Mục lục
Y Đạo Quan Đồ - Thạch Chương Ngư (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vụ án này đã được điều tra ra chân tướng rất nhanh, có điều Phan Cường sau khi giết người đã bỏ trốn. Việc này đồn ra ngoài rất nhiều câu chuyện, bởi lẽ Hằng Mậu xuất phát ở Tân Hải, danh tiếng của hai anh em họ Đinh ở Tân Hải rất lớn, vì vậy chuyện của nhà họ đương nhiên trở thành tiêu điểm chú ý của mọi người.

Sau khi Trương Dương quay lại Tân Hải, ăn cơm trưa cùng với Trình Diệm Đông, ngay cả vị cục trưởng công an vừa thượng nhiệm Trình Diệm Đông này cũng nhắc tới chuyện này.

Trương Dương nói: “Ngày hôm đó tôi còn đến tham gia hôn lễ của họ nữa kìa, không ngờ Phùng Cảnh Lượng lại là một người đoản mệnh vậy, ngay trong đêm tân hôn mà đã bị giết rồi.”

Trình Diệm Đông nói: “Phan Cường và Phùng Kính Quốc là tình địch sao?”

Trương Dương cười điềm đạm nói: “Cụ thể thế nào thì tôi cũng không rõ, nhưng ngày hôm đó, Phan Cường thật sự rất đau khổ, có thể nhận ra rằng Đinh Lâm cũng không vui vẻ gì, chỉ là tôi không ngờ Phan Cường sẽ ra tay giết người.

Trình Diệm Đông nói: “Bắn súng, buổi tối hôm đó, Phan Cường đã mang vũ khí lên Bạch Đảo, anh phải cảm thấy may mắn, vì anh ta không giết người ngay trên bàn tiệc.”

Trương đại quan nói ranh mãnh: “Nếu như anh ta dám động thủ ngay trên bàn tiệc, thì lúc đó tôi đã đập ngay anh ta rồi, có lẽ nếu như vậy thì Phùng Kính Quốc sẽ không phải chết.”

Trình Diệm Đông nói: “Bí thư Trương vẫn dũng cảm ngoan cường vậy!”

Trương Dương cười nói: “Anh đừng nói tôi nữa, vụ án người cảnh sát bị súng bắn đó đã điều tra ra chưa?”

Trình Diệm Đông lắc đầu nói: “Vẫn chưa. Ngay cả anh ta cũng không nhìn rõ tình hình lúc đó thế nào.”

Trương Dương nói: “Anh đến cũng được mấy ngày rồi, anh nhận xét gì về tình hình Tân Hải?”

Trình Diệm Đông nói: “Trị an của Tân Hải quá hỗn loạn, trong tháng này đã xảy ra ba vụ án cố tình gây thương tích rồi, còn những vụ án cướp bóc thì nhiều không kể nổi.”

Trương Dương nói: “Tình hình của Tân Hải rất phức tạp, theo một vài tình hình tôi tìm hiểu được, thì bên này rất nhiều việc buôn lậu, nguyên nhân cơ bản tạo nên hiện tượng này không phải là do nhân dân, mà là do thượng tầng có vấn đề.”

Trình Diệm Đông thấp giọng nói: “Ý của anh là vấn đề nằm ở nội bộ tầng lớp lãnh đạo Tân Hải ư?”

“Cũng có thể đến từ Bắc Cảng!” Trước mặt Trình Diệm Đông, Trương Dương chẳng giấu diếm gì, có thể nói chuyện thoải mái.

Thái độ của Trình Diệm Đông rất nghiêm trang, mặc dù gã vừa đến Tân Hải, nhưng đã có nhận thức về tình hình trị an hỗn loạn ở đây, thật ra trước khi gã đến đây, đã chuẩn bị sẵn sẽ chiến đấu một trận cùng Trương Dương, Trương Dương gọi gã đến đây, chắc chắn không phải là để có thêm một bạn nhậu. Người như Trương Dương xem ra thì xuề xòa, nhưng khi làm việc lại rất cẩn thận. Với những kinh nghiệm cùng làm việc với hắn của Trình Diệm Đông, biết rằng, Trương Dương là một người làm việc thực tế, hơn nữa lại có khí phách lớn, gan lớn vô cùng, Trình Diệm Đông đã ở nhiều năm trong hệ thống công an, đã có kinh nghiệm tương đối. Với tòa huyện thành Tân Hải này, cảm giác tổng thể của gã giống như Trương Dương, việc buôn lậu ở đây nhất định có liên quan đến nội bộ tầng lớp lãnh đạo. Hay tay gã ôm lấy cốc trà, bờ môi nở một nụ cười khổ hạnh: “Trận này chẳng dễ đánh đâu!”

“Nếu dễ đánh thì tôi đâu có mời anh đến chứ!”

“Anh định làm thế nào?”

Trương Dương nói: “Tạm thời án binh bất động, chúng ta vừa đến Tân Hải, người khác chắc chắn vô cùng cảnh giác với chúng ta, thời gian này làm việc gì cũng phải vô cùng cẩn thận.”

Trình Diệm Đông nói: “Anh không muốn đánh rắn động cỏ?”

Trương Dương nói: “Vấn đề nghiêm trọng nhất, chúng ta sẽ làm ở cuối cùng, mặc dù tôi đến đây chưa được mấy ngày, nhưng rất nhiều người đều nói tôi thích giở trò. Nếu đã vậy, thì tôi sẽ đáp ứng tâm nguyện của mọi người, làm một vài biểu hiện bề mặt cho họ xem.”



Trình Diệm Đông cười nói: “Anh định làm mê hoặc họ?”

Trương Dương nói: “Chỉ khi họ không để ý, chúng ta mới có cơ hội tóm lấy họ!”

Trình Diệm Đông nói: “Anh định bắt tay từ đâu?”

Trương Dương nói: “Trước khi tôi đến Tân Hải đã có được một tin rất đáng tin cậy, sự việc chuyển từ huyện thành thành phố của Tân Hải đã đang được xem xét rồi, tôi dự định coi việc này là trọng điểm công tác của thời gian gần đây, lấy đây làm cơ hội ngầm. Tôi sẽ tiến hành chính đốn toàn diện lại trong phạm vi huyện Tân Hải, chủ yếu là nhắm vào diện mạo và tình hình giao thông của huyện, trong đó, tôi sẽ đặc biệt chú trọng vào xã hội trị an và môi trường văn minh.”

Trình Diệm Đông nói: “Thật sao? Tôi chẳng nghe thấy tin tức gì hết.”

Nói xong câu này, gã cảm thấy xấu hổ, Trương Dương là con trai nuôi của phó thủ tướng Văn. Nguồn tin của hắn nhanh nhạy hơn gã là việc đương nhiên.

Trương Dương nói: “Tôi đã xem một vài tài liệu, thật ra trước đó, Tân Hải đã có dự định nâng cấp thành thành phố. Nhưng đáng tiếc lúc đó đã bị mắc kẹt ở quốc vụ viện, giờ đây tôi sẽ lật lại công tác này, chỉnh đốn lại Tân Hải, còn có lý do nào tốt hơn lý do này không cơ chứ?”

Trình Diệm Đông cười nói: “Đúng là bí thư Trương đầu óc nhanh nhạy.”

Trương Dương mỉm cười nói: “Lần nâng cấp lên thành phố này nhất định phải thành công.”

Trình Diệm Đông thấy Trương Dương đầy tự tin, biết rằng hắn chắc chắn đã nắm được thông tin chính xác ở Văn Quốc Quyền rồi, nếu không sẽ không nói chắc chắn như vậy, Trình Diệm Đông nói: “Tôi nghe nói sau khi anh đến Tân Hải, anh chưa từng mở một cuộc họp thường vụ nào?”

Trương Dương cười nói: “Đúng là như thế, họp thường vụ để làm gì? Để nghe họ đến bốc phét à? Tôi vừa đến Tân Hải, không tìm hiểu tình hình, mở cuộc họp ra nói cái gì đây?”

Trình Diệm Đông nói: “Bí thư Trương thật là đa mưu!”

Trương Dương nói: “Diệm Đông, anh đừng có nịnh nọt nữa, anh học phải cái bệnh này từ bao giờ thế?”

Trình Diệm Đông nói: “Những điều tôi nói đều là thật lòng cả, với con trai của thính trưởng Cao, anh định để cậu ta đi đâu?”

Trương Dương nói: “Là thính trưởng Cao cứ đè cậu ta lên đầu tôi, cái anh chàng Cao Liêm Minh này làm việc có đầu không có đuôi, trước kia khi ở Nam Tích tôi đã từng lĩnh giáo rồi.”

Trình Diệm Đông nói: “Dù sao thì cậu ta vẫn còn trẻ, hơn nữa không có mấy kinh nghiệm công tác.”

Trương Dương nói: “Để cho cậu ta đi theo anh đã, rèn luyện ở cơ tầng mấy ngày, chẳng có chút kinh nghiệm công tác thực tiễn nào là không được.”

Trình Diệm Đông nói: “Anh để cậu ta đi làm công an à?”

Trương Dương nói: “Tôi chuẩn bị nhét cậu ta vào viện kiểm sát, nhưng, vẫn phải hỏi ý của thính trưởng Cao xem thế nào, anh cứ để cậu ta vào làm trong đồn cảnh sát thị trường đi!”

Trình Diệm Đông hơi ngớ ra, ngay lập tức hiểu được ý của Trương Dương, gã cười nói: “Nghe nói anh đã gặp phải chút sóng gió ở chợ giao dịch xe ô tô, sở trưởng sở thị trường còn vì chuyện này mà bị miễn chức, hóa ra anh đã chuẩn bị để cho Cao Liêm Minh thế chỗ từ lâu rồi ư?”



Trương Dương nói: “Cao Liêm Minh có bản lĩnh như vậy sao? Sở trưởng thì anh tự chọn một người đi, Cao Liêm Minh giờ đây chẳng có gì cả, anh cứ để cho cậu ta cái chức nhỏ nhỏ nào đó, để cậu ta thích ứng mấy ngày đã.”

Trình Diệm Đông cười nói: “Chúng ta nói rồi đấy nhé, anh không thể cứ vất cậu ta lên người tôi thế này được đâu.”

Trương Dương cười nói: “Anh sợ cái gì chứ? Cha cauajt a là thính trưởng công an tỉnh, có tấm bài là Cao Liêm Minh, anh có thể thể hiện thân thủ ở Tân Hải rồi, nếu xảy ra chuyện gì, thì đẩy Tiểu Cao ra đỡ đòn.”

Trình Diệm Đông nói: “Nếu như Cao Liêm Minh biết rằng cậu ta đã kết giao phải người bạn như anh, chắc chắn sẽ tức hộc máu.”

Trương Dương nhìn thời gian rồi đứng dậy nói: “Thôi không nói chuyện nữa, tôi phải nhanh chóng mở một cuộc họp thường vụ gấp rồi.”

Chủ nhiệm phòng làm việc thị ủy đã thông báo với các vị thường ủy đến họp thường vụ từ một tiếng đồng hồ trước, bí thư Trương có việc lớn cần tuyên bố, mấy vị thường ủy huyện ủy đều có một suy nghĩ chung, vị bí thư hôm nay không phải là tự nhiên đề ra yêu cầu này, đã đến đây hơn mười ngày rồi mà vẫn không nhớ đến chuyện họp, đột nhiên sao lại nhớ ra cơ chứ, hơn nữa, nói họp là họp ngay, đúng là người trẻ tuổi, làm việc gì cũng cần phải dựa vào hứng, làm cho người ta không thể nào theo kịp.

Mặc dù các thường ủy đều khó chịu trong lòng, nhưng mọi người đều cảm thấy rất xem trọng lần họp thường ủy đầu tiên cho bí thư Trương đích thân mở này, gần như tất cả mọi người đều có mặt trước mười phút, huyện trưởng Hứa Song Kỳ bình thường đến đúng giờ mà giờ cũng đến trước năm phút, mặc dù trong lòng gã chẳng mấy thích thú gì với vị bí thư trẻ tuổi này, đương nhiên không thể nói là tôn trọng được, nhưng ngoài mặt vẫn phải giả vờ, đến trước cũng là thể hiện của sự lịch sự.

Người đến đúng giờ chỉ có một, đó chính là bí thư huyện ủy Trương Dương, khi hắn đến phòng họp, những thường ủy khác đã đến cả rồi. Trương đại quan cười hì hì bước vào phòng, rồi vui vẻ nói: “Mọi người đều đến cả rồi, sớm vậy à, chẳng phải đã thông báo cho mọi người là ba giờ rưỡi sao?”

Ánh mắt của mười thường ủy đều nhìn sang Trương Dương, Hứa Song Kỳ nói: “Hôm nay là cuộc họp thường ủy đầu tiên kể từ khi bí thư Trương đến Tân Hải, vì vậy mọi người đều rất xem trọng.”

Trương Dương cười nói: “Lần đầu tiên sao? Tôi chẳng chú ý đến việc này gì hết.”

Hắn ngồi xuống vị trí chủ tịch, người đến cùng hắn còn có Phó Trường Chinh. Phó Trường Chinh đặt tập văn kiện lên trước mặt hắn, sau đó ngồi xuống dưới góc.

Trương Dương cầm cốc trà mình mang đến nhấm một ngụm, đây là cái tật gần đây hắn mới hình thành, vốn dĩ Trương đại quan thấy mấy vị lãnh đạo như vậy rất khó chịu, nhưng sau này hắn phát hiện ra, mang tách trà theo bên người thật ra rất tiện lợi, không những có thể giải khát bất cứ lúc nào, hơn nữa, khi phát biểu có tác dụng làm chuyển hướng sự chú ý, điều chỉnh lại tư duy. Vừa mới bắt đầu đã uống nước không phải là vì hắn không có gì để nói, mà là để thông họng.

Trương Dương nói: “Thời gian gần đây, tôi vừa đến Tân Hải, vẫn chưa thành thạo lắm với tình hình của huyện, vì vậy những công tác trong huyện hầu như đều đi theo đường cũ, về bên đảng vụ, may mà có Lão Lưu, nếu không có anh, thì công tác đảng vụ của tôi không thể nào làm được rành rọt như vậy.” Hắn mỉm cười nhìn sang vị phó bí thư huyện ủy Lưu Kiến Thiết.

Lưu Kiến Thiết vội vàng cười nói: “Đều là việc tôi nên làm, đều là việc tôi nên làm cả thôi.” Trong lòng thì lại rất chán nản, tên này vẫn chưa nói đến công việc à? Sao giờ lại thành lễ cảm ơn rồi thế này?


Trương Dương lại nói: “Bên công tác chính phủ, may mà có huyện trưởng Hứa giúp đỡ.”


Hứa Song Kỳ cũng nói: “Đều là việc tôi nên làm cả thôi!” Công tác chính phủ vốn là công việc của gã, Trương Dương nhà anh cảm ơn tôi cái gì chứ? Anh quên là tôi làm công việc đảng vụ sao!


Ánh mắt của Trương Dương nhìn bao quát mười vị thường ủy: “Những đồng chí khác cũng đã nỗ lực rất nhiều, trong thời gian tôi đến Tân Hải, trong thời gian tôi đi Bắc Cảng, mọi người đều tận tâm tận lực cho công việc của mình.”


Mấy thường ủy trong lòng đều cảm thấy khó chịu, tên này đúng là nói vớ nói vẩn, nếu sớm biết họp thường ủy kiểu này, thì chẳng đến còn hơn.


Nhưng Trương đại quan ngay lập tức đã bỏ ngay một quả bom: “Trải qua thời gian tìm hiểu của tôi về Tân Hải, và trải qua sự suy nghĩ thận trọng của mình, tôi có một việc rất quan trọng muốn tuyên bố với mọi người!”


Nói đến đây, tên này nhấc cốc trà lên, rồi lại mím một ngụm, thời khắc quan trọng mà làm vậy, đã làm ánh mắt của tất cả thường ủy tập trung hết lên người hắn!


Trương Dương nhấm một ngụm rồi vẫn chưa đặt cốc trà xuống, hắn tiếp tục nhấm một ngụm nữa, tên này thật là đáng ghét, thái độ tất cả mọi người đều phập phòng theo từng động tác uống trà của hắn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK