Mục lục
Y Đạo Quan Đồ - Thạch Chương Ngư (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trương Dương nói: Trong mười sáu cảnh viên này có rất nhiều người từng tiến hành đút lót Triệu Kim Khoa, không ngờ chúng tôi đang chuẩn bị tiến hành điều tra Triệu Kim Khoa thì liền xảy ra sự kiện hắn nhảy lầu.

Nghiêm Chính nói: Đồng chí Trương Dương, tôi muốn hỏi anh, mười sáu công an của hệ thống quản xe bị tình nghi dính líu đến làm trái kỷ luật, sở trưởng của sở quản xe bị tình nghi dính líu đến tham ô, chuyện trọng yếu như vậy vì sao các anh không tiến hành thông báo với Ủy ban kỷ luật thành phố?

Trương Dương nói: Phó bí thư Nghiêm, có phải Tân Hải phát sinh bất kỳ việc nhỏ gì cũng phải báo cáo với Bắc Cảng hay không?

Giọng nói của Nghiêm Chính rõ ràng to hơn một chút: Đây không phải việc nhỏ! Mười sáu cảnh viên làm trái kỷ luật, hệ thống quản xe hủ bại như vậy, đây mà là việc nhỏ ư? Thân là người đứng đầu Tân Hải, anh sao có thể nói ra những lời vô trách nhiệm như vậy?

Trương Dương nói: Phó bí thư Nghiêm, tôi vô trách nhiệm thế nào? Mười sáu cảnh viên làm trái kỷ luật là tôi bảo họ làm à? Triệu Kim Khoa tham ô cũng là tôi bảo hắn đi tham ô ư? Trước khi tôi đến Tân Hải bọn họ đã làm như vậy rồi, anh hỏi tôi như vậy, tôi cũng muốn hỏi lại cac anh, các anh trước đó sao không phát hiện? Bọn họ tham ô hủ bại lâu như vậy rồi, chẳng lẽ các anh hoàn toàn không biết gì cả ư? Ở trong mắt các anh loại cán bộ chỉnh đối những việc làm sai trái như tôi là làm sai, vậy anh cho rằng làm thế nào mới đúng? Rõ ràng biết có hành vi tham ô phạm tội mà mở một con mắt nhắm một con mắt, nhiều một chuyện không bằng ít một chuyện mới là đúng ư?

Nghiêm Chính đang phát hiện mình căn bản không dọa được Trương Dương, y lớn tiếng nói: Anh đừng xuyên tạc ý tứ của tôi, ý tứ của tôi là anh nên câu thông với lãnh đạo thượng cấp đúng lúc!

Trương Dương nói: Lãnh đạo thượng cấp của tôi là bí thư Hạng, Ủy ban kỷ luật của các anh nắm kỷ luật cán bộ, tôi không phạm sai lầm gì cả, tạm thời vẫn chưa lọt vào tay các anh!

Nghiêm Chính nói: Đồng chí Trương Dương, anh đây là có thái độ gì?

Trương Dương nói: Phó bí thư Nghiêm, những gì tôi nói đều là thật, lãnh đạo thành phố phái các anh tới là để điều tra sự kiện Triệu Kim Khoa nhảy lầu, không phải bảo các anh tới đây điều tra tôi.

Nghiêm Chính cảm thấy rõ tình tự đối kháng của Trương Dương, y cũng hiểu rõ tiếp tục đối lập thì rất không có lợi cho việc khai triển công tác của mình, y thở dài nói: Tiểu Trương, anh đừng có nóng, chúng ta là thảo luận công tác, cũng không phải cãi nhau, làm gì mà phải đỏ mặt tía tai như thế.

Trương đại quan nhân mặt nói biến là biến, mỉm cười bảo: Tôi chỉ là luận sự thôi, ngài là phó bí thư Ủy ban kỷ luật, cho tôi mượn thêm một lá gan tôi cũng chẳng dám cãi nhau với ngài, đắc tội với ngài, về sau ngài tùy tiện cho tôi đi giày nhỏ là tôi chịu không nổi rồi.

Nghiêm Chính nói: Anh nói tôi chẳng phân biệt được công và tư ư, tôi cũng không phải là loại người quan báo tư thù, vả lại hai ta cũng đâu có thù gì đâu! Nói tới đây y không ngờ mỉm cười.

Trương đại quan nhân nghĩ thầm anh mặt nhẵn như quả táo tầu, cười trông còn khó coi hơn khóc.

Nghiêm Chính nói: Tiểu Trương à, tôi hôm nay tới đây gặp anh, không phải muốn truy cứu trách nhiệm của ai, tôi là là muốn câu thông một chút với anh, chuyện của Triệu Kim Khoa có lẽ không thể có kết quả nhanh, tổ điều tra của chúng tôi có thể phải công tác một đoạn thời gian ở Tân Hải, tôi hy vọng anh có thể cung cấp sự phối hợp trong khả năng lớn nhất cho chúng tôi.



Trương Dương nói: Ngài cứ yên tâm mà làm, chúng tôi nhất định sẽ phối hợp toàn lực.

Nghiêm Chính nói: Tiểu Trương à, anh có thể nói cái nhìn của mình về sự kiện Triệu Kim Khoa nhảy lầu không?

Trương đại quan nhân cười nói: Kết quả điều tra chưa có, tôi không dám tùy tiện phát biểu ý kiến gì cả, chuyện này khẳng định không đơn giản như vậy.

Nghiêm Chính nói: Hiện tại nguyên nhân cái chết của Triệu Kim Khoa có hai cách nói, một loại là hắn sợ tội tự sát, còn có một loại là hắn bị người ta mưu sát, theo anh thấy, loại nào hợp lý hơn?

Trương Dương nói: Chuyện này do cảnh sát định đoạt. Nghĩ thầm anh định lừa tôi à, muốn lão tử cắn câu không dễ vậy đâu.

Nghiêm Chính nói: Tiểu Trương, nhắc tới chuyện này tôi cũng phải nói với anh một chuyện, hệ thống công an Tân hải có biểu hiện vô cùng lãnh đạm với công tác điều tra của chúng tôi.

Trương đại quan nhân cười nói: Sao có thể như vậy được! Tôi lúc trước đã nói rồi, bảo các hệ thống và các bộ môn dưới tiền đề không làm ảnh hưởng tới công tác bình thường của bản thân, cố gắng phối hợp điều tra với các anh. Nói xong hắn cố ý giả bộ ngạc nhiên: Phó bí thư Nghiêm, các anh sẽ không làm phiền tới công tác bình thường của mọi người chứ?

Nghiêm Chính nói: Tôi luôn cảm thấy mục đích chung của mọi người là muốn nhanh chóng điều tra rõ chuyện này, chúng ta phải phối hợp chặt chẽ, hợp tác với nhau, chứ không phải là cảnh giác lẫn nhau.

Trương Dương nói: Phó bí thư Nghiêm, người làm công tác của Ủy ban kỷ luật các anh có phải lòng nghi ngờ đều đặc biệt nặng không? Chúng tôi đâu có cảnh giác gì, đoàn thể cán bộ của Tân Hải chúng tôi làm việc đều là quang minh lỗi lạc, lại không có làm chuyện trái với lương tâm, có gì mà phải cảnh giác? Ngài nói xem có đúng không?

Nghiêm Chính ở chỗ Trương Dương đụng đến vẹo mũi, lúc ăn cơm trưa, mặt mày xám xịt, Trương Dương ngoài miệng thì nói rằng sẽ tiếp y ăn cơm, nhưng nhận được một cú điện thoại xong thì lập tức nói có chuyện gấp phải đi ra ngoài, cho nên buổi trưa cùng tổ công tác ăn cơm chỉ có Hứa Song Kì và bí thư Ủy ban kỷ luật Tân Hải Khương Khải.

Lúc ăn cơm Nghiêm Chính không nói một lời, sau cơm trưa thì Hứa Song Kì an bài cho y tới nhà khách huyện ủy nghỉ ngơi, trở lại phòng của y, Nghiêm Chính cuối cùng không nhịn được liề phát hỏa, tức giận nói: Tôi làm công tác Ủy ban kỷ luật nhiều năm như vậy, chưa từng gặp một cán bộ nào khó nói chuyện như hắn!

Hứa Song Kì cười cười, y đương nhiên minh bạch người Nghiêm Chính nói không phải là y, Hứa Song Kì khuyên nhủ: Bí thư Nghiêm, ngài xin bớt giận, vị bí thư Trương này của chúng tôi chính là có tính tình vậy đấy, tuổi còn trẻ đã đảm nhiệm công tác lãnh đạo trọng yếu như vậy, tính tình khói chịu chút cũng có thể hiểu được mà.

Nghiêm Chính nói: Hắn không phải tính tình khó chịu mà là tự cao tự đại! Trước đó bí thư Trần nói tôi còn không tin, hôm nay tôi xem như được chính mắt kiến thức rồi. Y quang sang nói với Hứa Song Kì: Lão Hứa à, các anh cũng nên nhắc nhở hắn, hắn như vậy là rất nguy hiểm, tự cao tự đại, cảm thấy mình làm gì cũng đúng, cứ tiếp tục như vậy sẽ càng xa cách với các đồng chí bên cạnh, sẽ tự đại mù quáng, sẽ chuyên quyền độc đoán!

Hứa Song Kì nói: Bí thư Nghiêm, anh cho rằng ý kiến của chúng tôi hắn sẽ vui vẻ đón nhận ư?



Nghiêm Chính càng nghĩ càng giận: Làm cái gì vậy! chúng tôi tới đây là để điều tra sự kiện Triệu Kim Khoa nhảy lầu, biểu hiện của hắn đối với công tác của chúng tôi rất lãnh đạm, giống như chúng tôi tới đây là nhằm vào hắn vậy.

Hứa Song Kì nói: Bí thư Nghiêm, xin bớt giận, tôi nghĩ bí thư Trương có thể là sợ việc xấu trong nhà lộ ra ngoài.

Nghe thấy việc xấu trong nhà lộ ra ngoài, Nghiêm Chính trong lòng khẽ động, y ngồi xuống nói khẽ: Đồng chí Song Kỳ, chúng ta đã quen nhau lâu rồi nhỉ?

Hứa Song Kì gật đầu: là bằng hữu mấy chục năm rồi.

Nghiêm Chính nói: Tân Hải phát sinh chuyện này tôi luôn cảm thấy có chút đột nhiên, trước đó không hề có dấu hiệu gì cả, nhưng đột nhiên Triệu Kim Khoa liền nhảy lầu không có lý do! Có phải là lập án điều tra hắn, hắn nghe thấy phong thanh liền tự sát không?

Hứa Song Kì nói: Theo như tôi biết thì hắn chắc là bị người ta đẩy xuống!

Nghiêm Chính nói: Các anh còn tìm hiểu được những tình huống gì? Biết rồi vì sao không nói ra toàn bộ?


Hứa Song Kì vội vàng biện bạch: Bí thư Nghiêm, chuyện tôi biết đã nói ra hết rồi.


Nghiêm Chính nói: Tôi không nói anh, chúng ta quen nhau lâu như vậy rồi, tôi chẳng lẽ còn không tin anh? Tôi là nói tới tình huống gặp phải sau khi tới Tân Hải, Triệu Kim Khoa rốt cuộc bị giết hay là tự sát, cục công an của các anh cũng đã điều tra hiện trường, nghiệm thi cũng làm rồi, đến bây giờ vẫn chưa có định luận, tôi không tin bọn họ ngay cả chuyện đơn giản như vậy cũng không phán đoán ra được.


Hứa Song Kì nói: Thật ra tôi cũng có thể thông cảm cho bọn họ, Tân Hải hiện tại dù sao cũng là bí thư Trương cầm đầu, rất nhiều chuyện phải quyết định bởi thái độ của hắn. Hứa Song Kì cố ý dẫn hướng mâu thuẫn về phía Trương Dương.


Nghiêm Chính nói: Anh nói hắn có thái độ kiểu gì vậy? Chúng ta là đồng chí, chúng ta cũng không phải là kẻ địch, lòng đề phòng của hắn đối với chúng tôi vì sao nặng như vậy! Vì sao cho rằng là chúng tôi đang bố trí chướng ngại?


Không phải tất cả mọi người tất cả mọi người đều hoan nghênh tổ điều tra, mặc dù là bên trong ban lãnh đạo Tân Hải cũng không thống nhất, phó huyện trưởng thường vụ Đổng Ngọc Vũ cũng là một trong số đó, lúc buổi chiều hắn đặc biệt tới tìm Trương Dương, không ngừng kêu khổ: Bí thư Trương, tôi thật sự có chút không chịu nổi nữa rồi.


Trương Dương cười nói: Gì mà không chịu nổi? Anh đúng là khó hiểu.


Đổng Ngọc Vũ cười khổ nói: Còn không phải tổ công tác kia ư! Anh nói bọn họ điều tra chuyện của Triệu Kim Khoa thì cứ điều tra đi, đừng có mà thẩm vấn tất cả cán bộ từng tiếp xúc với Triệu Kim Khoa chứ!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK