Trương đại quan nhân tựa hồ căn bản không có không nhìn thấy cái nháy mắt của y: Tôi tuy rằng không hiểu về ngành y, nhưng gãy xương lệch vị trí, kéo dài thời gian càng lâu thì kinh mạch sẽ phải chịu ảnh hưởng càng lớn, vị chuyên gia này vừa rồi nói nhiều như vậy, nhưng cuối cùng vẫn bảo người ta đi kiểm tra, mục đích làm kiểm tra là ở đâu? Còn không phải là để chẩn đoán chính xác ư? Một khi chẩn đoán đã chính xác, vì sao lại phải chứng thực đi chứng thực lại như vậy? Phải chăng là vẽ rắn thêm chân?
Chuyên gia Khoa chỉnh hình tức giận đến nỗi mặt tái xanh: Anh nói gì vậy? Các anh không tin y thuật của tôi thì có thể đi tới bệnh viện khác để khám bệnh, không cần phải tới chỗ tôi! Chuyên gia luôn có chút nóng tính.
Kì Sơn liều mạng đánh mắt ra hiệu cho Trương Dương, nghĩ thầm thằng ôn này thành sự không đủ mà bại sự thì có thừa, sao lại để hắn vào đây gây thêm loạn.
Trương Dương thở dài, đi tới trước mặt Lâm Tuyết Quyên: Thiên chức của bác sĩ không phải là giải trừ đau đớn của bệnh nhân ư? Hắn đặt tay lên vị trí đầu gối của Lâm Tuyết Quyên, ngón tay hơi dùng lực một chút, Lâm Tuyết Quyên lập tức cảm thấy đùi phải tê đi, nhưng chỉ tê một chút rồi cơn đau ở mắt cá chân không ngờ biến mất, cô ta ngạc nhiên trợn tròn mắt lên.
Trương Dương cười nói: Còn đau không?
Lâm Tuyết Quyên thốt lên một tiếng kinh ngạc: Không đau, không còn đau chút nào!
Tất cả mọi người bởi vì biến hóa đột nhiên phát sinh với Lâm Tuyết Quyên mà ngây ngẩn cả người, cô ta vừa rồi rõ ràng còn đau đến chết đi sống lại, sao Trương Dương vươn tay ra sờ đầu gối cô ta một chút mà cô ta đã không sao rồi?
Trương Dương mỉm cười nói: Yên tâm, cô không sao cả, đừng nghe những lời dọa nạt của những người gọi là chuyện gia!
Lâm Tuyết Quyên nói: Anh là...
Trương Dương cười nói: Kì Sơn mời tôi đến, tôi là một bác sĩ nông thôn, tổ truyền bó xương phục vị, có muốn thử không?
Trên mặt Lâm Tuyết Quyên lộ ra vẻ do dự, dù sao cô ta và Trương Dương cũng không quen nhau, không biết lai lịch của Trương Dương, cô ta đương nhiên sẽ không tin Trương Dương chỉ là một bác sĩ nông thôn, chỉ cần từ khí độ của Trương Dương có thể nhìn ra hắn không phải là nhân vật tầm thường.
Trương đại quan nhân nói: Nghe nói cô đánh đàn violon rất hay, sau khi chân khỏi rồi thì nhất định phải mời tôi đến nghe cô diễn tấu nhé.
Lâm Tuyết Quyên không khỏi bật cười, người này nói chuyện thật thú vị, chân mình bị thương thì ảnh hưởng gì tới chuyện đánh đàn, khi đang nghĩ thì mắt cá chân đau nhói, cô ta hét lên một tiếng, nhưng lập tức nghe thấy mắt cá chân phát ra tiếng rắc, cơn đau tuy kịch liệt nhưng chỉ là chuyện phát sinh trong nháy mắt, sau đó cô ta cảm thấy mắt cá chân của mình nhẹ đi.
Kì Sơn ở bên cạnh bởi vì động tác đột nhiên của Trương Dương, sợ đến nỗi cũng kinh hô.
Quan tâm tất loạn, Kì Sơn trước giờ luôn trầm ổn bởi vì Lâm Tuyết Quyên gặp nạn mà cũng không giữ được bình tĩnh.
Lại thấy Trương Dương khí định thần nhàn đứng lên, hắn mỉm cười nói: Cô có thể đứng lên rồi, tuy rằng mắt cá chân sẽ hơi sưng, có điều đi lại cẩn thận thì khẳng định là không sao đâu.
Lâm Tuyết Quyên nửa tin nửa ngờ nhìn, cô ta tuy rằng cũng không tin Trương Dương có năng lực thần kỳ như vậy, nhưng bộ vị bị thương rõ ràng cảm thấy thoải mái hơn nhiều, cô ta vịn lên bàn đứng dậy, thử đi một bước về phía trước, kinh hỉ vạn phần nói: A, chân của tôi khỏi rồi, chân của tôi đã được phục vị rồi!
Thấy cảnh trước mắt, trên mặt mọi người chung quanh đều lộ ra vẻ bất khả tư nghị và bán tín bán nghi.
Vị chuyên gia khoa chỉnh hình đối với tình huống của Lâm Tuyết Quyên là nắm rõ nhất, cho dù là y ra tay cũng không thể dễ dàng phục vị mắt cá chân của Lâm Tuyết Quyên dễ dàng như vậy được, cho nên y mới đề nghị cô ta nhập viện trị liệu, không ngờ người thanh niên này vừa ra tay đã giúp bệnh nhân hết đau, sau đó lại phục vị mắt cá chân của cô ta, thủ thuật như vậy quá thần kỳ, khiến y không thể nào tin nổi.
Trương Dương xoay người chớp mắt vài cái với Kì Sơn, rồi đi, hắn đương nhiên biết sẽ gây ra sự rung động như thế nào cho người chung quanh, có điều chuyện còn lại để họ giải quyết đi.
Kì Sơn tiến lên đỡ lấy Lâm Tuyết Quyên: Cô không sao chứ, cô thực sự không sao chứ?
Lâm Tuyết Quyên rất cẩn thận hoạt động mắt cá chân của giật mình: Tôi nghĩ là đỡ rồi!
Kì Sơn vui mừng ra mặt, lúc này không ai buồn chú ý tới vị chuyên gia khoa chỉnh hình kia nữa.
Lúc này chồng của Lâm Tuyết Quyên, cục trưởng phân cục công an nội thành tây Hoắc Vân Trung mới chạy đến, gã sau tiến vào nhìn thấy Kì Sơn đang ở đây thì không khỏi nhíu mày, sau đó đi tới bên cạnh vợ, quan tâm nói: Tuyết Quyên, em sao rồi? Có nặng lắm không?
Lâm Tuyết Quyên nói: Khôngsao rồi! Ánh mắt của cô ta tràn ngập vẻ mất mát, từ sau khi cô ta bị thương báo cho chồng cho tới hiện tại đã qua hai tiếng, đa số nữ nhân để rất chú ý tới những chi tiết nhỏ, một số việc rất nhỏ thường thường sẽ làm thương hải tới tâm linh yếu ớt của cô ta, Lâm Tuyết Quyên tự thấy mình không phải là một nữ nhân yếu đuối, nhưng sự chậm chễ của chồng vẫn khiến cô ta cảm thấy khó chịu, so sánh với sự khẩn trương của Kì Sơn, cô ta càng cảm thấy chồng không quá yêu cô ta.
Hoắc Vân Trung tới trước mặt chuyên gia khoa chỉnh hình: Chủ nhiệm, tình huống vợ tôi thế nào? Nghiêm trọng không?
Vị chuyên gia khoa chỉnh hình đang tức mà không có chỗ trút, hôm nay có thể nói là mất hết mặt mũi rồi, y thẹn quá hóa giận: Anh hỏi tôi làm gì? Đi mà hỏi bác sĩ nông thôn đó ý!
Hoắc Vân Trung cũng là người nóng tính, gã vừa nghe vậy liền phát hỏa: Thái độ gì thế? Có y đức không hả, có tin tôi kiện anh không?
Chuyên gia Khoa chỉnh hình cũng không phải là hạng hiền lành gì, tức giận nói: Anh muốn đi thì cứ đi, đừng có ở lại chỗ tôi, tôi còn phải khám bệnh.
Hoắc Vân Trung muốn lý luận với y thì Kì Sơn dã tiến lên vỗ vai gã, nói: Vân Trung, bỏ đi, nếu Tuyết Quyên đã không sao rồi thì chúng ta đi thôi.
Hoắc Vân Trung lạnh lùng nhìn y một cái: Cám ơn anh, chúng tôi tư mình đi! Gã đi tới trước mặt Lâm Tuyết Quyên: Chúng ta đi thôi!
Lâm Tuyết Quyên muốn kiên trì tự đi nhưng lại bị Hoắc Vân Trung ôm lên, Lâm Tuyết Quyên xấu hổ nói: Anh làm gì vậy?
Hoắc Vân Trung nói: Anh là chồng em, chiếu cố em là trách nhiệm của anh!
Kì Sơn vẫn cười, có điều nụ cười của y rất cô đơn.
Uy Ngạn đi tới bên cạnh y, nói khẽ: Anh Kì, chúng ta cũng đi thôi.
Kì Sơn cười cười: Cô đi trước đi, tôi còn có một số việc.
Tình huống của Ngũ Đắc Chí đã ổn định, hắn có thể ăn thức ăn lỏng, có điều hắn thủy chung không mở miệng nói chuyện, khi Trương Dương thăm hắn, Đồng Tú Tú vừa mới rời đi, thị lực của Đồng Tú Tú trước mắt vẫn chưa khôi phục, cô ta tuy rằng không nhìn thấy Ngũ Đắc Chí, nhưng cô ta thông qua cảm giác của bàn tay sờ thấy Ngũ Đắc Chí vẫn sống bên cạnh cô ta, đã khiến cô ta mừng rỡ như điên rồi.
Trương Dương đi tới bên cạnh của Ngũ Đắc Chí, sờ sờ mạch của Ngũ Đắc Chí, cảm thấy mạch đạp của hắn so với ngày hôm qua đã có lực hơn nhiều, Trương Dương nhẹ nhàng buông tay Ngũ Đắc Chí ra, nói: Yên tâm, anh không sao đâu, điều dưỡng thêm một đoạn thời gian chắc sẽ hồi phục thôi.
Ngũ Đắc Chí vươn tay ra, cầm tay Trương Dương, hắn khàn khàn nói: Cám ơn...
Trương Dương sửng sốt, bởi vì hắn biết Ngũ Đắc Chí đây là lần đầu tiên mở miệng nói chuyện.
Trương Dương nói: Anh nói chuyện được rồi à!
Ngũ Đắc Chí nói khẽ: Câu đầu tiên tôi nói đấy.
Vì sao không nói gì với Đồng Tú Tú?
Tôi hiện tại đã thành thế này rồi, tôi không biết nên nói gì...
Trương Dương nói: Không sao đâu, tôi đã có năng lực kéo anh từ cõi chết trở về, thì có thể giúp anh khôi phục khỏe mạnh!
Ngũ Đắc Chí nói: Cánh tay đã mất không thể mọc lại được, tôi biết rất rõ tình huống của tôi, tôi bị hủy dung rồi.
Trương Dương nói: Nam nhân không cần để ý tới vẻ bề ngoài như vậy, vả lại phẫu thuật chỉnh dung hiện tại cao như vậy, có thể giúp anh mời một bác sĩ ngoại khoa chỉnh hình giỏi nhất của quốc tế tới, dù sao Quốc An cũng có tiền, anh lần này là gặp phải tai nạn lao động.
Ngũ Đắc Chí không hề cảm thấy lời nói của Trương Dương buồn cười tí nào, với tâm tình của hắn hiện tại thật sự là không cười nổi nữa rồi. Hắn nói khẽ: Với tôi mà nói, tay của tôi có nghĩa là tất cả đối với tôi.
Quốc An sẽ không bỏ mặc anh đâu.
Tôi đã là kẻ tàn phế, tôi đối với tổ chức đã không còn bất kỳ tác dụng nào nữa, miễn cưỡng lưu lại làm gì? Làm một nội vụ sống qua ngày ư? Hay là về hưu, nhận tiền trợ cấp của quốc gia.
Trương Dương nói: Anh là thần, cũng là một anh hùng.
Ngũ Đắc Chí nói: Thôi! tôi không muốn nghĩ tới tương lại nữa, sau khi vụ nổ phát sinh, tôi cho rằng mình chắn chắn phải chết, nhưng tôi không sợ, thật đấy, tôi không sợ chút nào, tôi không phải là quảng cáo mình là một anh hùng, tỉnh cảnh nổ tung tôi trước đó đã từng mơ thấy vô số lần rồi, tôi biết mình rồi cũng có một ngày gặp phải kết cục này, cho nên... Hắn tạm dừng một chút, nghỉ ngơi một hồi lâu rồi mới: Trương Dương, tôi mệt mỏi rồi...
Trương Dương cũng không rõ mệt mỏi theo như lời hắn là cái gì, nhưng hắn có thể hiểu được tâm tình của Ngũ Đắc Chí lúc này, Trương Dương an ủi Ngũ Đắc Chí: Tôi thấy, anh hiện tại đừng nghĩ gì nhiều, quan trọng là phải nghỉ ngơi cho tốt, chờ thương thế của anh khỏi rồi thì hãy nghĩ tới vấn đề về sau đi.
Ngũ Đắc Chí vẫy vẫy tay với Trương Dương, ý bảo Trương Dương tới gần hắn một chút, Trương Dương ghé vào gần môi hắn, Ngũ Đắc Chí nói khẽ: Người bố trí bom tên là Quản Thành. Trước đây là học viên cùng khóa với tôi, về sau trong một lần dỡ bom bị nổ. Ở hiện trường không tìm thấy thi thể của hắn, chúng tôi cho rằng hắn đã chết rồi, nhưng không ngờ hắn vẫn còn sống.
Trương Dương gật đầu.
Ngũ Đắc Chí nói: Vụ nổ lần này và ở Lão Quân dao lần trước là cùng một loại, đều là do hắn bố trí, muốn biết chân hung phía sau thì phải thẩm vấn Phì Hỉ của Lão Quân dao...
Trương Dương nói: Phì Hỉ đã bị các anh giao vào tay địa phương rồi à.
Ngũ Đắc Chí nói: Hắn khẳng định biết chuyện của Quản Thành. Chỉ cần tra được Quản Thành là được ai thuê, thì có thể tra ra chân tướng của chuyện này.
Trương Dương nói: Nghỉ ngơi cho tốt đi, chuyện khác đừng nghĩ làm gì.
Ngũ Đắc Chí không nói gì nữa, rõ ràng là hắn đã mệt, hắn nằm trên giường, ngực phập phồng kịch liệt, Trương Dương nói: Tin tôi đi, anh nhất định sẽ mau chóng có chuyển biến tốt.
Khi Trương Dương rời khỏi phòng bệnh, phát hiện Kì Sơn không ngờ vẫn ở bãi đỗ xe dưới lầu phòng bệnh chờ mình, hắn cảm thấy kinh ngạc, nói với Kì Sơn: Sao? Không đưa Lâm tiểu thư về à?
Kì Sơn nói: Không, tôi đặc biệt đứng chờ anh!
Chờ tôi làm gì?
Mời anh uống rượu!
Trương đại quan nhân cười nói: Chuyện nhỏ thôi mà, việc gì phải khách khí thế!
Kì Sơn nói: Tôi biết một chỗ, tuyệt đối chính tông!