Mục lục
Y Đạo Quan Đồ - Thạch Chương Ngư (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vu Cường Hoa trên cơ bản đã tỏa định Lý Vĩ Quân rất có thể là người cung cấp propanol cho Quản Thành.

Ánh mắt trời buổi chiều khiến cho người ta buồn ngủ, Lý Vĩ Quân đang dựa vào quầy hàng lim dim, bỗng nhiên bị tiếng vỗ lên tủ hàng làm bừng tỉnh, hắn mở đôi mắt nhập nhèm, chớp chớp mắt nói: Chuyện gì thế? Muốn mua gì?

Người tới tìm hắn là Trương Dương, Vu Cường Hoa chưa ra mặt, bởi vì lo lắng bị người ta nhận ra.

Trương đại quan nhân giả bộ thần bí, nhìn nhìn chung quanh rồi hạ giọng nói: Propanol.

Lý Vĩ Quân ngây ra một thoáng, sau đó nhếch môi bật cười: Người anh em, anh muốn mua thứ đó làm gì?

Trộn sơn.

Lý Vĩ Quân nói: Ồ, vậy dầu chuối tốt hơn.

Trương Dương nói: Anh sao lằng nhằng thế? Tôi cứ muốn dùng propanol.

Lý Vĩ Quân cười ha ha: Người anh em, anh đi khắp cả cái chợ Tây Hưng này cũng không có ai bán thứ đó đâu, hiện tại thứ đó thuộc phạm vi quản khống rồi anh biết không? Mau đi đi, chỗ tôi không có thứ đó, chuyện trái với chính sách tôi không làm đâu.

Trương Dương nói: Người anh em, anh lừa được ai chứ? Tôi có thể tìm được anh, cũng không phải là tình cờ đâu, anh có thể bán cho người khác thì sao không thể bán cho tôi?

Lý Vĩ Quân vừa nghe vậy thì sửng sốt: Anh nghe ai nói bậy thế? Tôi chưa bao giờ bán thứ đó.

Trương Dương nói: Đừng con mẹ nó giả vờ, anh Quản giới thiệu tôi đến.

Lý Vĩ Quân nghe hắn nói như vậythì vẻ mặt nửa tin nửa ngờ, quan sát Trương Dương một chút rồi nói khẽ: Anh Quản sao không tự tới?

Trương Dương nói: Việc nhỏ như vậy, còn cần anh ta tự mình tới ư?

Lý Vĩ Quân cười nói: Cũng đúng, có điều, anh dù sao cũng phải bảo anh ta gọi điện thoại tới chứ?

Trương Dương nói: Không tin tôi à?

Lý Vĩ Quân nói: Chúng ta trước đây chưa từng gặp mặt, không thể nghe anh nói gì cũng tin được? Anh gọi điện thoại cho anh Quản đi, để anh ta tự mình nói với tôi.

Trương Dương nói: Xem ra anh thực sự quên tôi mất rồi, anh nhìn kỹ tôi đi.



Lý Vĩ Quân quả nhiên nhìn lên mặt hắn, không nhìn còn đỡ, vừa nhìn thì lập tức bị mắt Trương Dương hút vào, chỉ cảm thấy ánh mắt của Trương Dương tựa hồ tràn ngập ma lực thần kỳ, nhìn rồi thì không thể dứt ra khỏi được ánh mắt của hắn, cảm thấy đầu óc của mình như bị ánh mắt của đối phương tác động.

Trương đại quan nhân mỉm cười: Số điện thoại của Quản Thành là bao nhiêu?

Lý Vĩ Quân hồ đồ nói ra số điện thoại.

Trương Dương lại nói: Anh lần gần nhất gặp hắn là khi nào.

Lý Vĩ Quân nói: Hình như là Nửa tháng trước, anh Quản tìm tôi lấy ít propanol, còn thêm một số thứ nữa.

Hắn hiện tại đang sống ở đâu anh có biết không?

Lý Vĩ Quân nói: Không biết, có điều anh Quản nói nếu như tôi gặp bất kỳ phiền toái gì thì bảo tôi tới tìm ông chủ Cảnh Thiên Thu của Nhân Gian Cung Khuyết, nói cô ta sẽ giúp tôi.

Trương Dương gật đầu hài lòng, gật đầu về phía một chiếc Santana màu đen đỗ cách đó không xa, Vu Cường Hoa ẩn thân bên trong lập tức minh bạch Trương Dương đã đắc thủ, hắn thông tri cho thủ hạ dẫn Lý Vĩ Quân về cục cảnh sát.

Trương đại quan nhân trở lại bên trong xe của Vu Cường Hoa, kể lại tin tức vừa rồi hỏi được, khi Vu Cường Hoa nghe thấy tên của Cảnh Thiên Thu thì không khỏi nhíu mày: Cảnh Thiên Thu, anh biết người đó không?

Trương Dương nói: Chưa nghe bao giờ.

Vu Cường Hoa nói: Anh trước tiên nói một tiếng với Quốc Cường đi, chuyện này có lẽ hắn có thể giúp anh đó.

Trương đại quan nhân nghe ra Vu Cường Hoa rõ ràng có ý rút lui, hắn đoán được trong đây tất có nội tình, cũng không miễn cưỡng Vu Cường Hoa. Cười nói: Tôi tới Nhân Gian Cung Khuyết tìm Cảnh Thiên Thu. Anh thẩm vấn Lý Vĩ Quân đi, xem có hỏi ra được gì không?

Trương Dương và Vu Cường Hoa vừa mới chia tay thì liền nhận được điện thoại của Kì Sơn, biết được Kì Sơn đã tới kinh thành, Trương Dương hỏi khách sạn hắn ở rồi trực tiếp tới gặp mặt hắn, sau khi hai người gặp nhau, câu đầu tiên của Kì Sơn chính là: Anh đoán xem tôi tối hôm qua gặp ai?

Trương đại quan nhân nói: Ai.

Kì Sơn: Nói Tối hôm qua tôi ở vương phủ hội quán gặp Văn Hạo Nam, đi cùng với hắn còn có hai người, một là Phó Hải Triều, công tử của Phó Hiến Lương, người kia là Trần An Bang, con trai của Trần Toàn.

Trương đại quan nhân cười nói: Chỉ cho phép anh tới chứ người khác không được tới à, bằng hữu người ta gặp mặt cũng rất bình thường mà. Trong lòng hắn thì lại không nghĩ như vậy.

Kì Sơn ý vị thâm trường nhìn hắn một cái: Nhưng tôi nghe nói quan hệ của ba người này với anh không được tốt lắm, mà rất khéo là ba người lại ở cùng một chỗ? tôi lo họ sẽ gây bất lợi cho anh, thôi coi như tôi lắm miệng.

Trương Dương đương nhiên biết Kì Sơn là có hảo ý, hắn cười nói: Là bọn họ coi tôi trở thành kẻ thù, tôi thì không để họ ở trong lòng, anh lần này đến kinh thành làm gì?

Kì Sơn mỉm cười nói: Chuyện làm ăn.



Trương Dương nghe hắn nói như vậy thì cũng không hỏi thêm.

Kì Sơn lại nói: Tôi nghe chuyện của cảng Phước Long đã được quyết định rồi.

Trương Dương gật đầu: trên cơ bản đã quyết định rồi, Lương Kì Hữu của tập đoàn Đỉnh Thiên quyết định rời khỏi cạnh tranh, trước mắt thực sự có thực lực tiếp nhận công trình này chỉ còn lại tập đoàn Tinh Nguyệt.

Kì Sơn nói: Tôi nghe nói Lương Kì Hữu rút lui là có liên quan tới An Đạt Văn, nghe nói hôn nhân của An Đạt Văn và Lương Bách Ny xuất hiện vấn đề, Lương Kì Hữu đã trở mặt với An Đạt Văn.

Trương Dương nói: Anh và An Đạt Văn quen thân lắm à?

Kì Sơn lắc đầu: Không tính là thân, có gặp một hai lần, là khi trùng kiến chùa Thu Hà, hai cha con họ cúng không ít tiền vào chùa Thu Hà, điện mười tám vị La Hán là bọn họ bỏ vốn trùng tu.

Trương Dương nói: Là bằng hữu. Tôi khuyên anh một câu, nếu như làm ăn với hai cha con họ thì thôi đi, An Đạt Văn này làm việc có chút không từ thủ đoạn, An Đức Uyên lại có bối cảnh xã hội đen, làm với họ chẳng khác gì bảo hổ lột da.

Kì Sơn nói: Đa tạ sự quan tâm của anh, tôi sẽ có chừng mực.

Sau khi Trương Dương rời đi thì Ngũ Ca tới phòng Kì Sơn.

Kì Sơn nói: Tình huống như thế nào rồi?

Ngũ Ca nói khẽ: Tôi đã điều tra rõ rồi, An Đức Uyên trước mắt đang ở tùy viên thôn hoạ sĩ.


Kì Sơn gật đầu.


Ngũ Ca lại nói: Thường ngài bên cạnh hắn có hai tên vị sĩ dính chặt như sam.


Kì Sơn nói: Người càng già càng sợ chết.


Ngũ Ca nói: An Đức Uyên năm đó lẻ loi một mình từ Hongkong đến Đài Loan, có thể nói chỉ bằng vào nắm đấm của hắn mà đánh ra thiên hạ hiện giờ.


Kì Sơn lạnh lùng nói: Vậy thì sao? Con trai hắn hại chết em trai tôi. Tôi sẽ bắt hắn nợ máu phải trả bằng máu.


Ngũ Ca nói: Hay là đê tôi đi làm chuyện này.


Kì Sơn lắc đầu: Không cần, hay là để lão Bàng ra tay.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK