Hồng Trường Hà nói: Cô ta...cô ta lừa em gái tôi, tôi về sau mới biết, người cứu tôi không phải là cô ta mà là em gái tôi, nếu không phải em gái tôi đáp ứng yêu cầu của lão hỗn đản Trần Cương đó thì tôi cũng sẽ không được thả ra! Khi nói những lời này vẻ mặt của Hồng Trường Hà rất bi phẫn.
Triệu Quốc Cường đã đoán được xảy ra chuyện gì, nói khẽ: Trần Cương và cô anh là quan hệ gì?
Hồng Trường Hà nói: Vấn đề này anh nên đi hỏi Trần Cương chứ?
Triệu Quốc Cường nói: Hồng Trường Hà, chỉ cần với tội danh trộm cướp thôi anh đã phải ở tù mấy năm rồi, hơn nữa còn bị tình nghi dính líu đến mưu sát, tự anh nghĩ đi.
Hồng Trường Hà run giọng nói: Tôi không giết cô ta, tôi chỉ lấy một cái dồng hồ thôi.
Triệu Quốc Cường nói: Chỉ tiếc anh nói không được, hiện tại trước mặt anh chỉ có hai con đường, một là thành thành thật thật khai ra tất cả những gì mình biết để được xử lý hoan hồng, con đường còn lại chính là ngồi sau song sắt? Tự anh chọn đi.
Hồng Trường Hà nói: Tôi nếu khai ra hết thì anh sẽ thả tôi ra chứ?
Triệu Quốc Cường nói: Nếu chuyện anh nói có lợi cho vụ án thì tôi đương nhiên sẽ xử lý anh thật nhé.
Hồng Trường Hà nói: Tôi dựa vào gì để tin anh?
Triệu Quốc Cường nói: Thế thì khỏi cần phải nói! Anh chờ ngồi tù đi! Hắn đứng dậy làm bộ muốn đi.
Hồng Trường Hà nhìn thấy thấy hắn như vậy thì không khỏi hốt hoảng: Đừng, đừng đi... Tôi nói, tôi nói!
Triệu Quốc Cường lại ngồi xuống.
Hồng Trường Hà nói: Cô tôi và Trần Cương đã duy trì quan hệ tình nhân năm rồi, có điều quan hệ của cô ta và bí thư Tân Hải tiền nhiệm Tảm Thế Kiệt cũng không bình thường. Tôi thấy chuyện này có thể là tình sát, khi Tảm Thế Kiệt tại vị cô tôi đối đãi với hắn không tồi, nhưng hiện tại hắn thất thế, cô tôi ghẻ lạnh hắn, cho nên hắn ghen tị, vì thế hận Trần Cương, cho nên hắn bức bách cô tôi đi tố cáo Trần Cương, Dùng cách này để trả thù.
Triệu Quốc Cường nhíu mày, quan hệ trong đây quan hệ là rất loạn, đám người này Trần Cương, Tảm Thế Kiệt này đều là sâu mọt trong đội ngũ cán bộ. Không một ai là người tốt cả.
Hồng Trường Hà nói: Khi tôi trước đây gặp chuyện không may, cô tôi đi cầu Trần Cương, về sau cô ta lại dẫn em gái tôi đi ăn cơm. Em gái tôi sau khi trở về thì không ngừng khóc, tôi biết lão lưu manh Trần Cương đó nhất định đã làm nhục em gái tôi, về sau nếu tôi có cơ hội thì nhất định sẽ giết chết con rùa già này.
Triệu Quốc Cường nói: Lịch trình quan trường của cô anh có phải liên hệ chặt chẽ với Trần Cương hay không?
Hồng Trường Hà gật đầu: Mấy năm nay Trần Cương giúp cô ta không ít, Tảm Thế Kiệt cũng giúp cô ta , trước đây khi ở Tân Hải, cô ta có một thời cực nổi, về sau Trương Dương tới Tân Hải, cô ta liền trở nên thất bại. Lần trước sau khi phát sinh mâu thuẫn với Trương Dương, cô ta không thể không rời khỏi Tân Hải, Tảm Thế Kiệt cũng không giúp được gì, Trần Cương cũng không muốn giúp cô ta, chỉ cho cô ta một chức quan nhàn tản ở khu khai phá. Cô tôi đi tìm Trần Cương rất nhiều lần. Trần Cương lại thủy chung không muốn giúp, có thể bởi vì chuyện này đã chọc giận hắn, cho nên hắn nổi sát tâm với cô tôi.
Triệu Quốc Cường gật đầu: Những gì anh nói với tôi tạm thời đứng có nói với người thứ hai, người biết càng nhiều thì lại càng không có lợi với anh.
Hồng Trường Hà liên tục nói: Tôi minh bạch, tôi minh bạch.
Triệu Quốc Cường đứng dậy muốn đi.
Hồng Trường Hà nói: Triệu cục, Triệu cục. Lúc nào thì thả tôi?
Triệu Quốc Cường nói: Anh cứ ở đây vài ngày đi, chờ chuyện sáng tỏ rồi tôi sẽ giải quyết vấn đề của anh.
Nhưng...
Tin tức của Trần Khải và Tảm Thế Kiệt liên tiếp được truyền đến, Trần Khải bị phát hiện ở một trấn nhỏ gần biên giới Trung Miến, khi phát hiện đã bị người ta bắn chết trong một phòng khách sạn, về phần vợ chồng Tảm Thế Kiệt thì trước khi cảnh sát tìm được bọn họ thì đã rời khỏi Trung Quốc tới Canada.
Triệu Quốc Cường cuối cùng cũng ý thức được chuyện so với tưởng tượng của mình thì phức tạp và nghiêm trọng hơn nhiều, hắn lại thẩm vấn Trần Cương, Trần Cương không biết tin tức em trai đã tử vong , hai ngày này tinh thần thủy chung căng thẳng, người như già đi rất nhiều, cũng tiều tụy hơn rất nhiều.
Nhìn thấy Triệu Quốc Cường, hắn cười khổ một tiếng: Những gì nên nói tôi đều nói rồi, anh còn muốn hỏi gì nữa?
Triệu Quốc Cường nói: Tôi tới đây không phải muốn hỏi anh, mà là muốn nói cho anh một chuyện.
Hắn tạm dừng một chút rồi nói: Em trai anh Trần Khải Trần Khải trong quá trình bỏ trốn đã bị giết, thi thể của hắn được phát hiện trong một trấn nhỏ gần biên giới Trung Miến, thân phận đã được xác nhận!
người Trần Cương run lên một cái, sau đó ngẩng đầu, trong ánh mắt tràn ngập vẻ kinh hãi và hoảng sợ, một lát sau, hắn cúi đầu thật thấp, vai không ngừng run rẩy.
Triệu Quốc Cường có thể lý giải đau khổ của một người mất đi anh em ruột, chờ sau khi tình tự của Trần Cương bình phục, hắn mới: trong chuyện này chúng tôi cũng bất lực, nếu anh muốn đòi lại công đạo cho huynh đệ của mình, nếu anh muốn bảo hộ thân nhân của mình thì tôi cho rằng anh nên nói ra tất cả những gì mà anh biết. Chỉ có như vậy thì tôi mới có thể giúp anh.
Trần Cương lại ngẩng đầu, trong mắt đã phủ kín tơ máu lóe ra ánh lệ: Tôi không có gì để nói cả, tôi không giết Hồng Trường Thanh, tôi cũng không có bất kỳ liên quan gì với cái chết của cô ta. Hắn không hề bị tình tự bi thương làm nhiễu loạn duy, đầu óc của hắn vẫn rất bình tĩnh, Triệu Quốc Cường ý đồ thông qua chuyện này để vạch trần nhiều bí mật hơn, lợi dụng cái chết của em trai hắn để đột phá phòng tuyến tâm lý của hắn, chỉ tiếc hắn không dễ đối phó như vậy đâu.
Triệu Quốc Cường nói: Bí thư Trần, trong lòng chúng ta đều hiểu rõ, cái chết Hồng Trường Thanh không phải là một hồi mưu sát đơn giản.
Đơn giản hay phức tạp thì cũng không có bất kỳ liên quan gì tới tôi cả! Ngữ khí của Trần Cương vô cùng kiên quyết.
Triệu Quốc Cường nói: Nếu tôi nộp lên băng ghi âm và nhật ký tìm được từ chỗ cho Ủy ban kỷ luật thì anh chắc biết hậu quả sẽ như thế nào.
Trần Cương nói: Đã phạm lỗi thì phải chịu trách nhiệm vì hành vi của mình, tôi thừa nhận, tôi trong quan hệ nam nữ không thể giữ mình, cho dù anh không nộp mấy thứ đó lên trên thì tôi cũng đang chuẩn bị thừa nhận hành vi sai lầm của mình với lãnh đạo cấp trên đây.
Đối mặt với Trần Cương lão luyện, Triệu Quốc Cường quả thực không có quá nhiều biện pháp.
Trương đại quan nhân từ trong kính viễn vọng nhìn nhìn về phía vị trí của khách sạn Kim Thuẫn, Tang Bối Bối ở bên cạnh nói: Yên tâm đi, không có tình huống dị thường gì đâu, cảnh phương cũng bảo hộ Trần Cương vô cùng nghiêm mật.
Trương Dương nói: Không biết Trần Cương khai gì chưa?
Tang Bối Bối nói: Khai gì? Anh sợ hắn khai ra chuyện mưu sát tôi à?
Trương Dương nói: Cô không phải vẫn còn sống êm đẹp ư?
Tang Bối Bối nói: Nghe ý của anh thì hình như rất muốn tôi chết!