Mục lục
Y Đạo Quan Đồ - Thạch Chương Ngư (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tống Hoài Minh nói: Vẫn chưa tới lượt khu vực này, quy hoạch thành phố vừa mới bắt đầu, bộ phận chỉ đạo còn chưa được thành lập, lần này phía tỉnh rất ủng hộ công việc của Đông Giang, đã điều không ít cán bộ đến phụ trách và giúp đỡ công tác quy hoạch mới.

Cố Doãn Tri đáp: Trương Dương cũng được điều đến phải không? Ông tung hoành chốn quan trường đã nhiều năm, không cần Tống Hoài Minh nói ra ông cũng suy đoán ra được việc này.

Tống Hoài Minh uống chén trà đại mạch, nhỏ giọng: Lương Thiên Chính chỉ đích danh cậu ta, bí thư Kiều cũng đã gật đầu đồng ý.

Cố Doãn Tri mơ hồ đoán ra được chủ ý của Tống Hoài Minh khi đến đây, Tống Hoài Minh tuyệt đối không phải vì Trương Dương mà đến. Từ lúc ông về hưu, chốn quan trường Bình Hải đã rơi vào giai đoạn tổ hợp mới... Tống Hoài Minh đương nhiên chẳng còn chiếm thế gì trong cái tổ hợp mới này, bí thư tỉnh ủy Kiều Chấn Lương nhờ vào bối cảnh nổi trội và những thủ đoạn đắc lực đã nắm chắc trong tay quyền lực chính trị của Bình Hải, mấy năm này Tống Hoài Minh cũng không đắc ý cho lắm.

Tống Hoài Minh hôm nay đến đây là để thỉnh giáo: Bí thư Cố, ông có ý kiến gì về sự phát triển của Bình Hải hiện nay?

Cố Doãn Tri cười: Không có ý kiến gì, chỉ thấy ngày càng tốt hơn, cuộc sống của nhân dân không ngừng được nâng cao. Một khi đã rời khỏi chính đàn, thì người ta sẽ không muốn luận bàn nhiều về nó.

Tống Hoài Minh nói: Bí thư Cố, thực không dám giấu, hôm nay tôi đến là để thỉnh giáo!

Cố Doãn Tri mỉm cười: Hoài Minh, nếu nói đến chuyện câu cá hay là thưởng thức đồ sứ, tôi hoàn toàn tình nguyện chỉ cho ông. Nhưng về chuyện chính trị, tôi đã về hưu lâu rồi, ông cũng nên biết, chuyện thiên biến vạn hóa nhất trên thế giới này chính là chính trị, con cọp rời xa khỏi rừng núi, sẽ mất đi khứu giác nhanh nhạy và khả năng bắt mồi của nó. Hoài Minh, không phải là tôi không muốn chỉ giáo cho ông, mà là tôi không thể đưa ra được ý kiến gì, những điều tôi cho là chính xác chưa chắc sẽ phù hợp với thời đại.

Vẻ mặt Tống Hoài Minh có chút buồn bã.

Cố Doãn Tri nói: Nếu như miễn cưỡng muốn tôi nói, tôi sẽ tặng cho ông hai chữ, giao tiếp!

Tống Hoài Minh nghĩ thầm trong đầu, giao tiếp? Lẽ nào muốn mình qua lại với Kiều Chấn Lương sao?

Ánh mắt của Cố Doãn Tri lại hướng về đống đồ sứ bị vỡ: Hoài Minh à, ông nhìn xem, mấy thứ đồ sứ này tôi đem về có phải là tinh phẩm hay không?

Tống Hoài Minh nói: Nói về đồ sứ thì tôi không hiểu lắm, nhưng tôi thấy mấy đồ này rõ ràng là có khuyết điểm.

Cố Doãn Tri mỉm cười: Trên đời này không có thứ gì là hoàn hảo cả, đồ gốm cũng vậy, những thứ này, đến cả người bình thường chỉ liếc mắt một cái cũng nhìn thấy khuyết điểm, đương nhiên họ sẽ bỏ qua vẻ đẹp của nó. Nhưng có những thứ đồ hoàn mỹ, con người ta lại chỉ chăm chăm thưởng thức vẻ đẹp đó mà quên mất khuyết điểm ẩn dấu của nó. Vậy nên, cách nhìn nhận về đồ sứ của tôi cũng khác với mọi người.

Tống Hoài Minh không nói được gì, chỉ nhìn đống đồ sứ vỡ nát, đường như đã ngộ ra điều gì.

…………………………………. Trương Dương nhẹ nhàng xoa tay lên bia mộ của Cố Giai Đồng, hắn nhớ lại nụ cười giọng nói của cô, trong lòng không khỏi chua xót, đến tận bây giờ hắn vẫn không thể chấp nhận được sự thực Cố Giai Đồng đã ra đi, sâu trong nội tâm hắn vẫn hy vọng sẽ xuất hiện kỳ tích.



Cùng ngày, sau khi Trương Dương đưa Tống Hoài Minh về văn phòng chính phủ, hắn lại quay lại đây, Cố Doãn Tri dường như cũng biết hắn sẽ quay lại nên đã sớm chuẩn bị cơm tối.

Trương Dương nói: Cha, con quay lại là muốn nói với cha, lần này con được điều đến Đông Giang công tác.

Cố Doãn Tri cười gật đầu: Tống tỉnh trưởng đã nói với ta rồi.

Trương Dương có chút xấu hổ cười: Con đến Đông Giang đã được vài ngày những vẫn chưa đến thăm hỏi cha, cha có giận con không?

Cố Doãn Tri đáp: Sao lại giận chứ?

Ông lấy một bình rượu vàng đun cách thủy trên lò lửa ra rót, Trương Dương vội vàng đỡ lấy.

Cố Doãn Tri nói: Ta đã hầm cua, nướng một con mực hoa, chỉ đợi con quay lại để uống rượu cùng ta.

Trương Dương cười: Sau cha lại biết là con nhất định sẽ quay lại?

Trực giác

Trương Dương không khỏi nghĩ rằng, nếu mình không đến, lẽ nào Cố Doãn Tri sẽ uống rượu giải sầu một mình sao? Cuộc sống về hưu của Cố Doãn Tri không hề như ý, thậm chí tới mức thê lương khó tả, mất đi đứa con gái Cố Giai Đồng, còn lại đứa con trai Cố Minh Kiện lại là đứa bại gia chi tử.... Đứa con gái nhỏ Cố Dưỡng Dưỡng tuy ngoan ngoãn, nhưng vẫn còn đang đi học, không thể ở bên ông được. Trong nhà tuy có người giúp việc nhưng vẫn cô đơn. Chứng kiến trạng thái của Cố Doãn Tri, Trương Dương không khỏi tự trách mình, nói: Cha, sau này con làm việc ở Đông Giang, sẽ có thể thường xuyên đến thăm cha rồi.

Cố Doãn Tri mỉm cười: Chỉ cần nhớ có ta trong lòng là được rồi, đến thăm cũng được, ta cũng chưa đến lúc già tới mức chỉ ngồi một chỗ.

Trương Dương nhẹ tay rót một chén hoàng tửu nóng hổi cho ông, rồi rót cả cho mình. Hai người đều cầm chén lên uống, Cố Doãn Tri nói: Lúc chiều tỉnh trưởng Tống có nói với ta, hồ Thu Hà cũng thuộc phạm vi quy hoạch thành phố, có thể nơi này cũng sẽ nhanh chóng bị dỡ bỏ trong mấy năm.

Trương Dương đáp: Quy hoạch cụ thể.... Con không rõ lắm, nếu thực nằm trong phạm vị quy hoạch, lúc ấy con sẽ nghĩ cách.

Cố Doãn Tri lắc đầu: Đừng coi trọng quá, làm quan phải cho ra dáng quan, phải giữ tâm tính chính trực, phân minh không được tư lợi.

Trương Dương gật đầu.

Cố Doãn Tri nói: Con đến Đông Giang chủ yếu phụ trách công việc gì?

Nghe nói là công tác chiêu thương cho khu thành phố mới, con vẫn chưa đến báo cáo. Nói xong Trương Dương đặt chén rượu xuống, có chút khó hiểu nói: Cha à, người tìm con nói đến chuyện điều động công tác sớm nhất là Diêm Quốc Đào, sau đó bí thư Kiều cũng nhắc lại chuyện này với con, họ đều nói Lương Thiên Chính đang tìm hiều tài cứ một mực mong điều con đến Đông Giang, con cảm thấy chuyện này hơi kì lạ.



Cố Doãn Tri nhìn Trương Dương với ánh mắt chăm chú lắng nghe hắn nói tiếp.

Trương Dương nói: Con chỉ là cán bộ địa phương, có đáng được nhiều lãnh đạo quan tâm đến vậy không? Việc này có long trọng quá không?

Cố Doãn Tri lạnh nhạt nói: Con đã trưởng thành hơn trước rất nhiều. Ông nói như vậy cũng là đồng ý với ý kiến của Trương Dương, hắn đã nhìn nhận vấn đề một cách toàn diện hơn nhiều.

Trương Dương nói tiếp: Trước đây trong vụ nước sông Thoan Giang ô nhiễm con đã đắc tội với Lương Thiên Chính, cha có cho rằng hắn sẽ lợi dụng lần này để báo thù con không, muốn điều con về dưới trướng hắn để trị không?

Cố Doãn Tri cười: Lấy bụng tiểu nhân đo lòng người quân tử, Lương Thiên Chính không đến nỗi hẹp hòi như vậy đâu. Đối với những cấp dưới trước đây của mình, Cố Doãn Tri đương nhiên hiểu rõ.

Trương Dương đáp: Vậy xem ra hắn đúng là đang cầu hiền tài, muốn con đến công tác, con có năng lực đến vậy sao?

Cố Doãn Tri chuyển hướng nói: Có biết trước đây tại sao ta lại điều Tần Thanh đến Lam Sơn không?

Vừa nhắc đến chuyện này, Trương Dương không khỏi thấy hơi xấu hổ... Nhớ lúc đầu khi Cố Doãn Tri điều Tần Thanh tới Lam Sơn cũng là lúc tin đồn cặp kè giữa Trương Dương và cô ta đang ầm ĩ nhất, Trương Dương cho rằng, Cố Doãn Tri điều cô đến không đơn giản chỉ vì Tần Thanh có năng lực, cần tới cô mà ông còn có ý tách hai người ra khỏi nhau. Trong thời gian đó, Cố Doãn Tri tựa hồ đã phát hiện ra được quan hệ tình cảm âm thầm giữa hắn và Cố Giai Đồng. Trước mặt Cố Doãn Tri, Trương Dương không dám giả ngây ngô, cách đối phó tốt nhất là im lặng không nói gì.

Cố Doãn Tri nói: Muốn tồn tại ở chốn quan trường, điều quan trọng không phải ở chỗ con có bao nhiêu ưu điểm, mà ở chỗ con bộc lộ ra bao nhiêu khuyết điểm, khuyết điểm càng nhiều, thì càng có cơ hội cho người khác... Một quan chức mà không dính nhiều sự vụ, không có nghĩa là hắn không có vấn đề, không có nghĩa hắn không có khuyết điểm. Nếu có khuyết điểm, người khác không nêu ra, không lấy khuyết điểm đó làm bằng chứng, chưa chắc là vì người ta khoan dung, mà vì người đó vẫn còn giá trị lợi dụng, lợi dung được ngoài năng lực ra còn có rất nhiều khuyết điểm có giá trị khác.


Trương Dương chưa hiểu ý bèn hỏi: Khuyết điểm thì có giá trị gì ạ?


Cố Doãn Tri mỉm cười: Thả dây dài để câu cá lớn!


Lời của Cố Doãn Tri làm cho Trương Dương như được tỉnh ngộ, chẳng lẽ lần này Kiều Chấn Lương muốn điều mình đến Đông Giang nhằm bới lông tìm vết ? Để có thể gây khó dễ mọi lúc cho Tống Hoài Minh sao? Xét từ tình hình hiện nay, mâu thuẫn giữa hai người họ đâu đến nỗi kịch liệt như vậy chứ?


Cố Doãn Tri nói: Lãnh đạo nghĩ gì, con không thể đoán ra được đâu, nếu không đoán ra được thì đừng nghĩ nữa, cứ làm tốt bổn phận của mình, đừng tự cho rằng mình đen đủi. Nói đến đây ông cười: Tuy con không nghe lời ta, nhưng ta vẫn phải nói.


Trương Dương đáp: Cha, cha nói như vậy thì con chỉ là con cá bé, ai mới là cá lớn đây? Cố Doãn Tri đáp: Có nhiều việc quan trường ta không hiểu rõ, kì thực tính cách của con không hề thích hợp với thể chế đang đi xuống. Nói đến đây, ông lại không nói nữa, bất luận Trương Dương có hỏi như thế nào, ông cũng không trả lời nữa.


Đến Trương Dương cũng cảm thấy thật mất hứng.


Đối với Cố Doãn Tri, nhận thức chính trị của Trương Dương vẫn còn kém xa chưa đạt mức cần thiết, bề ngoài Bình Hải trông có vẻ yên ổn, nhưng giữa bí thư tỉnh ủy Kiều Chấn Lương và tỉnh trưởng Tống Hoài Minh lại xảy ra cuộc tranh đoạt quyền lực quyết liệt. Sự chuyên quyền của Kiều Chấn Lương khiến cho Tống Hoài Minh bất mãn rõ ràng, Cố Doãn Tri tuy đã về hưu nhưng ông vẫn có thể nhìn ra cách cầm quyền bảo thủ của Kiều Chấn Lương, còn không được cải cách bằng ông trước đó. Gã coi trọng mặt quản lí và đấu tranh hơn cả, cách thức quản lí này lại không hề có tác dụng về mặt kinh tế, Tống Hoài Minh lại là người thuộc phái cải cách thiết thực, vậy nên xảy ra mâu thuẫn là khó tránh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK