Thường Hải Thiên nói: Cô chẳng lẽ vẫn chưa biết à? Tỉnh lý đã hạ văn kiện chính thức, về sau quản lý do khu bảo lưu thuế nhập khẩu quản lý do phó bí thư Cung trực tiếp quản lý, thành lập tiểu tổ lãnh đạo gì đó, Trương Dương thậm chí còn không phải là thành viên của tiểu tổ này. Đây căn bản là muốn đá hắn ra.
Kiều Mộng Viện nói: Tôi cũng có nghe nói rồi.
Thường Hải Thiên nói: Có lầm hay không đó, lúc trước khu bảo lưu thuế nhập khẩu Tân Hải là ai đề suất? Là ai khổ cực thành lập? Hiện tại dàn giáo cơ bản đã được dựng lên, chuyện gì cũng xuôi xẻ rồi, liền một cước đá Trương Dương ra, tá ma giết lừa cũng quá sớm rồi?
Kiều Mộng Viện nói: Hải Thiên, anh đừng nói lung tung, chuyện vẫn chưa được làm rõ mà.
Thường Hải Thiên nói: Còn cần làm rõ à? Trương Dương và Sở Yên Nhiên chia tay, cho nên đã thất sủng trong mắt của bí thư Tống chúng ta.
Kiều Mộng Viện nói: Bí thư Tống không phải loại người như vậy, y luôn luôn công và tư rõ ràng, không thể bởi vì chuyện tình cảm của Trương Dương và Yên Nhiên mà nhằm vào Trương Dương.
Thường Hải Thiên nói: Lúc ban đầu tôi cũng không tin, nhưng hiện tại xem ra, con người mà, không ai có thể ngoại lệ cả, từ khi bọn họ chia tay, Trương Dương chưa ngày nào được sống yên, cô nói xem hắn có phải là gặp hạn không, hiện tại cũng rất căng thẳng với Văn Hạo Nam, gần đây thực sự là có ý tường đổ người ngã.
Kiều Mộng Viện nói: Trước tiên đừng cân nhắc nhiều như vậy, chúng ta cần phải an tâm làm tốt công tác bản chức, Trương Dương trước mặt vẫn là bí thư thị ủy Tân Hải, tôi tin lãnh đạo cũng sẽ đối đãi công bình với hắn.
Thường Hải Thiên nói: Tôi nghe nói hắn vừa về đã bị bí thư Hạng gọi tới, khẳng định là vì chuyện này, với tính tình của hắn, không biết sẽ tức giận đến thế nào.
Kiều Mộng Viện thật ra cũng đang lo lắng về chuyện này, cô ta nói khẽ: Trương Dương so với trước đây thì thành thục hơn rồi, ở trong quan trường lâu như vậy, thay đổi công tác, điều động nhân sự là rất bình thường, nếu chịu năng lực chịu đựng này hắn cũng không có, vậy thì chứng tỏ hắn căn bản không thích hợp với vị trí này, cho nên chúng ta thôi thì đừng lo nữa, cứ đợi hắn về là rõ hết thôi.
Thường Hải Thiên nói: Tôi lần này cần phải nói chuyện tử tế với hắn, nếu tỉnh lý thực sự điều động hắn thì tôi cũng không làm nữa.
Kiều Mộng Viện nói: Không nghiêm trọng như vậy chứ, hắn cũng không phạm sai lầm gì mà. Ngoài miệng nói tuy rằng rất bình thản, nhưng trong lòng cũng nhưng không khỏi lo lắng cho tình trạng hiện tại của Trương Dương.
Tối hôm đó, Viên Hiếu Thương an bài hai người Trương Dương và Trần Cương tới Hòa Hi Viên ở huyện Lâm Mông tắm nước nóng, hội sở suối nước nóng này là tài sản cá nhân của Nhật Bản, Hòa Hi Viên chia làm hai bộ phận, một bộ phận thì mở cửa ra ngoài, một bộ phận khác thì có tính chất hội sở, thực hành chế độ hội viên, chỉ mở cửa cho người có thẻ hội viên.
Trương Dương tuy rằng đến Bắc Cảng đã được một đoạn thời gian khá dài, nhưng chưa bao giờ tới nơi này.
Ba người đến, trước tiên ngâm suối nước nóng, thay quần áo, vafp trong phòng kiểu Nhật, trong phòng đã chuẩn bị tốt rượu và thức ăn, hai nữ lang xinh đẹp mặc kimônô quỳ ở bên cạnh phụ trách chiêu đãi.
Viên Hiếu Thương xoa tay ra hiệu cho họ ra ngoài. Ba người ngồi trên ghế, Trương Dương nhìn chung quanh một chút rồi nói: Thì ra Bắc Cảng còn có địa phương lịch sự tao nhã như vậy, tôi không ngờ lại không biết.
Viên Hiếu Thương nói: Vùng Bắc Cảng chỉ có một chỗ này là suối nước nóng chân chính, trước đây khi Nhật Bản xâm lược, người Nhật Bản phát hiện trước tiên, cung cấp cho sĩ quan tắm rửa, sau khi chiến bại thì nơi này gần như là bỏ hoang. Đầu những năm tám mươi, một sĩ quan Nhật Bản lúc trước xâm lấn Trung Quốc quay về chốn cũ, kinh hỉ phát hiện suối nước nóng vẫn còn, vì thế trao đổi đầu tư với chính phủ địa phương, không phí nhiều công phu đã ký được hợp đồng, Hòa Hi Viên xây xong đại khái đã được mười hai năm rồi, lúc ấy giá ký hợp đồng rất thấp, người Nhật Bản đó cũng kiếm được đầy bát.
Trần Cương nói: Quỷ Nhật Bản giảo hoạt thật.
Viên Hiếu Thương nói: Không phải bọn họ giảo hoạt, mà là chúng ta lúc trước khi vừa cải cách mở cửa, chính phủ thiếu kinh nghiệm trong phương diện hợp tác buôn bán, cho nên cũng chịu thiệt không ít, mượn tòa Hòa Hi Viên này mà nói, lúc trước ký hợp đồng là hai mươi năm, người Nhật Bản chiếm tiện nghi rất lớn. Cửa phòng nhẹ nhàng vang lên tiếng gõ, một nữ lang Nhật Bản đưa rượu vào. Viên Hiếu Thương khoát tay áo nói: chúng tôi không uống rượu sake, đổi Mao Đài đi!
Nữ lang đó cười cười ngọt ngào rồi xoay người đi ra ngoài.
Trần Cương nhìn chằm chằm vào cái mông và eo của nữ nhân Nhật Bản kia, nuốt nước miếng nói: Nữ nhân Nhật Bản xem ra ôn nhu thật.
Trương Dương nói: Nhìn vẫn không thích bằng hạng nội.
Viên Hiếu Thương cười nói: Mỗi người một vẻ. cây này khiến bọn họ đều bật cười, nếu không có kinh lịch cùng nhau hủy thi diệt tích, những lời này Viên Hiếu Thương chắc chắn sẽ không nói ra.
Trương Dương nói: Hiếu Thương, nghe khẩu khí của anh thì hình như đã từng thưởng thức rồi?
Viên Hiếu Thương cười ha ha, nói: Khi còn trẻ cũng đã làm ra một số chuyện hoang đường, nhớ rõ lúc trước tôi và nhị ca lần đầu tiên tới Nhật Bản, nhị ca của tôi vừa xuống phi cơ đã nói cho tôi biết, hôm nay chúng ta là tới báo thù, đối với nữ nhân Nhật Bản nhất định phải thà giết lầm còn hơn bỏ xót, cho nên hai anh em chúng tôi hoang đường một phen ở Nhật Bản. Nhưng về sau lại phát hiện, chúng tôi không phải là đang báo thù, căn bản là đang cống hiến cho kinh tế Nhật Bản.
Trương Dương và Trần Cương đều bật cười, Trần Cương nói: Bất kể là như thế nào thì cũng coi như là trút được tí giận. Hắn châm một điếu thuốc lá.
Lúc này nữ lang Nhật Bản đó mang rượu vào, Viên Hiếu Thương bảo cô ta sau khi mở rượu thì rót đầy đồ uống cho họ thì đi ra.
Ba người cùng làm một chén, Viên Hiếu Thương nói: Bí thư Trương, tôi nghe nói lần này anh tới kinh thành gặp chút phiền toái.
Trương Dương nói: Còn không phải là chuyện của Văn Hạo Nam ư, nữ nhân của hắn bị bị bắt cóc, tôi thông qua bằng hữu tìm được nơi hạ lạc của cô ta, trước khi cảnh sát tìm được cô ta, không ngờ, ha ha. Trương Dương cười lạnh một tiếng.
Trần Cương thở dài: Tôi nghe nói cảnh sát coi anh là người bị tình nghi rồi khấu lưu.
Trương Dương nói: Tôi không trách cảnh sát, dù sao người ta cũng không biết tôi, nhưng Văn Hạo Nam trong chuyện này khiến tôi rất lạnh lòng, tôi và hắn tốt xấu gì cũng là anh em nuôi, Văn Hạo Nam tôi cũng nhường nhịn hắn suốt, còn không phải là nể mặt cha mẹ nuôi ư, nhưng hắn không ngờ lại đối với tôi như vậ, cho rằng tôi có ngày hôm nay tất cả là dựa vào nhà bọn họ giúp.
Trần Cương và Viên Hiếu Thương liếc mắt nhìn nhau, Trần Cương nói: Bí thư Trương, năng lực của anh mọi người đểu rõ, hắn nghĩ như thế nào cũng không quan trọng, kệ hắn đi!
Trương Dương cầm chén rượu lên uống một ngụm rồi nói: Tôi một lòng giúp hắn cứu người, nhưng sau khi chuyện tra ra manh mối, cảnh sát dã chứng tỏ sự trong sạch của tôi, nhưng hắn thì nói gì? Hắn lại còn nói tôi trăm phương ngàn kế muốn lấy lòng Văn gia bọn họ, muốn lợi dụng chuyện này để ra yêu cầu với gia đình họ.
Trần Cương vỗ vỗ đùi nói: Quả thực là vô liêm sỉ, chó cắn Lã Động Tân.