Trương Dương gác điện thoại, đang nghĩ xem nên gọi ai đón mình thì một chiếc xe Audi màu đen chậm rãi đi tới cạnh hắn, cửa kính xe hạ xuống, lộ ra một khuôn mặt quen thuộc, Trương Dương không ngờ lại ở chỗ này gặp Cố Minh Kiện.
Cố Minh Kiện gật đầu với hắn, nói: Đi đâu! Tôi chở anh đi!
Quan hệ giữa Hai người cũng trải qua khúc chiết, sau khi Cố Minh Kiện khiến cho nhà máy dược Giang Thành rối tinh rối mù, quan hệ của gã Trương Dương cũng xấu đến cực điểm.
Trương đại quan nhân thấy trên thế giới này thật sự là rất nhiều chuyện trùng hợp, mình buổi chiều vừa mới nhắc đến gã với Cố Doãn Tri, không ngờ Cố Minh Kiện lúc này lại xuất hiện trước mắt mình, Trương đại quan nhân thật sự là không có bao nhiêu thiện cảm với cậu em vợ này, cũng khó trách, chuyện Cố Minh Kiện làm khiến người chung quanh thất vọng thật sự quá nhiều.
Có điều Trương Dương vẫn mở cửa xe ngồi vào, Cố Minh Kiện giậm ga, nói: Đi đâu.
Trương Dương nói: Đưa tôi tới nhà khách nhân dân tỉnh.
Cố Minh Kiện nói: Gần đây tôi vẫn luôn ở Đông Giang.
Trương Dương nói: Nếu ở Đông Giang thì vì sao không quay về thăm cha.
Cố Minh Kiện thở dài, tay gã gõ lên vô lăng: Tôi không có mặt mũi nào gặp ông ấy!
Trương Dương nói: Không thể trốn tránh cả đời được đâu?
Cố Minh Kiện nói: Tết âm lịch Dưỡng Dưỡng muốn giúp chúng tôi hàn gắn, nhưng tôi bị ông ấy đuổi đi.
Trương Dương không nói gì.
Cố Minh Kiện nói: Tôi không trách ông ấy, không trách một chút nào cả, chuyện này là do tôi làm sai, tôi nên gánh hậu quả.
Trương Dương nói: Xem ra anh gần đây cũng không tệ lắm.
Cố Minh Kiện nói: Cùng nhận một công trình đường cao tốc với bạn, cũng kiếm được ít tiền, lần này tới Đông Giang bỏ thầu cao vùng ven sông, đã bận rộn hơn một tháng rồi, có điều xem ra không có hy vọng.
Trương Dương nói: Làm ăn là vậy đó, có lời có lỗ, không ai mãi mãi thuật lợi được, không thể ăn một miếng là no mà.
Cố Minh Kiện biết Trương Dương đang giáo huấn mình, gã cười nói: Tôi hiện tại hiểu hết rồi, trên đời không phải mỗi một con vịt đều có thể trở thành thiên nga, thật ra an phận làm một con vịt cũng được, bơi trong trời đất thuộc về mình, cứ tạo cho mình áp lực quá lớn làm gì? Nhân sinh vốn không được bao lâu, việc gì phải sống một cách mệt mỏi.
Trương Dương có chút tò mò nhìn gã, thực sự không tin những lời này là từ trong miệng của gã nói ra.
Ô tô đã lái vào trong thành phố, Cố Minh Kiện nói: Cùng nhau ăn bữa cơm đi, tôi gần đây rất buồn, muốn tìm bằng hữu trò chuyện... Nói tới đây, gã dừng lại, nhìn Trương Dương một cái rồi nói: Nếu anh còn coi tôi như bằng hữu.
Trương Dương nói: Anh tuy rằng lớn tuổi hơi tôi, nhưng tôi lại coi anh như em trai của mình.
Cố Minh Kiện lộ ra nụ cười bất đắc dĩ Trương Dương quan hệ của Trương Dương và chị gái gã gã biết rất rõ, những lời này của Trương Dương cũng không quá phận, những lời này đã nhắc nhở gã, sở dĩ hắn vẫn chiếu cố và dễ dàng tha thứ cho gã, đó là bởi vì nể mặt Cố Giai Đồng, đồng thời cũng chứng tỏ, hắn không coi gã là bạn.
Cố Minh Kiện dưa Trương Dương nhà khách chính phủ tỉnh, hai người ở nhà găn gọi vài món thức ăn.
Cố Minh Kiện cầm chén rượu lên, nói: Trương Dương, rượu này tôi xin lỗi anh, anh giúp tôi nhiều như vậy nhưng tôi lại lấy oán trả ơn, tôi xin lỗi anh.
Trương Dương nói: Lời này nặng quá rồi đó, Minh Kiện, tôi ban đầu giúp anh vì chúng ta là bạn bè, nhưng về sau tôi giúp anh vì Giai Đồng và bởi vì cha anh, tôi không muốn bọn họ thương tâm, anh nên hiểu rõ bọn họ ký thác rất nhiều kỳ vọng vào anh.
Cố Minh Kiện thở dài, uống cạn chén đó rồi nói: Kỳ vọng càng lớn thì thất vọng cũng lại càng lớn, giờ ngẫm lại, mấy năm nay tôi thực sự không làm ra chuyện gì khiến họ vinh quang. Chuyện nhà máy dược Giang Thành, tôi tuy rằng là bị người khác mê hoặc, nhưng lại không phải không có không liên quan gì tới cái tính chỉ vì cái trước mắt của bản thân tôi, lúc trước tôi nhìn thấy Dưỡng Dưỡng bị thương, tôi lại bỏ mặc mà đi, tôi không phải là người... Mỗi khi nhớ tới chuyện này, tôi hối hận chỉ muốn bóp chết mình. mắt Cố Minh Kiện đỏ lên, chuyện lần trước đối với hắn mà nói là một lần đả kích sâu sắc, chính là bắt đầu từ chuyện đó, gã tiến hành kiểm điểm lại mình.
Trương Dương nói: Anh có thể nhận rõ sai lầm của mình đã là rất khó rồi, anh còn trẻ, còn có nhiều cơ hội.
Cố Minh Kiện nói: Tôi lo cha tôi cả đời cũng sẽ không tha thứ cho tôi.
Trương Dương lắc đầu nói: Thật ra người quan tâm anh nhất thủy chung vẫn là ông ấy, tôi buổi chiều hôm nay nói chuyện phiếm với ông ấy cũng có thể nhìn ra, ông ấy tuy rằng giận anh, nhưng vẫn quan tâm anh.
Cố Minh Kiện nói: Là tôi có lỗi với ông ấy.
Trương Dương nói: ông ấy sắp bảy mươi rồi, hôm nay tôi nhìn thấy ông ấy chỉ có một mình, mà người lớn tuổi sợ nhất chính là cô độc, sự hiếu kinh của người làm con chưa chắc đã là làm ra sự nghiệp bao lớn, mà là có thể thường xuyên ở bên cha mẹ, cho dù là nói chuyện cùng cũng được.
Cố Minh Kiện gật đầu thật mạnh, gã nói khẽ: Trương Dương, tôi thề, tôi sẽ cố gắng làm, tôi nhất định phải phải có được sự tha thứ của người nhà.
Trương đại quan nhân đối với Cố Minh Kiện cũng không có lòng tin lắm, dù sao thằng cha này trước đây cũng làm quá nhiều việc xấu, hắn cầm chén rượu lên, nói: Nói không bằng làm.
Trên mặt Cố Minh Kiện bất giác có chút nóng lên, hắn biết chuyện mình làm sai quả thật quá nhiều, muốn giành lại lòng tin của người khác là rất khó, gật đầu bảo: Anh nói không sai.Gã nhớ tới một chuyện: Đúng rồi, Trương Dương, anh tin trên đời này có người giống nhau như đúc không?
Trương Dương hơi ngẩn ra, không biết gã đột nhiên hỏi như vậy, có chút mê hoặc nhìn gã.
Cố Minh Kiện nói: Một tháng trước, tôi trong một lần họp ở Hỗ Hải, trùng hợp gặp một nữ nhân, bộ dạng của cô ta cơ hồ giống nhau như đúc với chị của tôi.
Trương đại quan nhân nghe gã nói như vậy, không nén được sự kích động trong lòng: Anh nói gì cơ?
Cố Minh Kiện nói: Cô ta là người Nhật Bản, tên là Nguyên Hòa Hạnh Tử, là thương nhân Nhật Bản.
Trương Dương nói: Rốt cuộc là sao vậy? Hắn liên tưởng tới cảnh mình gặp ở Hán Thành, đối với thân phận của Nguyên Hòa Hạnh Tử này cũng tràn ngập tò mò.
Cố Minh Kiện nói: Lúc ấy tôi còn đặc biệt chụp ảnh cô ta, bởi vì khoảng cách khá xa nên không rõ lắm. Gã mở ví, lấy ảnh trong đó ra.
Trương Dương cầm lấy ảnh, tuy rằng ảnh chụp không rõ lắm, nhưng Trương Dương vẫn liếc một cái liền nhận ra, nữ nhân trong ảnh là Cố Giai Đồng, quả thực là giống hệt Cố Giai Đồng, có điều cô ta mặc kimônô Nhật Bản.
Cố Minh Kiện nói: Ban đầu tôi nhận định cô ta là chị gái của tôi, tôi đi tới nói chuyện với cô ta, mới phát hiện giọng nói cô ta có chút bất đồng với chị của tôi, diện mạo cũng có một chút bất đồng rất nhỏ.
Trương Dương nói: Anh có các liên hệ với cô ta hay không?
Cố Minh Kiện lắc đầu nói: Chỉ ngẫu nhiên gặp nhau, trọng tâm sinh ý của cô ta cũng không phải ở quốc gia chúng ta, tôi nói chuyện với cô ta rằng cô ta rất giống chị tôi, nhưng biểu hiện của cô ta không có gì khác thường, cô ta còn nói với tôi rằng đây là lần đầu tiên cô ta tới Trung Quốc.
Trương Dương nói: Cô ta biết nói tiếng Trung?
Cố Minh Kiện nói: Tiếng Trung rất tốt, có điều cô ta nói giọng Đài Loan, tiếng phổ thông của chị tôi rất sõi, cũng không giống với giọng của cô ta.
Trương Dương nhíu mày, nói khẽ: Chuyện này anh có nói với cha anh chưa?
Cố Minh Kiện lắc đầu nói: Cô ta cũng không phải là chị của tôi, tôi nói với cha tôi chẳng phải khiến ông ấy càng buồn hơn ư, tôi cũng không nói với Dưỡng Dưỡng.
Trương Dương tin Cố Minh Kiện lần này không nói dối, gã cũng không cần phải lừa mình, xem ra Nguyên Hòa Hạnh Tử này chính là người mà hắn gặp ở Hán Thành, cho tới giờ, Trương Dương vẫn không tin Cố Giai Đồng đã chết, cái này có liên quan tới hắn ở sông Niagara không tìm được thi thể của Cố Giai Đồng, thời gian lâu như vậy rồi, sống không thấy người, chết không thấy xác, giờ đột nhiên xuất hiện Nguyên Hòa Hạnh Tử khiến trong lòng hắn bỗng nhiên dâng lên một tia hy vọng.