Kiều lão nhìn con mắt chăm chú của con trai, không khỏi lộ ra một tia tươi cười vui mừng, lão gỡ khẩu trang xuống nói: Được rồi, tuyết ngừng rơi rồi, chúng ta đi ra ngoài một chút.
Kiều Chấn Lương gật đầu, rửa sạch hai tay, mặc áo khoác ngoài vào cho cha.
Tuyết đã ngừng rơi, khắp nơi đều là cảnh tượng một mảnh bạc trắng, tuy rằng không khí rất lạnh, thế nhưng rất tươi mát, hai cha con một trước một sau đi ở trên mặt tuyết, rất nhanh Kiều Chấn Lương liền tụt lại khoảng cách hơn một mét với cha, Kiều lão dừng lại bước chân, xoay người nói: Chưa ăn cơm sao? Chúng ta đi cùng một chỗ, con còn giống một ông lão hơn cả ta.
Kiều Chấn Lương cười nói: Ba, con so ra kém ba, ba càng già càng dẻo dai.
Kiều lão ha ha nở nụ cười một tiếng: Có phải trong ngực khó chịu hay không ?
Kiều Chấn Lương lắc đầu nói: Lúc quyết định rời khỏi quả thật ngực rất khó chịu, thế nhưng khi thực sự lui ra, trái lại cảm thấy toàn thân thoải mái, chính con cũng đều không rõ là vì cái gì.
Kiều lão nói: Đối thủ bức đến quá gấp, con một lòng muốn phản kích, trái lại không có thời gian đi suy nghĩ chuyện của hắn, con đã xem qua so đấu chức nghiệp quyền anh chưa?
Kiều Chấn Lương nói: Đương nhiên đã xem qua.
Kiều lão nói: Chỉ cần không bị một quyền đánh ngã, không có bị nốc ao, luôn luôn có cơ hội vồ đến.
Kiều Chấn Lương cười nói: Ba, ngài thật đúng là giống Câu Tiễn.
Kiều lão cười nói: Bất quá, ta phải nhắc nhở con, con đừng tưởng rằng một ván này đã kết thúc, người khác nhìn ra sự nhượng bộ của con là một loại phòng ngự, thế nhưng, hắn lại sợ con sẽ cùng hắn liều mạng, để tránh cho lưỡng bại câu thương, hắn phải buong chậm lại tiết tấu tấn công, thế nhưng con nghìn vạn lần đừng tưởng rằng hắn sẽ buông tha tiến công.
Kiều Chấn Lương nói: Nếu hắn vẫn sẽ tiến công, vì sao chúng ta phải nhượng bộ?
Kiều lão mỉm cười nói: Thu được cơ hội tạm nghỉ, có một số người có tốc độ khôi phục nhanh hơn so vớ người khác một chút.
Kiều Chấn Lương nói: Ba, thời điểm bọn họ vừa mới bắt đầu khởi xướng tiến công đã đánh chúng ta một cái trở tay không kịp, lần tiến công sau, con tuyệt đối sẽ không cho hắn dễ dàng đắc thủ.
Kiều lão nói: Lòng hiếu thắng của con vẫn là mạnh như vậy, cao thủ chân chính phải là không chiến mà khuất phục quân của kẻ thù, bình thản không chỉ có ở mặt ngoài, mà ở cả trong nội tâm của con, chỉ có nội tâm của con cũng đủ bình thản, mới có thể làm được sự bình tĩnh chân chính, một người thực sự hiểu được bình tĩnh, mới có thể tại trong bất luận cái nghịch cảnh gì cũng sẽ không buông tha suy xét.
Kiều Chấn Lương nói: Bước tiếp theo của hắn sẽ đi như thế nào?
Kiều lão đi về phía trước một bước, hai tay chắp ở sau người: Con cho rằng là như nào?
Kiều Chấn Lương nói: Hắn sẽ không tiếp tục làm to tại trên chuyện của Bằng Cử, nếu như hắn từng bước ép sát, thế tất sẽ khiến cho những người khác cảnh giác, thế nhưng hắn cũng sẽ không cam tâm cho con có cơ hội tạm nghỉ, hắn sẽ chế tạo phát triển mâu thuẫn mới, làm cho con không cách nào lật mình.
Kiều lão nói: Vấn đề then chốt còn đang ở Bình Hải!
Bình Hải?
Kiều lão nói: Ta rất quen thuộc thủ pháp của người này, Chấn Lương, phải cẩn thận vấn đề nội bộ! Hai mắt lão thâm thúy nhìn về phía phương xa, nhẹ giọng nói: Lễ mừng năm mới năm nay, gọi tất cả mọi người trong nhà tới, chúng ta phải sống dễ chịu một lễ!
Kiều Chấn Lương gật đầu, nhưng không nói gì, trong lòng cũng hiểu được, Mạnh Truyền Mỹ hẳn là sẽ không đến.
Khi Trương Dương trở lại đã mang tới quần áo mới mua cho Kiều Mộng Viện, lúc Kiều Mộng Viện trở về phòng thay đổi xong, đi tới phòng khách, thấy Trương Dương tiện đường mang đến cho nàng đồ ăn vặt, Kiều Mộng Viện bởi vì ngày hôm qua uống nhiều lắm, cho tới bây giờ cũng chưa có ăn gì, mới chỉ uống chút canh Trương Dương mang đến, nhẹ giọng nói: Sau này tôi sẽ không bao giờ uống rượu nữa.
Trương Dương cười nói: Thế sự không có tuyệt đối, anh trước sau cho rằng, mục đích của uống rượu là vì thả lỏng, mà không phải vì mượn rượu tiêu sầu, tuy rằng chính tôi cũng không làm được.
Kiều Mộng Viện nói: Trương Dương, anh phải kiên cường lên.
Trương Dương nói: Anh là đàn ông, đương nhiên có đủ cứng đủ mạnh (kiên là cứng , cường là mạnh, thằng này chơi chữ=)) .
Mặt Kiều Mộng Viện ửng đỏ, trong lời Trương Dương nói luôn luôn mang theo một cổ mũi vị khiêu khích như vậy, thế nhưng nàng cũng không ghét hắn làm như vậy. Biện pháp tốt nhất để đối phó với người như Trương Dương chính là giả vờ chưa có nghe được hắn đang nói cái gì, bởi vì người như Trương Dương chính là, ngươi càng là phản ứng hắn, hắn càng là được mũi lên mặt, Kiều Mộng Viện nói: Em phải trở về.
Anh đưa em về!
Kiều Mộng Viện trái lại lắc đầu nói: Em lái được!
Trời có tuyets rơi đó, lái xe không dễ dàng đâu.
Kiều Mộng Viện gật đầu, ngầm đồng ý cho hắn đưa mình về.
Trương Dương đem Kiều Mộng Viện đưa đến trong nhà, nhìn bóng lưng của Kiều Mộng Viện, Trương đại quan nhân không khỏi sinh ra ý nghĩ thương xót trong lòng.
Lúc này Trương Dương cũng không biết Kiều Chấn Lương đã vung lên một dấu chấm hỏi tại trên sân khấu chính trị của Bình Hải .
Sau khi Trương Dương rời khỏi không lâu, liền nhận được điện thoại của Phó bí thư Ủy ban Kỷ luật Lưu Diễm Hồngi, nàng hẹn Trương Dương tới chỗ nàng một chuyến, Trương Dương đi tới nơi ở của Lưu Diễm Hồng, nhìn thấy vẻ mặt Lưu Diễm Hồng phi thường ngưng trọng, Trương đại quan nhân lập tức ý thức được chuyện không ổn, hắn cười nói: Chị Lưu, tìm tôi có việc sao?
Lưu Diễm Hồng nói: Trương Dương, tôi tìm cậu qua là muốn chứng thực một việc.
Trương Dương gật đầu, trước khi chuyện chưa rõ ràng, hắn không có nóng lòng ngồi xuống, giả ra bộ dạng kinh sợ: Tôi vẫn là đứng đi, chị cứ phê bình tôi.
Lưu Diễm Hồng chỉ chỉ sô pha nói: Cậu đừng khẩn trương, tôi là biết được tình huống.
Trương Dương nói: Có thể không khẩn trương sao? Tới chỗ chị ở đây, nếu không phải song quy thì chính là xử phạt, dù sao sẽ không phải là đặc biệt gọi tôi tới để biểu dương tôi.
Lưu Diễm Hồng nói: Bí thư Kiều bởi vì thân thể không tốt đã từ chức Bí thư Tỉnh ủy tỉnh Bình Hải, cậu biết chưa?
Trương đại quan nhân khó có thể che giấu được khiếp sợ trong lòng, đôi mắt trừng đến to như chuông đồng nói: Cái gì? Làm sao không ai cho tôi biết?
Lưu Diễm Hồng tức giận nói: Cậu là trong tổ nào bộ nào? Vì sao phải thông báo cho cậu?
Trương Dương gãi gãi đầu, hắn thật sự không nghĩ tới việc này sẽ biến thành như vậy, trong cái nhìn của hắn, tuy rằng Kiều Bằng Cử nháo loạn xảy ra vấn đề, nhưng hẳn là sẽ không ảnh hưởng đến cuộc đời chính trị của Kiều Chấn Lương, chuyện hết lần này tới lần khác lại vượt qua tưởng tượng của hắn. Trương Dương nói: Bí thư Kiều từ chức, vậy hiện tại lão đại ở Bình Hải là ai? Kỳ thực hắn đã đoán được là Tống Hoài Minh.
Lưu Diễm Hồng nói: Có liên quan gì với cậu sao?
Trương Dương nói: Nếu không có quan hệ gì tới tôi, vậy chị gọi tôi đến nơi đây là vì cái gì? Không phải đặc biệt nói cho tôi biết chuyện này, lẽ nào muốn xử lý tôi? Hắn đương nhiên biết Lưu Diễm Hồng sẽ không làm như vậy, nếu như muốn xử lý mình cũng sẽ không đặc biệt gọi hắn đến nhà riêng.
Lưu Diễm Hồng nói: Trương Dương, tôi hỏi cậu một việc, cậu hãy thành thật nói cho tôi biết, trước dây có phải cậu đem một bức tranh Lâu Thất Minh của Hoàng Nhàn Vân cho bí thư Kiều hay không?
Trương đại quan nhân nghe vậy sửng sốt: Tôi nói chuyện có quan hệ gì với chị chứ?
Lưu Diễm Hồng nói: Trương Dương, một bức tranh của Hoàng Nhàn Vân có giá trị bao nhiêu không cần tôi hướng cậu nhấn mạnh chứ?
Trương Dương nói: Trưởng phòng Lưu, ngài có ý tứ gì? Cách xưng hô của hắn đối với Lưu Diễm Hồng cũng thay đổi.
Lưu Diễm Hồng nói: Rất nhiều chuyện, cậu đừng tưởng rằng làm được bí ẩn là không ai biết.
Trương Dương nói: Lời này của ngài, tôi không thích nghe, cái gì gọi là không muốn người biết, tôi làm chuyện xấu gì sao?
Lưu Diễm Hồng nói: Tôi đem gọi cậu đến nơi đây, chính là muốn cậu đề cao giác ngộ chính trị một chút. Có một số việc tôi có thể tin tưởng cậu, thế nhưng người khác thì sao? Nếu như loại chuyện này bị người có tâm biết được, bọn họ có thể làm to chuyện hay không?
Trương Dương nói: Vậy là ngài nhận định tôi tặng lễ cho bí thư Kiều, hiện tại ông ấy mặc kệ, thì chuẩn bị tính sổ với tôi sao?
Lưu Diễm Hồng nói: Đây là cái thái độ gì? Trương Dương, không cần tôi nhắc nhở cậu chứ?
Trương Dương nói: Trưởng phòng Lưu, ngài hôm nay tìm tôi đi tới là vì công hay vì tư?
Lưu Diễm Hồng nói: Vì công thì thế nào? Vì tư thì thế nào?
Trương Dương nói: Nếu vì tư, ngài là có lòng tốt nhắc nhở tôi, tôi cảm tạ ngài. Nếu vì công, tốt lắm, tôi chưa bao giờ đút lót bí thư Kiều, cũng không có cố gắng kiếm bất luận cái lợi ích chính trị gì từ bí thư Kiều.Nếu ai đem chuyện tôi và bí thư Kiều gặp gỡ làm loạn, tôi khẳng định sẽ không bỏ qua cho hắn.
Lưu Diễm Hồng nói: Cậu muốn làm gì? Uy hiếp tôi sao?
Trương Dương nói: Tôi không dám, tôi tin tưởng nhân phẩm của ngài, ngài sẽ không làm loại chuyện bỏ đá xuống giếng này, tôi nói chính là kẻ ở sau lưng nói láo dùng dao đâm chọc kia.
Cũng là Lưu Diễm Hồng biết tính tình của Trương Dương, cũng biết hắn không phải nói chính mình. Đổi thành người khác nàng đã sớm không nhịn được rồi, Lưu Diễm Hồng nói: Người khác gặp phiền phức đều liều mạng hướng hai bên trái phải tránh đi, nhưng cậu thì ngược lại, một mực đem mặt hướng tới, như là sợ phiền phức không tìm được cậu, tôi nói cậu không tiết kiệm chút sức lực sao, hiện tại đã là lúc nào rồi? Cậu không có việc gì lại chạy tới Kiều gia làm cái gì?