấp trên, tôi thấy chuyện này đã liên quan tới an toàn quốc gia rồi, chắc không thuộc phạm trù quản hạt của cơ quan công an.
Kiều Bằng Phi nghe Trương Dương nói như vậy, trong lòng cũng thấy tình thế chưa chắc đã nghiêm trọng như mình tưởng tượng.
Trương đại quan nhân cũng không phải là nói bậy, thật ra sau khi phát sinh phát sinh, hắn ngay lập tức thông tri cho Lệ Phù đang ở Hongkong, chuyện xảy ra rồi, chùi đít đương nhiên là việc của Quốc An,nói sao cũng phải lấy ra chút thành ý hợp tác chứ.
Hiệu suất làm việc của Quốc An khá cao, lúc Trương đại quan nhân và Kiều Bằng Phi nói chuyện, thính trưởng thính công an Cao Trọng Hòa trực tiếp gọi cho Kiều Bằng Phi, Cao Trọng Hòa nghe nói Xuân Dương xảy ra đại án xã hội đen thah toán nhau, cũng có chút kinh hãi, y thậm chí chuẩn bị tự mình tới Xuân Dương để đốc xúc xử lý vụ án này. Nhưng phía Quốc An kịp thời gọi tới, bảo vụ án này thuộc phạm trù an toàn quốc gia, bọn họ sẽ phái chuyên viên tới phụ trách chuyện này, nhơ cơ quan công an địa phương Bình Hải hiệp trợ, Cao Trọng Hòa là người thông minh, hiệp trợ chính là người ta sẽ lo vụ án này, Quốc An là nhân vật chính. Bọn họ chỉ đi theo đánh trống cổ vũ. Cao Trọng Hòa cũng không có cảm giác mất mát gì cả, ngược lại thấy có chút may mắn, vụ án này bất kể từ góc độ nào mà nhìn thì đều thấy khó giải quyết, bốn mươi sáu người chết, tuyệt đối là án lớn siêu cấp. Có Quốc An tiếp nhận thì không còn gì tốt hơn, tránh được rất nhiều phiền toái.
Cao Trọng Hòa trực tiếp nói ý tứ của mình với Kiều Bằng Phi, thứ nhất, nhất thiết phải khống chế ảnh hưởng của chuyện này trong phạm vi nhất định, đừng dẫn tới sự khủng hoảng của dân chúng địa phương, đừng dẫn tới sự chú ý của truyền thông, đừng ảnh hưởng tới xây dựng du lịch núi Thanh Đài. Thứ hai, giao tất cả việc điều tra cho Quốc An xử lý, trước mắt Quốc An đã phái ra chuyên viên tới Xuân Dương tiếp nhận chuyện này, nhất thiết phải tuân thủ nghiêm ngặt nguyên tắc, không thể vượt quá phạm vi chức quyền của bản thân. Thứ ba, tính chất của vụ án này vô cùng rõ ràng, hắc bang Cảng Đài thanh toán nhau, đã gây nguy hiểm tới an toàn quốc gia, giam giữ người liên quan tới vụ án, đối với người may mắn đào thoát thì trước tiên triển khai lùng bắt trong phạm vi bản địa Xuân Dương, về phần những chuyện khác, chờ chuyên viên phá án của Quốc An tới rồi quyết định.
Kiều Bằng Phi nghe xong, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, hắn không thể không bội phục phán đoán của Trương Dương, không ngờ chuyện thực sự như lời Trương Dương nói, thuộc vấn đề an toàn quốc gia, không liên can tới trị an của địa phương bọn họ, Kiều Bằng Phi trong chuyện này giữ thái độ là không cầu công lao, ai muốn tiếp nhận thì cứ tiếp nhận, chỉ cần không truy cứu trách nhiệm lên đầu mình là được. Hắn nào biết đâu rằng, tất cả những cái này đều có liên quan tới Trương Dương, chính là Trương đại quan nhân ngay lập tức báo lên cho Quốc An, chuyện mới đảo chiều như hiện tại.
Kiều Bằng Phi buông điện thoại, vẻ mặt rõ ràng thoải mái hơn rất nhiều, hắn cũng không giấu Trương Dương, nói ra ba chỉ thị của Cao Trọng Hòa trong điện thoại.
Trương Dương cười nói: Nhìn thấy chưa, chuyện này không liên quan tới anh, anh căn bản không cần gánh vác bất kỳ trách nhiệm gì cả.