Mục lục
Y Đạo Quan Đồ - Thạch Chương Ngư (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trương Dương rút ra một chiếc đèn pin trong túi rồi chiếu rọi đường phía trước, hắn nhìn thấy cánh cửa đã được mở ra ở phía không xa, xung quanh không có ai, âm thanh sợ hãi của Tang Bối Bối lại vang lên: “Cứu…Cứu với…”

Trương Dương cúi thấp đầu xuống nhìn, thì nhìn thấy chỗ không xa phía dưới chân có một chiếc máy thu âm, giọng của Tang Bối Bối đã phát ra từ đó. Trương đại quan cảm thấy rất chán nản, Tang Bối Bối rõ ràng là không ở đây, tất cả mọi thứ trước mắt đều là lừa bịp cả, chưa đợi Trương Dương nghĩ rõ về chuyện này, cuộn băng đã chạy hết, Trương Dương đột nhiên ý thức được điều gì đó, hắn quay người chạy về phía vừa rồi đến, phản ứng hơn người của Trương đại quan đã làm cho hắn thoát được một kiếp nạn, hắn vừa chạy được một khoảng cách, thì đã nghe thấy chiếc máy thu âm vang lên tiếng crack, rồi phím play nảy lên, ngay sau đó tiếng nổ phát ra từ đằng sau hắn, cả tầng hầm lay động, sóng không khí ập lên người Trương Dương, đẩy hắn ra xa đến hơn mười mét…

Dù là thể chất của Trương đại quan rất mạnh mẽ, nhưng cũng bị vụ nổ vừa rồi làm cho đầu óc choáng váng, ý nghĩ duy nhất trong đầu hắn là đã trúng kế, Trương Dương vẫn chưa kịp bò dậy từ trên mặt đất, đã có đội viên đội cứu hỏa xông vào, họ rất nhanh đã phát hiện ra Trương Dương nằm bò trên mặt đất, đỡ hắn dậy, một người trong số đó xốc Trương Dương lên vai rồi bước ra ngoài. Trương đại quan tương kế tựu kế, dù sao thì hiện trường cũng vô cùng hỗn loạn, chẳng ai biết bên dưới đã bị nổ.

Trương Dương giả vờ bị ngất, nhưng đầu óc của hắn bắt đầu tỉnh lại, Tang Bối Bối lợi dụng máy thu âm phát ra tiếng kêu cứu để dụ hắn tới, có lẽ người muốn dụ vốn không phải là hắn, dù là nhắm vào ai, thì hành động này của Tang Bối Bối cũng thật thâm hiểu, may mà người vào đó là Trương Dương, nếu là người khác thì chắc chắn đã bị nổ chết rồi. Trương Dương đã đoán rằng, Tang Bối Bối nhất định nhân lúc mọi người đang chăm chú xem biểu diễn pháo hoa, đã thầm quay về biệt thự, vào tòa nhà B thông qua con đường nối giữa hai biệt thự, khi phát hỏa, tất cả mọi người đều chú ý vào ngọn lửa, đương nhiên không để ý đến hành động của cô ta.

Đội viên đội cứu hỏa cõng Trương Dương đi ra, Tra Vi và Giang Quang Á đều vây lấy, Tra Vi không biết rằng Trương Dương đang giả vờ ngất, căng thẳng đến độ vành mắt trở nên đỏ hoe, cùng với nhân viên cứu hỏa đưa hắn đến trước xe cấp cứu, dù là Tra Vi và Giang Quang Á gọi tên hắn nhiều thế nào, Trương Dương cũng không tỉnh dậy, tên này hiểu rất rõ rằng, hắn không nên ở đây lâu, mau đi theo xe cấp cứu rời khỏi nơi đây mới là điều đúng đắn.

Bác sĩ đã bước đầu kiểm tra cho Trương Dương, cũng không thể phát hiện ra vấn đề gì, Tra Vi nói với chú một tiếng, rồi lên xe cấp cứu, cùng Trương Dương đến bệnh viện, Giang Quang Á bảo cô ấy đi theo xe, còn gã và Hứa Di sẽ ngay lập tức lái xe theo sau.

Chiếc xe cấp cứu vừa đi ra khỏi khu biệt thự, Trương đại quan đã thở hắt ra một hơi, rồi ngay lập tức nghe thấy tiếng nói quan tâm của Tra Vi: “Trương Dương! Trương Dương, anh tỉnh lại đi!”

Trương Dương dần dần mở hai mắt, giả vờ không biết gì nói: “Tôi đang ở đâu đây?”

Tra Vi nắm lấy tay của hắn mừng đến độ phát khóc, sự quan tâm của cô đối với Trương Dương là thật lòng: “Đây là xe cấp cứu, tôi đã bảo anh đừng mạo hiểm, mà anh lại cứ xông vào…”

Trương Dương ngồi dậy nói: “Tôi nghe thấy có người kêu cứu, vì vậy đã xuống tầng hầm để tìm người.”

Tra Vi nói: “Vì một cô Tang Bối Bối đó có đáng không?”

Trong lòng cô ấy khinh thường Tang Bối Bối, sau khi biết rằng Tang Bối Bối là vũ nữ do chú mình mời đến buổi lễ hội, càng ngày càng không thích cô ta.

Bác sỹ thấy Trương Dương đã tỉnh, liền đến kiểm tra cho hắn, Trương Dương cười xua xua tay nói: “Tôi không sao, tôi không sao!”

Bác sỹ khuyên: “Anh cứ đến bệnh viện khám lại toàn diện rồi hẵng hay!”

Tra Tấn Bắc nhanh chóng bước vào thư phòng của tòa biệt thự B, cánh cửa thư phòng khép hờ, y cắn cắn môi, rồi đẩy cửa phòng, bật đèn bên trong, nhìn thấy giá sách của mình đã bị đẩy ra một bên, lộ ra tủ bảo hiểm giấu ở đằng sau, sắc mặt của Tra Tấn Bắc ngay lập tức thay đổi, y bước đến trước tủ bào hiểm, nhanh chóng nhập mật mã, sau đó mở ra, sau khi mở cánh cửa ra mới phát hiện rằng ở trong đã không còn gì nữa.

Tra Tấn Bắc cảm thấy cảnh vật trước mắt trở nên đen sì, đầu óc choáng váng như muốn ngã xuống dưới đất, hai tay của y chống trên giá sách, chầm chậm ngồi xuống ghế, lông mày nhíu lại với nhau, tay của y chầm chậm đặt lên đỉnh đầu mình, bứt bứt mấy sợi tóc, cuối cùng y đã ý thức được trận hỏa hoạn lần này chỉ là dùng để thu hút sự chú ý của y, có người đã nhân lúc hỗn loạn, từ tòa biệt thự A thông qua đường hầm để lẻn vào tòa biệt thự B, vào trong thư phòng của y, và đã ăn cắp những đồ ở trong tủ bảo hiểm của y.

Cổ họng Tra Tấn Bắc khô khốc, một lúc lâu sau, y mới dần trấn tĩnh lại, nghĩ kĩ về những sự việc xảy ra hôm nay, y nhất định phải tìm ra người đã lẩn vào đây.

Vì Tra Vi nói nhiều, nên Trương Dương chỉ đành kiểm tra toàn bộ lại lần nữa, kết quả kiểm tra cho thấy, tên này chẳng có bệnh tật gì hết, sau khi bệnh viện đồng ý, Trương Dương ký tên rồi rời khỏi bệnh viện.

Giang Quang Á lái chiếc xe BMW đến trước mặt Trương Dương, rồi cười nói: “Thế nào? Đi đâu? Tôi đưa anh đi?”

Trương Dương cười nói: “Không cần đâu, tôi không sao cả, hay là tôi mời mọi người ăn đêm?”

Giang Quang Á nói: “Đêm ba mươi rồi, làm gì còn ai kinh doanh nữa chứ? Tôi phải về nhà đây, tôi đã nói với người nhà, sẽ về trước khi đồng hồ điểm 12 giờ.”

Trương Dương gật đầu nói: “Vậy thì cậu về trước đi, tôi sẽ bắt taxi.”



Giang Quang Á nhìn Trương Dương rồi lại nhìn sang Tra Vi, có lẽ hai người họ còn có tiết mục gì đó, vì vậy cũng không tiếp tục ở lại nữa, gã vẫy vẫy tay, rồi lái xe rời đi.

Nhìn chiếc xe của Giang Quang Á rời đi, Trương Dương cười nói: “Tại sao cô không đi cùng Quang Á?”

Tra Vi lườm hắn rồi nói: “Anh rất muốn đuổi tôi đi sao?”

“Không phải vậy đâu, hôm nay nhà chú cô xảy ra chuyện lớn như vậy, cô không đi quan tâm hỏi thăm một chút cũng không tốt.”

Tra Vi cười, đột nhiên cô ý thức được vị trí của Trương Dương trong lòng cô quan trọng hơn người chú của mình rất nhiều, đúng lúc đó, Tra Tấn Bắc gọi điện thoại đến, từ âm thanh của y đã có thể nhận ra tâm trạng y không tốt chút nào hết, Tra Tấn Bắc nói: “Trương Dương thế nào rồi?”

Tra Vi nói: “Bác sĩ vừa kiểm tra cho anh ấy, có lẽ không có vấn đề gì lớn.”

Tra Tấn Bắc bảo Tra Vi đưa điện thoại cho Trương Dương.

Trương Dương cầm điện thoại, rồi mỉm cười nói: “Thật xấu hổ, hôm nay đã gây phiền phức cho ông rồi, tổng giám đốc Tra.”

Tra Tấn Bắc đã nghi ngờ Trương Dương từ lâu, nhưng y lại không có chứng cứ gì, liền thấp giọng nói: “Anh không sao là tốt rồi! Ăn tết cho ngon!”

Lời này của Tra Tấn Bắc thật là kì lạ, Trương Dương và y nói vài câu rồi kết thúc cuộc gọi, đưa điên thoại lại cho Tra Vi.

Lúc này một chiếc xe Benz màu đen chầm chậm đi đến trước mặt họ, lái xe đẩy cửa xe bước xuống, rồi cười với Trương Dương, đưa điện thoại của mình cho hắn.

Trương Dương nhận lấy điện thoại rồi bước sang một bên.

Tiếng của Chương Bích Quân vang lên ở đầu dây bên kia: “Làm tốt lắm!”

Trương Dương lại bước ra đằng xa mấy bước, chắc chắn rằng Tra Vi không nghe thấy cuộc điện thoại của mình, rồi mới nói: “Chương cục, thật đúng là thủ đoạn hay, bày ra cái bẫy này, muốn trực tiếp giết tôi để diệt khẩu sao?” Rõ ràng rằng Chương Bích Quân luôn quan sát hành động của hắn.

Chương Bích Quân nói: “Không phải là nhắm vào cậu, mà là để hủy chứng cứ thôi.”

“Tang Bối Bối là người của bà?”

Chương Bích Quân không trả lời câu hỏi của Trương Dương: “Nghỉ ngơi cho thỏa đi, tối mai, tôi sẽ liên hệ với cậu.”

Trương Dương nói: “Việc tôi hứa với bà tôi đã làm rồi, bà vẫn chưa cho tôi câu trả lời.”

Chương Bích Quân nói: “Không cần phải vội, đến tối ngày mai tất cả sẽ rõ ràng thôi.”

Trương Dương nói: “Đưa xe cho tôi dùng đi!”

Chương Bích Quân mỉm cười nói: “Cốp xe đằng sau có món quà năm mới tôi chuẩn bị cho cậu, chúc cậu năm mới vui vẻ bên người tình nhỏ bé của mình.”

Trương Dương đưa điện thoại cho người lái xe, người lái xe nhận được điện thoại, đưa chìa khóa xe cho Trương Dương, rồi qua người đi thẳng không ngoái đầu lại.



Trương Dương và Tra Vi vào trong xe, hắn khởi động xe rồi mỉm cười nói: “Nha đầu, cô nói xem, tối nay chúng ta có phải sẽ cùng trải qua một đêm lãng mạn không?”

Tra Vi nói: “Đừng có mà nghĩ linh tinh!”

Trương Dương nói: “Yên tâm đi, tôi chẳng có suy nghĩ gì xấu với cô đâu.”

Hệ thống làm ấm trong xe rất tốt, một lúc sau đã cảm thấy rất ấm áp, Trương Dương liền nói: “Chúng ta đi đâu ngủ nhỉ?”

Tra Vi trừng mắt với hắn: “Anh lại định giở trò lưu manh phải không?”

“Hương Sơn, chúng ta mỗi người ngủ một nơi!” Trương đại quan đạp ga, chiếc xe bay nhanh trên con đường sau tuyết rơi.

Mặc dù ngoài miệng Tra Vi phản đối, nhưng trong lòng lại không hề nghĩ vậy, Chương Bích Quân quả nhiên đã chuẩn bị rất chu đáo, không những cho hắn một chiếc xe tốt, còn chuẩn bị cho hắn đồ ăn và rượu ngon, thức ăn đã được gói cẩn thận, chỉ cần dùng lò vi sóng hâm lại một chút là có thể ăn được, thức ăn vặt là thứ không thể thiếu, Trương Dương và Tra Vi phát hiện ra không ít điều bất ngờ ở trong cốp xe, bên trong còn có cả một thùng pháo hoa nữa, điều này làm cho Trương Dương ít nhiều cảm thấy có chút thiện cảm với Chương Bích Quân. Sau khi bình tĩnh suy nghĩ lại, quả bom của Tang Bối Bối có lẽ không phải nhắm vào hắn.

Khi Tra Vi vào bếp chuẩn bị, Trương đại quan đã nhân lúc đó gọi điện cho các vị người yêu ở phương xa, sắp sửa đến năm mới, hắn phải cố gắng gửi lời chúc trước khi tiếng chuông năm mới vang lên.

Tần Thanh, Hồ Nhân Như, Hải Lan, Hà Hâm Nhan, Thường Hải Tâm, An Ngữ Thần… Cuộc điện thoại cho mỗi người đều là cả một công trình ngôn ngữ, cuộc điện thoại cuối cùng là gọi cho Sở Yên Nhiên, trong điện thoại nghe thấy tiếng cười của bên đó, có thể nhận ra mọi người đang rất vui vẻ.

Trương Dương nói: “Yên Nhiên, bà ngoại ngủ chưa?”

Sở Yên Nhiên cười nói: “Vẫn chưa đâu, vừa nãy còn mắng anh đấy, mà giờ anh đã gọi điện đến, anh đợi chút.”

Trương Dương nghe thấy tiếng ngọt ngào của cô ấy: “Bà ngoại ơi, Trương Dương gọi điện đến này.”

Margaret cầm điện thoại rồi nói: “Tiểu tử thối này, tết nhất một mình ở kinh thành làm gì chứ? Tôi còn tưởng rằng năm nay cậu về đây ăn tết đấy!”

Trương Dương cười ha ha nói: “Bà ngoại, theo phong tục của Trung Quốc, thì trước ngày 15 tháng giêng đều là năm mới cả, bà yên tâm, cháu nợ bà ba cái lạy, đợi mấy ngày nữa cháu xong việc ở kinh thành, sẽ về ngay bên cạnh bà để cúi đầu chúc tết.”

Margaret cười nói; “Đúng là biết ăn nói, tiểu tử, năm nay tôi đã chuẩn bị một gói quà lì xì lớn, về muộn đừng hối hận đó.”


“Bà để lại đó cho cháu đi, cháu đang thiếu tiền lắm, chút tiền lương nhà nước phát chẳng đủ chút nào!”


Margaret cười rất vui vẻ.


Bà đưa điện thoại cho Tống Hoài Minh, rồi Trương Dương lại chúc tết Tống Hoài Minh.


Vừa gọi điện thoại xong, chỉ còn năm phút nữa là tiếng chuông năm mới vang lên, Trương Dương gửi tin nhắn cho dượng Triệu Thiết Sinh, vì năm nay họ về quê ăn tết, nên điện thoại không gọi được, chỉ có thể thông qua cách này để biểu thị sự hỏi thăm với họ.


Đằng xa vang lên tiếng pháo, rất xa, giống như vang lên từ một thế giới khác vậy.


Tra Vi cầm pháo ra, rồi đưa cho Trương Dương nói: “Sắp đến năm mới rồi, đốt pháo đi, mau lên!”


Trương đại quan đặt chùm pháo xuống dưới đất, rồi đốt dây, nhanh chóng chạy đến bên cạnh Tra Vi, tiếng pháo bùm bùm đã nổ phía đằng sau, mùi pháo bay đầy trong không khí, Tra Vi bịt tai, nhảy chân sáo vui vẻ như một đứa trẻ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK