Tiếng chuông di động lại phá vỡ sự trầm tư của cô ta, cô ta vốn cho rằng lại là chuyện công ty, nhưng bắt máy thì cô ta mới nghĩ tới nhìn số di động, là Trương Dương.
Kiều Mộng Viện không nói gì, bởi vì không nghe thấy giọng nói của Trương Dương cho nên cô ta không lập tức dập máy, cô ta tựa hồ đã nhận ra được sự khác thường nào đó, chậm rãi xoay người lại, nhìn thấy Trương Dương đang đứng phía sau mình, cầm điện thoại trong tay tràn ngập yêu thương nhìn mình. Hắn nói khẽ: Tôi luôn đứng sau cô!
Kiều Mộng Viện không ngờ mình lại trở nên yếu đuối như vậy, nước mắt của cô ta giống như nước vỡ đê không ngừng tuôn, trên tường thành cổ, chỉ có hai người bọn họ anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, Kiều Mộng Viện khóc rất thương tâm, cô ta cuối cùng cũng tìm được một loại cảm giác an toàn, ở trước mặt Trương Dương cô ta không cần lo lắng quá nhiều, tình cảm dồn nén bao ngày có thể thoải mái phát tiết.
Trương Dương đi nhanh tới, vươn tay ra nhẹ nhàng nắm vai Kiều Mộng Viện, hắn biết tính tình mạnh mẽ của Kiều Mộng Viện, cho nên không dùng sức là để lưu lại cho cô ta cơ hội cự tuyệt, nhưng Kiều Mộng Viện chủ động nhào vào lòng hắn, khóc nức nở.
Ráng hồng dầy đặc, hạt tuyết rất nhỏ từ không trung hạ xuống, người qua đường đi rất vội vàng, không ai chú ý tới đôi nam nữ trẻ tuổi đứng trên tường thành cổ này, Trương Dương nói khẽ: Đừng sợ, có tôi đây, trời có sập xuống cũng không phải sợ.
Nếu đổi thành người khác, Kiều Mộng Viện nhất định sẽ cho rằng hắn đang nói mạnh miệng, nhưng nếu là Trương Dương nói thì cô ta rất an tâm.
Kiều Mộng Viện ngẩng đầu lên, phát hiện trên người trên mặt Trương Dương đã đọng đầy tuyết, có chút xấu hổ khụt khịt nói: Cám ơn anh đã cho tôi mượn vai.
Trương đại quan nhân cười nói: Cả đời cũng được, lúc nào muốn dùng tôi sẽ tới. Lời nói của thằng ôn này bao hàm hàm nghĩa cực kỳ phức tạp, nhưng Kiều Mộng Viện không hề thấy khó nghe, chỉ nhẹ giọng thở dài: Anh đó, lại cho tôi một lần nữa biết thế nào là xe taxi hình người.
Trương đại quan nhân cuối cùng cũng từ trong lời nói của Kiều Mộng Viện cảm nhận được chút hài hước, hắn cười nói: Tôi nhiều nhất chỉ xem như là xe công dùng vào việc tư, còn kém xe taxi xa lắm!
Kiều Mộng Viện không nhịn được liền bật cười, sau khi cười xong lại cảm thấy buồn bã mất mát.
Trương Dương nói: Tôi nghe nói bí thư Kiều đã đi kinh thành?
Kiều Mộng Viện nói: Đây là nguyên nhân anh tìm tôi ư?
Trương Dương nói: Cố biết đấy, gần đây ở nhà cô không tiện, cho nên... Hắn nhìn thấy mặt Kiều Mộng Viện bị lạnh nên đỏ bừng, cởi áo khoác ra khoác lên người cô ta.
Kiều Mộng Viện vốn định cự tuyệt nhưng lại bị Trương Dương thừa cơ ôm vai, hắn cũng không phải là thừa cơ chiếm tiện nghi, mà thật lòng sợ Kiều Mộng Viện bị lạnh rồi bệnh.
Kiều Mộng Viện nói: Anh không sợ người khác nhìn thấy chúng ta như vậy sẽ mang đến phiền toái không cần thiết cho anh à?
Trương Dương cười nói: Thứ phiền toái này không phải là do anh, anh không chọc vào nó thì nó cũng sẽ chủ động tìm anh, số tôi cao lắm, phiền toái gặp tôi là phải đi vòng.
Không ở cùng Yên Nhiên à? Kiều Mộng Viện nói ra những lời này lại cảm thấy mình hỏi như vậy thật sự không đúng tiêu chuẩn.
Trương Dương cười nói: Cô ta về Giang Thành với bà ngoại rồi, năm mới ở nước Mỹ có rất nhiều chuyện chờ cô ta quyết định, chờ tới tết âm lịch thì lại về!
Kiều Mộng Viện nói: Cô ta là cô gái tốt.
Trương Dương gật đầu nói: Tôi biết, cô cũng vậy!
Trương đại quan nhân cười nói: Trên đời này chuyện lãng phí nhất chính là để mặc cho hồng nhan già đi, cô nếu thực sự có cảm giác này, dứt khoát cho tôi đi, để không không ăn cũng phí mà.
Kiều Mộng Viện không nhịn được giơ tay lên đấm một cái vào ngực hắn, thằng ôn này ăn nói quá lưu manh, căn bản không nghĩ tới tâm tình của mình! Nhưng Kiều Mộng Viện sau khi đánh xong mới phát hiện, lời nói lưu manh của thằng ôn này không những không khiến cô ta phản cảm, mà trong lòng lại cảm thấy dễ chịu hơn nhiều.
Trương Dương cũng chính là ngoài miệng đùa giỡn Kiều Mộng Viện, nhưng chuyện chiếm tiện nghi chân chính hắn không làm chút nào.
Kiều Mộng Viện nói: Đừng đứng nữa, sắp biến thành người tuyết rồi.
Lúc này sắc trời đã hoàn toàn tối, gió bắc gào thét, phía dưới vừa rồi còn đầy người, nhưng giờ đã vắng tanh, thời tiết ác liệt như vậy, ai cũng mong mau chóng trở về căn nhà ấm áp của mình.
Kiều Mộng Viện trong gió tuyết nhận ra phương hướng, Trương Dương lại cúi người: Mộng Viện, cô lên đi!
Kiều Mộng Viện nói: Để Làm gì?
Trương Dương nói: Vừa rồi nhìn cô có vẻ rất muốn từ trên tường thành nhảy xuống, để tôi nhảy cùng cô một lần.
Kiều Mộng Viện cho rằng hắn đang nói đùa, vỗ một cái vào lưng hắn: Đừng nói hưu nói vượn, cao như vậy mà nhảy xuống, chẳng phải là thành thịt nát ư, tôi không muốn chết cùng anh đâu.
Trương đại quan nhân nói: Nếu hai ta cùng nhau nhảy xuống, đều ngã chết, trên đường đến hoàng tuyền cô có nguyện ý để tôi chiếm tiện nghi hay không?
Kiều Mộng Viện bởi vì hắn câu hỏi này của hắn mà ngây ra một thoáng, sau đó gắt: Nói linh tinh.
Trương Dương cười nói: Tôi nói là nếu, nếu hai ta cùng nhau ngã chết, đến đơn vị diêm vương, cô có nguyện ý ở với tôi không?
Kiều Mộng Viện cuối cùng nói: Nết thật sự là như vậy thì tùy anh!
Tùy tôi là sao? Có phải là trên đường tới hoàng tuyền, tôi muốn làm gì với cô thì cô cũng để mặc ư?
Kiều Mộng Viện nói: Có bệnh à? Anh có phải là muốn chiếm tiện nghi trên ngôn ngữ không, được, nếu thật sự trên đường tới hoàng tuyền, anh muốn gì tôi cũng chịu. Còn chưa nói hết câu thì liền thấy người hơi hơi chấn động, căn bản không kịp có phản ứng thì đã từ trên cao rơi xuống đất. Sau khi ý thức của cô ta trở lại hiện thực thì mới phát hiện Trương Dương đang ôm mình nhẹ nhàng hạ xuống đất. Kiều Mộng Viện kinh hãi tới hai mắt tròn xoe, thật sự không biết thằng ôn này làm như thế nào, không ngờ có thể từ tường thành độ cao tới 5 thước bình yên vô sự nhảy xuống?
Cùng lúc đó nghe thấy một tiếng thét kinh hãi phát ra từ bên cạnh, Trương Dương ôm Kiều Mộng Viện nhìn về phía đó, liền thấy dưới chân tường thành có một tên ăn xin, đang chống hai cây gậy đứng đó, đại khái là muốn thừa dịp gió tuyết giả vờ đáng thương kiếm một khoản, tên ăn mày đó kiên trì cương vị công tác, vẫn không đi, không ngờ lại gặp phải cảnh khiến người ta khiếp sợ này, hai người từ trên tường thành cứ vậy bay xuống, hơi nữa hai người còn lành lặn đứng đó.
Tên ăn mày ra sức dụi mắt, tựa hồ không tin vào mắt mình.
Trương đại quan nhân ôm Kiều Mộng Viện phóng đi tới chỗ tên ăn mày, hai chân ở trên tuyết căn bản không lưu lại bất kỳ dấu chân nào, thằng ôn này cười gằn nói: Lão bà, em có đói bụng không,anh tìm được một người sống, chúng ta trước tiên làm một bữa đã!
Tên ăn mày đó nhìn thấy cảnh tượng quỷ dị như vậy, sợ đến nỗi chỉ hận cha mẹ sinh ra mình chỉ có hai chân, ngay cả cái bát sứ xin ăn cũng không cầm, gậy cũng ném đi, thét một tiếng: Quỷ! rồi bỏ chạy.
Trương đại quan nhân cười ha ha, đặt Kiều Mộng Viện xuống, sau đó tóm lấy tiền trong bát, không ngờ bên trong có tới hai tờ một trăm, thu hoạch phong phú! Có được khoản tiền này, Trương đại quan nhân nói: Đi, tôi mời cô ăn cơm!
Kiều Mộng Viện gắt: Tiền của ăn mày anh cũng cướp, không sợ báo ứng à!