Mục lục
Y Đạo Quan Đồ - Thạch Chương Ngư (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trương Dương cười nói: Giáo thụ Trình chê Tân Hải của chúng tôi quá nhỏ?

Trình Nhuận Sinh nói: Cũng không phải nói Tân Hải của các anh nhỏ, đối với một người đến làm thiết kế như tôi mà nói, không thể luôn luôn thiết kế hạng mục lớn được, nhưng trước đó tôi đã có tiền lệ không hay, tôi vất vả làm ra phương án thiết kế, khi đợi chứng thực thì bởi vì tài chính của đối phương không đủ, phải hoàn toàn thay đổi, cuối cùng còn đi khắp nơi nói xấu tác phẩm thiết kế của tôi, tiểu Trương, cậu nên rõ, đến tuổi tác của tôi rồi, cái quan tâm không phải là thù lao, mà là thiết kế của tôi có thể án chiếu theo dự tưởng của tôi mà làm hay không, thiết kế xanh hoá nói thì đơn giản, rất nhiều người đều cho rằng chẳng có gì ngoài đào mấy con sông nhỏ, đắp mấy hòn giả sơn, trồng một ít thực vật, nhưng thiết kế chân chính là làm sao để tiếp cận với tự nhiên nhất, làm làm thể nào trên cơ sở giữ được phong mạo của khu vực với hạn độ lớn nhất mà tôn lên được vẻ đẹp tự nhiên nhiều nhất, thiết kế xanh hoá làm tốt có thể tăng cường phẩm vị của một thành thị, sẽ khiến thanh thị này đi lên một tầm cao mới.

Trương Dương nói: Giáo thụ Trình, mục đích tôi mời ngài rời núi chính là ở đây, tôi cũng không giấu gì ngài, Tân Hải hiện tại đang xin bỏ huyện lập thành phố, chuyện này trên cơ bản đã được định ra rồi.

Trình Nhuận Sinh nói: Định ra rồi thì anh còn nóng lòng làm xanh hoá để làm gì? Trình Nhuận Sinh cũng không phải là dễ lừa, chuyện trên phương diện này ông ta từng tiếp xúc không ít, liếc một cái là nhìn ra được cái gọi là bỏ huyện lập thành phố của Trương Dương vẫn chưa được xác định, cho nên mới nóng lòng đề thăng cấp bậc xanh hoá của thành thị, để sáng tạo ra điều kiện có lợi cho kế hoạch bỏ huyện lập thành phố của hắn.

Trương Dương nói: Tôi định vị Tân Hải là một thành thị lâm viên, tương lai Tân Hải tất nhiên sẽ được đả tạo thành một thành phố màu xanh, nếu phải làm thì phải theo tiêu chuẩn cao nhất của thành thị đồng loại trong nước, muốn làm tốt chuyện này thì ở trong nước cũng chỉ có ngài mới có năng lực này.

Trình Nhuận Sinh nói: Cậu đừng vội tâng bốc tôi, từ lúc Hải Long đề cập qua tới chuyện của cậu, tôi đã xem tư liệu về Tân Hải các cậu, tôi không cho rằng một huyện thu nhập tài chính năm còn không đến một trăm triệu có năng lực làm tốt phương án xanh hoá của tôi.

Trương Dương nói: Chuyện tiền ngài không cần phải quan tâm, chỉ cần ngài có thể thiết kế ra, tôi có thể quán triệt chấp hành tốt. Cái mà Thằng ôn này không thiếu nhất chính là lòng tin.

Trình Nhuận Sinh nói: Trên đầu tôi hiện tại còn có hai thiết kế, trước mắt đều đang đến hồi kết thúc, nếu bắt đầu công tác thì phải đợi tới tháng sau.

Trương Dương nói: Tôi chờ ngài! Bao lâu cũng chờ!

Trình Nhuận Sinh nói: Tôi có nghe nói cậu còn nhờ Australia Duval giúp cậu làm quy hoạch?

Trương Dương nói: Có chuyện này, phương diện quy hoạch thành thị Tân Hải tồn tại vấn đề rất lớn, tôi thân là bí thư bí thư huyện ủy, đương nhiên muốn thay đổi hoàn toàn diện mạo của Tân Hải, hoặc là không làm, đã làm thì phải làm tốt.

Trình Nhuận Sinh gật đầu nói: Có cơ hội cậu an bài cho tôi và Duval gặp mặt, thiết kế này của cậu tôi nhận. Trương đại quan nhân nghe thấy Trình Nhuận Sinh cuối cùng cũng đáp ứng làm thiết kế xanh hoá thành thị cho Tân Hải, không khỏi tươi cười rạng rỡ, xem ra mình ngày hôm qua không nhảy xuống sông vô ích.



Trình Nhuận Sinh nói: Cậu đừng cao hứng quá sớm, lời xấu nói trước, cậu nếu thi công hậu kỳ không theo kịp, tôi sẽ lập tức cắp mông chạy lấy người, về sau không có nửa điểm liên quan tới cậu.

Trương Dương nói: Giáo thụ Trình yên tâm, tôi có lòng tin sẽ biến công trình xanh hoá thành tác phẩm thiết kế đắc ý nhất của ngài.

Trương đại quan nhân tham gia hoạt động xã giao thường xuyên tất nhiên không thể chuyên tâm đi học. Cũng may có Tôn Đông Cường giúp hắn điểm danh mỗi ngày, nhưng trên đời không có bức tường nào là không lọt gió, không phải mỗi một đồng học đối với Trương Dương đều tốt như Tôn Đông Cường, không biết người nào rắp tâm phá hoại đã tố cáo Trương Dương.

Bởi vì này sự kiện Bởi vì này, Trương đại quan nhân lại bị chủ nhiệm lớp La Quốc Thắng gọi tới văn phòng, La Quốc Thắng lần này sắc mặt rất khó coi, tay y cầm bảng công vụ từ lúc khai giảng đến bây giờ.

Trương đại quan nhân vẫn cợt nhả bước vào: Chào lão sư La! Không thể không thừa nhận cái miệng của hắn rất ngọt.

La Quốc Thắng nói: Gần đây tình huống học tập thế nào?

Trương Dương nói: Có được không ít lợi ích, thông qua lần học tập này, tôi đối với công tác mới của đảng lại có nhận thức sâu sắc hơn, đối với kinh tế tương lai...

La Quốc Thắng không chút khách khí ngắt lời hắn: Cậu trước tiên dừng lại đã, cậu đi học cũng được hơn một kỳ rồi, rốt cuộc là đi được mấy tiết?

Trương Dương nói: Trên cơ bản đều đi hết, quốc gia bỏ tiền để đám cán bộ trẻ tuổi chúng tôi đến tiếp nhận giáo dục, đây là cơ hội hiếm có, tôi đương nhiên sẽ không bỏ qua, bỏ qua thì quá là đáng tiếc, lão sư La, ngài nói xem có đúng không?

La Quốc Thắng nói: Tôi đã sớm nghe nói cái miệng của Trương Dương cậu có thể nói người chết thành người sống, tai nghe là giả, mắt thấy là thật, cậu đúng là vậy thật, khẩu tài rất khá!

Trương Dương nói: Tài ăn nói của tôi trước đây cũng không được tốt lắm, sau khi tới trường đảng Trung ương dưới sự chỉ đạo của tư tưởng đảng, dưới sự tài bồi của các vị lão sư, tài ăn nói này bất tri bất giác đã biến thành khá hơn.



La Quốc Thắng nói: Tôi cũng không có bản sự lớn như vậy, tôi vừa mới xem qua sổ diểm danh, đúng là không sai, một lần tới muộn còn đâu đi đủ.

Trương Dương nói: Thân là một cán bộ đảng viên nên có tính tự giác này, thật ra cái này cũng là bổn phận của tôi, không cần khen ngợi .

La Quốc Thắng cầm sổ điểm danh ném lên mặt bàn: Khen ngợi cậu ư? Da mặt cũng đặc biệt của cậu cũng dày quá đi, tiết của tôi cậu tới nghe một lần, tôi tổng cộng dạy năm tiết, bốn tiết còn lại chẳng thấy cái bóng của cậu đâu cả.

Trương Dương nói: Đó là bởi vì tôi ngồi ở trong góc, người nghe giảng bài nhiều như vậy, ngài không thể nào chú ý tới mỗi người được.

La Quốc Thắng nói: Cậu đừng lắm chuyện, tôi tra rất rõ, cậu từ lúc khai giảng tới giờ hiện tại tổng cộng đi nghe giảng không được tới ba tiết, thời gian khác đều không ở trong trường, trường học quy định học viên các cậu phải sống trong trường, cậu cơ hồ là không ở trong trường ngày nào, còn nữa, bảng điểm danh có đủ tên cậu, nhưng trên thực tế đều là Tôn Đông Cường và Sa Phổ Nguyên điểm danh hộ, tôi nói có sai hay không?


Trương đại quan nhân bị La Quốc Thắng vạch trần hoàn toàn, đương nhiên cũng không tiện tiếp tục nói dối, chỉ cười he he.


La Quốc Thắng căm tức nói với hắn: Cậu còn không biết xấu hổ mà cười nữa à!Có tin tôi báo chuyện của cậu lên trên không, tôi nói này, trường đảng Trung ương không giống với địa phương của các cậu, muốn tới thì tới muốn đi thì đi.Cậu bỏ nhiều tiết như vậy, đã trái với nội quy trường học, tùy thời đều có thể đuổi cậu ra khỏi trường đảng, không chỉ như thế, còn xử phạt cậu nữa!


Trương Dương nói: Lão sư La, có phải có người chỉ điểm tôi hay không?


La Quốc Thắng nói: Tự cậu làm sai, còn sợ người khác nói à?


Trương Dương nói: Lão sư La, ngài trước tiên đừng nóng giận, tôi thừa nhận tôi trốn học là không đúng, nhưng ngài nghĩ lại xem, tới vừa tới kinh thành, chuyện phải làm thật sự là rất nhiều, có bằng hữu phải xã giao, Chu Hưng Quốc, Từ Kiến Cơ, Tiết Vĩ Đồng, những người này đều là anh em kết nghĩa anh em kết nghĩa của tôi, tôi nói sao cũng phải nể mặt họ. Trưởng bối cũng phải tôi ân cần thăm hỏi, Trung Quốc chúng ta là lễ nghi chi bang, cán bộ trẻ tuổi chúng tôi cũng nên làm gương, cha nuôi mẹ nuôi này, Tiết lão cũng bảo tôi tới tham thảo thư pháp, tôi cũng phải đi thôi, đã thế, buổi chều tôi còn phải tới nhà Kiều lão nói chuyện với ông ta, tôi nếu ở lại đi học, Kiều lão liệu có thất vọng không?


La Quốc Thắng làm sao có thể nghe không hiểu, người ta đây là lấy đám người này ra ép y, nhưng La Quốc Thắng trong lòng cũng hiểu rõ, thằng ôn này tuyệt đối không phải là cái đèn cạn dầu, hắn là con nuôi của phó thủ tướng Văn, chuyện hắn và đám thái tử gia kinh thành kết bái cũng được truyền ra rất ồn ào huyên náo, về phần quan hệ của hắn và Kiều lão, Tiết lão thì không rõ lắm, có điều cũng chắc tới tám chín phần mười, lời nói mới rồi của La Quốc Thắng không phải là để dọa Trương Dương, với số lần trốn học của hắn mà nói, quả thực đã tới tiêu chuẩn bị đuổi, nhưng La Quốc Thắng tuy rằng nói như vậy, nhưng ngay từ đầu đã không định đem chuyện này báo lên trên, trường đảng Trung ương là nơi nào chứ? Đám lão sư xuất thân từ đâu, có chuyện nào mà chưa từng gặp? Có ai thật sự đối đãi với đám quan viên này như học sinh không, đối với học sinh không có bối cảnh thì kiên trì nguyên tắc, nhưng đối với loại như Trương Dương, La Quốc Thắng không cần thiết phải đắc tội với hắn, nếu thật sự báo chuyện của Trương Dương lên trên, kiểu gì cũng có người tới biện hộ cho hắn, đến cuối cùng thì Trương Dương cũng vẫn không sao, cái gì thối nhất lại đổ xuống đầu mình, chuyện không có lợi như vậy La Quốc Thắng sẽ không làm.


La Quốc Thắng thở dài nói: Trương Dương à, không phải tôi nói cậu, cậu cho dù có việc thì cũng phải xin phép tôi chứ, nếu không thì tôi biết ăn nói với người khác thế nào? Trên thế giới này, kẻ thích ở sau lưng bôi nhọ người khác nhiều lắm, trường đảng cũng vậy, cậu không biết tính nghiêm trọng của chuyện này, nếu không phải tôi áp chế chuyện này, nếu người hữu tâm trực tiếp báo cáo tới lãnh đạo của trường học, chuyện không phải sẽ ầm ĩ lên ư?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK