Có hai người trúng cơ quan, bị nỏ tiễn mai phục trong cổ mộ bắn trúng, cũng may không toi mạng, cục văn vật và cục công an huyện đã tới, có điều hiện tại không chỉ là thôn Tưởng, ngay cả các thôn trang chung quanh cũng đều nghe nói tới tin tức, tới cổ mộ tranh cướp đồ, hiện trường vô cùng hỗn loạn.
Tình huống như vậy Trương Dương cũng không phải là lần đầu tiên gặp, không phải mỗi người dân bình thường đều có ý thức pháp luật mạnh, càng thiếu ý thức bảo hộ văn vật, phát sinh tình huống như vậy cũng không có gì ngạc nhiên, quan trọng nhất là đừng xảy ra chết người.
Trương Dương trước tiên gọi điện thoại cho Trình Diễm Đông, Trình Diễm Đông trước mắt đã dẫn đội duy trì trật tự ở núi đất thôn Tưởng, bởi vì công an và võ cảnh xuất động, tình huống ở hiện trường đã được khống chế.
Trương Dương và Chu Tường cùng nhau ngồi xe tới thôn Tưởng, nhìn thấy công an và các chiến sĩ võ cảnh bảo vệ cửa vào của núi đất bị sập, hiện trường còn có không ít người dân tới xem náo nhiệt, vừa rồi đã bắt mấy thôn dân dẫn đầu gây chuyện, tình huống hiện trường trên cơ bản đã được khống chế.
Trình Diễm Đông tới trước xe của Trương Dương, gọi một tiếng bí thư Trương, lại gọi một tiếng bí thư Chu, Trương Dương nói: Tình huống thế nào?
Trình Diễm Đông nói: Vẫn ổn, may mà người báo cảnh sát đúng lúc, không tạo thành tổn thất lớn hơn, có điều hai người bị thương, hiện tại đang được cấp cứu.
Trương Dương nói: Đi xem thế nào!
Trình Diễm Đông dẫn bọn họ tới trước xe cấp cứu, hai thôn dân bị trúng tên đều đang được tiến hành cứu trị khẩn cấp ở hiện trường, may mà bọn họ không bị bắn trúng bộ vị yếu hại, Trương Dương tới tự mình xem xét vết thương của bọn họ, xác định tên không có độc thì mới yên lòng.
Xem xét người bị thương xong, Trương Dương lại đi tới cửa vào cổ mộ, ở đó gặp được cục trưởng cục văn vật huyện Triệu Tử Văn, đồng thời cũng nhìn thấy giáo sư dân biện Lý Xuân Sinh đang phản ánh chuyện này với cấp bộ môn bên trên, Trương Dương ở trước mặt mọi người khen ngợi Lý Xuân Sinh.
Bí thư thôn ủy Thôn Tưởng Hạ Khánh Thung cũng hoang mang rối loạn chạy tới, lần trước bởi vì chuyện trạm thu phí tư mà suýt nữa bị Trương Dương cách chức, lần này thôn hắn lại xảy ra chuyện lớn như vậy, thằng cha này cũng hiểu rõ, chức quan này khó giữ rồi.
Cùng đi với Hạ Khánh Thung còn có bí thư Vũ Cương của trấn Thành Quan, tâm tình của đám lãnh đạo cơ sở này vô cùng thấp thỏm, hôm nay may mà không chết người, nếu xảy ra án mạng, đám lãnh đạo bọn họ không khéo đều bị cách chức.
Cục trưởng cục văn vật Huyện Triệu Tử Văn báo cáo với Trương Dương: Bí thư Trương, căn cứ vào khám tra bước đầu của chúng tôi, nơi này chắc là một tòa cổ mộ thời Hán, thân phận cụ thể của chủ nhân mộ phải chờ xác nhận thêm.
Trương Dương không có hứng thú đối với thân phận của chủ nhân mộ, hắn nói khẽ: Nhất định phải làm tốt công tác bảo hộ văn vật, cơ quan công an sẽ phối hợp với các anh để tiến hành bảo hộ cổ mộ, cũng sẽ truy hồi văn vật đã mất, đối với những phần tử quấy rối gây sự thì nhất định phải xử lý thận nặng, nếu không sẽ không có tác dụng cảnh cáo.
Bí thư trấn Thành Quan Vũ Cương nói: Bí thư Trương, chuyện này xảy ra quá đột nhiên, là tôi không kịp thời nhận được tin tức, không ngay lập tức làm tốt công tác bảo hộ cổ mộ. Xảy ra chuyện như vậy, thân là người phụ trách của trấn Thành Quan, tôi nên gánh vác trách nhiệm chủ yếu.
Trương Dương nói: Hiện tại không phải lúc truy cứu trách nhiệm, nhiệm vụ của anh là khiến tâm tình của người dân bình phục lại, phải động chi dĩ tình, hiểu chi dĩ lý , nói với họ chính sách văn vật của quốc gia, phải khiến bọn họ minh bạch mình sai ở đâu.
Vũ Cương liên tục gật đầu.
Hạ Khánh Thung đầu đầy buồn bã, Trương Dương nhớ hắn rất rõ: Hạ Khánh Thung, thôn Tưởng của các anh lại xảy ra chuyện!
Hạ Khánh Thung nói: Bí thư Trương, tôi cũng có muốn đâu, khi tôi nhận được tin tức, các thôn dân đều chạy tới đây cướp đồ rồi, tôi liều mạng ngăn cản, nhưng chim chết vì mồi, người chết vì tài, bọn họ nhìn thấy nhiều thứ đáng giá như vậy, mắt đều đỏ cả lên, mẹ ruột cũng quên, nói chi tới bí thư thôn ủy như tôi.
Trương Dương nói: Trong công tác thường xuyên xuất hiện những chuyện bất ngờ, xảy ra chuyện thì không sợ, nghĩ biện pháp giải quyết đi? Hắn không hề trách cứ Hạ Khánh Thung ngay tại chỗ, lần này ở núi đất phát hiện cổ mộ cũng vô cùng bất ngờ, người dân nhìn thấy văn vật đáng giá, ý nghĩa trong đầu rất nhiều người chính là chiếm làm của riêng, quả thực Hạ Khánh Thung khó mà ngăn cản được.
Buổi trưa hôm ấy, Trương Dương cũng không đi, cùng mấy vị lãnh đạo tới nhà bí thư thôn ủy Hạ Khánh Thung ăn cơm, Hạ Khánh Thung để chiêu đãi mấy vị đại lãnh đạo, đặc biệt bảo vợ giết hai con gà trống, lại rán một con cá ba cân.
Đa số thôn dân của thôn Tưởng thích dựng lầu, nhưng nhà Hạ Khánh Thung thì khác, vẫn là nhà ngói kiểu cũ, mưa to vừa tạnh, trong nhà vẫn còn mùi ẩm mốc, nhìn thấy mưa ngừng rơi, Hạ Khánh Thung liền kê một cái bàn trong sân, mời mấy vị lãnh đạo an vị, Trương Dương nhìn thấy bát lớn bát nhỏ trên bàn, không khỏi trách cứ Hạ Khánh Thung: Chỉ tùy tiện ăn bữa cơm thôi, anh làm long trọng như vậy làm gì?
Hạ Khánh Thung nói: Các lãnh đạo khó khăn lắm mới đến nhà tôi một lần, nói sao cũng phải giết gà mổ cá, gà là vợ tôi nuôi, cá là cha tôi mò được ở ruộng. Ý của hắn là, hắn không dùng tiền công.
Vũ Cương nói: Bí thư Trương, lão Hạ là có thành tâm, đồ ăn đều được chuẩn bị tốt rồi, chúng ta đừng lãng phí.
Trương Dương bảo bọn Chu Tường ngồi xuống, lúc này nghe thấy trong nhà truyền đến tiếng ho khan, thì ra là lão gia tử Hạ Thanh Ngưu của Hạ Khánh Thung đang ở trong phòng, Trương Dương vội vàng bảo Hạ Khánh Thung mời lão gia tử của hắn ra, để lão đầu ngồi bên cạnh.
Hạ Thanh Ngưu trước đây cũng từng đảm nhiệm chức bí thư chi bộ thôn Tưởng, trong bụng cũng có chút chữ nghĩa, có điều khi ông ta nhậm chức chưa từng được gặp nhiều đại lãnh đạo như vậy, tất nhiên có chút câu nệ.
Trương Dương nói: Hạ lão bá, tôi nghe nói ngài trước đây là trước đây là bí thư chi bộ thôn Tưởng à!
Hạ Thanh Ngưu cười nói: Chuyện từ rất lâu rồi, tôi năm nay đã bảy mươi chín tuổi, không làm bí thư chi bộ thôn đã hơn hai mươi năm rồi.
Hạ Khánh Thung nói: Khi cha tôi tại nhiệm thì uy tín cao hơn tôi nhiều.
Hạ Thanh Ngưu nói: Khánh Thung lên làm bí thư chi bộ thôn tôi cũng không giúp được gì, ở giữa đã thay đổi mấy nhiệm, nó vào những năm chín mươi mới lên chức.
Trương Dương cười cười, hai cha con nhà này cũng biết chiếu ứng cho nhau, Hạ Thanh Ngưu sợ quan hệ của bọn họ khiến lãnh đạo nghĩ nhiều, cho nên giải thích mình không giúp đỡ được gì cho con trai.
Trương Dương nói: Hạ lão bá, thôn Tưởng có chút lịch sử phải không?
Hạ Thanh Ngưu gật đầu nói: Thôn Tưởng đã có từ triều Tống, lúc tôi còn nhỏ ở đây còn có Phổ Vân tự, hương khói thịnh lắm, ngay cả người trong thành Bắc Cảng cũng chạy tới thắp hương, nhưng vào những năm bảy mươi đã bị hồng vệ binh đốt, hòa thượng trong chùa cũng bị đánh đuổi, hiện tại chỉ còn là có ba cây bạch quả ở đầu thôn, đã có mấy ngàn năm lịch sự rồi, một gốc cây trong đó vào năm 81 bị sét đánh rụi. Nhắc tới chuyện này Hạ Thanh Ngưu thở dài không thôi.
Trương Dương lại nói: Chuyện dưới núi đất có mộ Hán ông đã nghe nói bao giờ chưa?
Hạ Thanh Ngưu nói: Không rõ lắm, có điều khi tôi còn nhỏ hay trèo lên núi đất chơi đùa, thỉnh thưởng có thể nhặt được một số tượng đất, lúc ấy cũng không cảm thấy là thứ gì hay ho, cầm người đất về nhà, chưa gì đã rụng mất tay mất chân.
Hạ Khánh Thung nói: Tôi lúc nhỏ cũng từng chơi rồi, trong ngăn tủ nhà chúng tôi không phải vẫn còn một cái ư?
Cục trưởng cục Văn vật Triệu Tử Văn bảo Hạ Khánh Thung đi lấy, Hạ Khánh Thung đi rồi không bao lâu thì trở lại, hắn cầm trong tay một tượng đất đang múa, Triệu Tử Văn cầm lấy nhìn, kinh hỉ nói: Quả nhiên là tượng gốm thời Hán, nếu cái tượng gốm này tới từ núi đất, vậy thì sẽ là bằng chứng để xác định niên đại của mộ.
Hạ Thanh Ngưu nghe nói tượng gốm là từ trong mộ ra, lập tức nói: Vậy anh cầm đi, đồ trong mộ lấy ra xui lắm, tôi sợ!
Buổi trưa Hôm ấy không uống rượu, khi đi, Hạ Khánh Thung một mình đi tới trước mặt Trương Dương, hắn nói khẽ: Bí thư Trương, tôi muốn cầu ngài một chuyện.
Trương Dương nói: Nói đi! Đã chót ăn gà của nhà Hạ Khánh Thung rồi, Trương đại quan nhân cũng không tiện nghiêm nghị với hắn nữa.
Hạ Khánh Thung nói: Cục Công an bắt không ít người của thôn tôi, tuy rằng những người này tham tài là sai, nhưng họ dù sao cũng là người nhà quê, không có kiến thức gì, thấy đồ trong thôn thì tưởng là đồ của mình, xin bí thư Trương có thể tha cho họ một mặt lưới.
Trương Dương nói: Anh yên tâm đi, chúng tôi nhất định sẽ xử lý chuyện này công bình công chính, sẽ lấy pháp luật tương quan của quốc gia ra để làm tiêu chuẩn cân nhắc, sẽ không để người tốt bị oan, cũng sẽ không bỏ qua cho kẻ xấu, đương nhiên, cũng sẽ cân nhắc tới tình huống thực tế của thôn các anh.
Phóng viên không nghi ngờ gì nữa rất mẫn cảm với loại tin tức này, trận mưa to này không hề ảnh hưởng đến khứu giác đối với tin tức của bọn họ, không thiếu phóng viên nghe tin chạy tới, phỏng vấn về tình hình cướp mộ.
Trương đại quan nhân tránh cũng không thể tránh, bị mấy phóng viên chặn lại, Trương Dương ngẫm nghĩ rồi vẫn quyết định trực tiếp trả lời họ.
Có phóng viên hỏi: Bí thư Trương, ngài có thể phát biểu một số cái nhìn về sự kiện rối loạn mộ táng bị cướp hôm nay không?