Trương Dương nói: Con cua ở Kinh thành quá nhiều, một đám đi ngang, cháu chỉ hơi không cẩn thận chút là giẫm phải, là phó thủ tướng Văn nói với chú à?
Tống Hoài Minh lưu ý Trương Dương không dùng từ cha nuôi để gọi Văn Quốc Quyền, xem ra quan hệ giữa hai cha con cũng không phải là thân mật như ngoại giới đồn đãi, y nói khẽ: Quan hệ của cha nuôi cậu và bộ trưởng Trần rất tốt, làm trưởng bối, bọn họ cũng không muốn giữa vãn bối phát sinh mâu thuẫn.
Trương Dương nói: Ông ấy bảo chú nói với cháu ư?
Tống Hoài Minh lắc đầu: Không, ông ta là một phó thủ tướng của quốc vụ viện, sao có thể lo tới những việc nhỏ như vậy. Cậu dù sao cũng là cán bộ quốc gia, các mặt đều phải cố kỵ một chút, nếu giống như người thường tranh cường đấu ngoan, rất dễ bị người ta gièm pha.
Trương Dương cười nói: Trần An Bang đó cũng không phải là nhân vật bình thường gì, ỷ mình là con cháu của cán bộ cao cấp, tự xưng là Thái tử gia của kinh thành, Tự cao tự đại...
Tống Hoài Minh nói: Cậu so với hắn thì tốt hơn ở chỗ nào? Hạ uy phong của hắn thì có thể biểu lộ được sự chính nghĩa của cậu ư?
Trương Dương nói: Cháu vốn cũng không muốn để ý tới hắn, nhưng hắn chọc lên tới đầu cháu, cháu tuy rằng nhún nhường, nhưng cũng không thể nào để mặc cho người ta bắt nạt mình, phải không?
Tống Hoài Minh thật sự là dở khóc dở cười: Cậu mà nhún nhường ư?
Trương Dương nói: Chú Tống à, thật ra mấy năm nay cháu đã nhún nhường hơn nhiều rồi đó.
Tống Hoài Minh thở dài nói: Cậu đó! Tôi chán chả buồn nói với cậu! Tống Hoài Minh cũng hiểu rõ, có nói cũng, thằng ôn này chính là bản tính như vậy, chắc là không thể thay đổi, cũng may thằng ôn này không phải là kẻ làm bừa, chỉ từ việc hắn lái xe jeep của Kiều lão đâm xe Ferrari của Trần An Bang đã chứng minh hắn biết tá lực đả lực lấy thế ép người, Trần gia cũng chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt, có điều hắn làm như vậy, Văn Quốc Quyền khẳng định không cao hứng, lần này khi tới kinh thành nói chuyện với Văn Quốc Quyền, ông ta đã lộ ra vẻ không vui. Trong mắt Tống Hoài Minh, cái này cũng khó trách, quan hệ giữa Văn Quốc Quyền và Trần Toàn mọi người đều biết, hành vi của Trương Dương rõ ràng khiến loại quan hệ này của hai người chịu một số ảnh hưởng, huống chi hắn còn quanh co lòng vòng kéo cả Kiều lão vào, Văn Quốc Quyền không thể nào không nảy sinh một số suy nghĩ.
Chuông cửa nhà Tống Hoài Minh vang lên, lúc này có thể tới nhà y chơi chắc cũng chỉ có người trong đại viện, người bình thường muốn bái phỏng tỉnh trưởng đại nhân khẳng định khẳng định phải hẹn trước, Tống Hoài Minh không ngờ người tới bái phỏng y là bí thư tỉnh ủy Kiều Chấn Lương, Tống Hoài Minh nghe nói y tới chơi vội vàng ra cửa nghênh đón, Kiều Chấn Lương mặc quần áo thể thao, bên cạnh còn có con gái Kiều Mộng Viện đi theo, hai người vừa mới tản bộ về.
Tống Hoài Minh cười cười chào: Bí thư Kiều, ngài sao lại tới giờ này? Có chuyện gì thì gọi tôi một tiếng để tôi tới chỗ ngài được rồi. Kiều Chấn Lương bất kể tuổi tác hay là cấp bậc đều cao hơn Tống Hoài Minh, cho nên Tống Hoài Minh biểu hiện khá khách khí.
Kiều Chấn Lương cười nói: Sao vậy? Không chào đón tôi à?
Không dám, không dám, bí thư Kiều đại giá quang lâm, thật vẻ vang cho kẻ hèn này.
Kiều Chấn Lương cười cười: Hư ngụy! Hai người đều bật cười.
Kiều Mộng Viện chào một iếng chú Tống, lúc này nhìn thấy Trương Dương cũng từ bên trong đi ra, hắn chào một tiếng bí thư Kiều.
Kiều Chấn Lương nói: Trương Dương cũng ở đây à?
Tống Hoài Minh mời cha con bọn họ vào trong ngồi, Kiều Chấn Lương nói: Tôi và Mộng Viện vừa đi tản bộ về, đi qua cửa nhà anh, bỗng nhiên muốn chơi cờ cho nên vào tìm anh.
Tống Hoài Minh nói: Bí thư đại nhân à, chơi cờ thì tôi không chơi được đâu.
Kiều Chấn Lương nói: Tôi nói anh được thì anh không được cũng phải được.
Tống Hoài Minh bật cười ha ha.
Trương đại quan nhân đứng sau nghe, nghĩ thầm lời này nghe chừng còn có thâm ý khác, hôm nay bí thư Kiều chắc không phải là đặc biệt đăng môn để thị uy chứ.
Hắn nhìn về phía Kiều Mộng Viện, Kiều Mộng Viện lại không nhìn hắn, không cho hắn cơ hội trao đổi ánh mắt.
Kiều Mộng Viện lên lầu thăm tiểu Canh Tân.
Trương Dương thì đi theo hai vị đại lão của Bình Hải xem cờ, Kiều Chấn Lương rất nghiện chơi cờ, nhưng trình độ thì bình thường, y và Tống Hoài Minh cũng không thuộc loại người có có thời gian để tĩnh tâm chơi cờ, cho nên hai người ước định hạ cờ thật nhanh, trong vòng mười phút đã kết thúc bàn cờ, Kiều Chấn Lương thua!
Kiều Chấn Lương cảm thán nói: Hoài Minh à, anh cũng hư ngụy thật, đánh cờ hay như vậy mà nói là không biết chơi!
Tống Hoài Minh nói: Là bí thư Kiều nhường tôi!
Kiều Chấn Lương nói: Tôi cũng muốn nhường anh lắm, nhưng anh không cho tôi cơ hội!
Tống Hoài Minh nói: Chơi cờ với bí thư Kiều, tôi phải xuất ra toàn bộ bản sự, nếu để ngài nhìn ra tôi không tận sức, ngài khẳng định sẽ không cao hứng.
Kiều Chấn Lương đặt quân cờ trong tay xuống: Vẫn là pháo!
Tống Hoài Minh nói: Đi mã!
Kiều Chấn Lương nói: Anh đi không tồi.
Tống Hoài Minh mỉm cười nói: Bí thư Kiều bức sát như vậy, tôi không thể không đi!
Trương đại quan nhân ngồi ở bên cạnh, im lặng nhìn hai người chơi cờ, luôn cảm thấy ngôn ngữ của bọn họ thì càng thêm tràn ngập mùi thuốc súng, ván này Tống Hoài Minh lại thắng, xem ra y căn bản không định cho vị lãnh đạo Kiều Chấn Lương này mặt mũi, đừng nhìn trong giao phong chính trị, Kiều Chấn Lương bức y lui từng bước, nhưng trong bàn cờ thì y lại giết cho Kiều Chấn Lương thất bại thảm hại, một mảng giáp cũng không còn.
Khi Tống Hoài Minh chuẩn bị xếp bàn thứ ba thì Kiều Chấn Lương không chơi nữa, cầm chén trà lên uống một ngụm, nói: Không chơi nữa, tôi coi như nhìn rõ rồi, hôm nay tôi đến đây để tìm ngược, tâm tình đang tốt bị anh làm cho xấu đi rồi.
Tống Hoài Minh cười nói: Là bí thư Kiều nhường tôi.
Kiều Chấn Lương nói: Tôi không nhường an, là tôi không hạ được anh. Trên điểm này y cũng rất thẳng thắn, có điều Kiều Chấn Lương lập tức chuyển đề tài: Chủ yếu là anh so với tôi thì trẻ tuổi hơn, phản ứng của đầu óc cũng mau hơn tôi, chơi hạ cờ nhanh thì tôi đương nhiên là chịu thiệt, nếu chúng ta suy nghĩ kỹ, từ từ đi thì anh chưa chắc có thể thắng được tôi đâu.
Tống Hoài Minh nói: Nắm chắc đại cục quan thì tôi đương nhiên không bằng được bí thư Kiều.
Kiều Chấn Lương mỉm cười một tiếng, chuyển hướng ánh mắt sang Trương Dương: Cậu gần đây hình như chạy khắp nơi hả!
Trương Dương cười nói: Là bí thư Kiều sai tôi tới kinh thành!
Kiều Chấn Lương nói: Tôi bảo cậu đi kinh thành như không bảo cậu lái xe đâm người ta!
Trương đại quan nhân rất bực mình, rõ ràng là xe đâm xe, sao giờ lại thành hắn lái xe đâm người, chuyện thật sự là càng truyền đi càng thái quá. Trương Dương nói: Tôi là đâm xe không đâm người! Trong lòng có chút buồn bực, thật ra chuyện này đã phát sinh được một đoạn thời gian rồi, trong lúc đó mình cũng gặp Kiều Chấn Lương vài lần, sao không thấy y nhắc tới, lại cứ muốn nhắc ra trước mặt Tống Hoài Minh, rốt cuộc là có ý gì? Trương Dương không thể không nghĩ nhiều, đầu óc của đám lãnh đạo cao cấp này đều là loại này đường núi mười tám vòng, không biết được sẽ rẽ ở góc nào.
Kiều Chấn Lương nói: Thằng nhóc cậu đúng là thích gây phiền toái khắp nơi.
Trương Dương nói: Các ngài là lãnh đạo cũng không thể chỉ nhìn vào khuyết điểm của tôi được, tôi cũng không phải là hoàn toàn không đúng?
Kiều Chấn Lương cười nói: Cậu có ưu điểm gì? Nói cho chúng tôi nghe một chút?
Trương Dương nói: Ngài hỏi đột ngột như vậy, tôi thật sự là không biết trả lời như thế nào, không biết phải nói ưu điểm nào.
Tống Hoài Minh cười nói: Không biết trời cao đất rộng.
Kiều Chấn Lương nói: Cậu lúc trước kéo một đám con cháu của cán bộ cao cấp tới Đông Giang, thanh thế không nhỏ, nhưng trôi qua lâu như vậy rồi vẫn không thấy công tác chiêu thương của cậu có tiến triển gì, phí chiêu đãi cũng tiêu không ít, thành tích đâu?
Trương Dương nói: Bí thư Kiều, sao việc nhỏ như thế này mà ngài cũng quan tâm à?
Kiều Chấn Lương nói: Không phải tôi quan tâm, là có người tố cáo cậu với tôi.
Không bị người ta ghen ghét là hạng tầm thường.
Kiều Chấn Lương nói: Cậu cho rằng mình là anh tài ư? Lúc trước tôi tự mình điểm tướng gọi cậu tới khu nội thành mới Đông Giang, người khác nói gì tôi không tin, nhưng cậu phải dùng thành tích để nói chuyện, nhìn cậu sau khi đến Đông Giang đã làm được những việc gì, có làm ra được thành tích hay không? Kiều Chấn Lương mỉm cười phê bình hắn.
Tống Hoài Minh có chút không đoán ra ý tứ của Kiều Chấn Lương, trước mặt mình quở trách Trương Dương, với lòng dạ của Kiều Chấn Lương vốn không đến mức như vậy. Tống Hoài Minh cười nói: Tôi vừa rồi cũng nói tới chuyện này.
Kiều Chấn Lương gật đầu nói: Người trẻ tuổi không thể chỉ biết là tranh cường háo thắng , thật sự làm ra được thành tích mới là căn bản.
Trương Dương cho rằng Kiều Chấn Lương ở trước mặt Tống Hoài Minh phê bình mình là muốn khiến đại nhân mất mặt, vào những lúc như thế này không nói vài câu thì không được, Trương Dương nói: Bí thư Kiều, ngài không thể thua cờ thì đốt đuốc lên đầu tôi được, tôi trên công tác không có sai lầm gì cả!
Tống Hoài Minh nói: Trương Dương, cậu sao cũng không khiêm tốn chút nào vậy?
Kiều Chấn Lương cười nói: Cậu ta mà khiêm tốn thì không phải là Trương Dương. Y nói với Tống Hoài Minh: Làm thêm ván nữa đi, tôi không tin không đánh bại được anh.
Trương Dương thành thành thật thật đi châm trà cho bọn họ, Kiều Chấn Lương khi chơi cờ không quên hỏi hắn: Cậu hai ngày trước tới Tây Tạng có gặp Bằng Phi không?
Trương Dương giờ mới hiểu được vì sao muốn trách hắn, mười phần có tám chín là y thông qua Kiều Bằng Phi biết mình ở Lhasa đối phó Hùng Bỉnh Khôn, Trương Dương nói: Có gặp, còn cùng nhau uống rượu nữa.
Kiều Chấn Lương nói: Nghe nói cậu tới Lhasa dày vò chi đội võ cảnh hả.
Trương Dương nói: Chuyện đó không liên quan tới tôi, tôi từ đầu tới đuôi chỉ là người bị hại.
Tống Hoài Minh không biết chuyện này, có chút kinh ngạc nói: Có chuyện gì vậy?
Kiều Chấn Lương nói: Cũng không phải là đại sự gì, chỉ là thiên kim bảo bối của Tiết gia xảy ra một số mâu thuẫn với con trai của phó chính ủy Tây Tạng Hùng Ân Bân.
Tống Hoài Minh nhíu mày, không ngờ Trương Dương lại chạy đến Tây Tạng dính vào những chuyện này.
Kiều Chấn Lương nói: Hùng Ân Bân là cán bộ mà Đổng Lực Trì một tay đề bạt lên, chuyện này có chút phức tạp.
Tống Hoài Minh cuối cùng cũng minh bạch mục đích của Kiều Chấn Lương, là đang truyền lại tin tức với y, Đổng Lực Trì là phó chủ tịch quân đương nhiệm, là một trong những nhân vật có thực quyền trong quân đội, mọi người đều biết y thuộc phái cách tân, có quan hệ không tồi với phó thủ tướng quốc vụ viện đương nhiệm Văn Quốc Quyền. Nhưng Đổng Lực Trì vẫn không thể so sánh với với Tiết gia có căn cơ hùng hậu trong quân đội, cho tới nay quan hệ giữa Tiết gia và Kiều gia đều tương kính như tân, giữ khoảng cách nhất định, chẳng lẽ trước khi đối diện với nhiệm kỳ mới, hai nhà Tiết Kiều lựa chọn liên thủ chính trị? Tống Hoài Minh cảm thấy, không loại trừ loại khả năng này, trước khi biến cách nhiệm kỳ mới, mỗi gia tộc đều muốn duy hộ lợi ích chính trị của bản thân, vì lợi ích chính trị chung lựa chọn liên thủ cũng là chuyện tất nhiên.
Chiếu tướng! Kiều Chấn Lương hô lên một tiếng.